Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em vốn dĩ không thuộc về phù sa, chỉ là chưa nở rộ thôi

Tiêu Chiến kết thúc ca phẫu thuật cuối cùng đã là bốn giờ chiều, sau khi cởi áo blouse, anh rời khỏi bệnh viện, lái xe về nhà tắm rửa rồi lại nhàn nhã chạy đến Yến Đại.

Tối nay là buổi diễn của học viện nghệ thuật, Vương Nhất Bác sẽ lên sân khấu.

Lúc chờ đèn đỏ thanh niên nhận được một cuộc gọi từ Giản Suyễn: "Lát nữa cậu đến Yến Đại hả?"

"Sao cậu biết?"

Giản Suyễn ở đầu dây bên kia lại âm dương quái khí: "Tôi không biết cậu tới, nhưng tốt xấu cũng nghe được học viện nghệ thuật đêm nay có một buổi biểu diễn nha."

Anh trầm mặc hồi lâu, sau đó bật cười: "Cậu có cần ấu trĩ như vậy không?"

"Cậu mười ngày nửa tháng cũng không đến thăm lão bằng hữu của mình một chút, ngược lại còn ân cần với đối tượng chưa theo đuổi được như vậy, không thấy có lỗi với tôi sao?"

"Tự tôi muốn, liên quan gì đến cậu?"

Giản Suyễn: "..."

Không đợi hắn thí nghiệm thành công, đoán chừng bản thân sẽ bị Tiêu Chiến chọc tức đến phát bệnh tim trước mất.

"Cậu đang trên đường à? Hình như tôi nghe được tiếng còi ô tô."

"Ừm, vừa chạy được một đoạn, nói đi, chuyện gì?"

"Ăn một bữa cơm."

Giản Suyễn hung dữ gào lên: "Ăn một bữa cơm được chưa!"

Thanh niên cười cười: "Được."

Đến lúc gặp anh, Giản Suyễn còn sững sốt một hồi: "Sao tôi lại có cảm giác cậu gầy đi nhiều nhỉ?"

Tiêu Chiến nhíu mày: "Cậu đang ghen tị với dáng người của tôi đúng không?"

Giản Suyễn: "..."

"Thí nghiệm dạo này thế nào?"

"Vừa mới tìm đủ dược phẩm, bước đầu thí nghiệm rốt cuộc dùng cái gì tôi cũng không rõ, nửa đường sau tôi mới gia nhập."

Giản Suyễn nhéo nhéo sống mũi: "Muốn làm lại thí nghiệm này phải tốn rất nhiều thời gian."

"Ừm."

"Có điều còn may không cần làm thí nghiệm lâm sàn, chỉ cần cho thấy tác dụng phụ của WIN9 có hại là được, một khi lượng CO trong thuốc vượt chỉ tiêu hoặc không đạt chuẩn, vậy là có thể chứng minh hành vi vi phạm của WIN9 rồi."

"Cậu sẽ gây thù."

"Dù sao cũng tốt hơn là biết rõ việc này hại người mà không làm, còn phải gánh vác sinh mệnh của những người vô tội."

Tiêu Chiến cười nhẹ: "Không thẹn với lương tâm là được."

"Giống cậu thôi."

Giản Suyễn vỗ vỗ vai anh.

Nụ cười của thanh niên cứng lại, sắc mặt lạnh dần, đôi mắt phượng rũ xuống, không thấy rõ cảm xúc.

Hắn lên tiếng: "Chuyện đã qua lâu rồi."

Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng Giản Suyễn vô cùng rõ ràng, nhiều thứ có thể qua đi, cũng có những việc không qua được.

Cả hai cùng ăn một bữa cơm, sau đó Giản Suyễn nói mình phải trở về phòng thí nghiệm.

"Tôi mới không muốn xem hai người ngược cẩu độc thân, tự tôi cáo lui đây."

Lúc Tiêu Chiến đến cũng gây ra náo động không nhỏ, người này trưởng thành cao ráo, gương mặt lại cực kỳ bắt mắt, đứng một mình tựa như có thể gánh được cả bầu trời.

Trai xinh gái đẹp ở học viện nghệ thuật không ít, nhưng từ đầu đến cuối anh chỉ thấy Vương Nhất Bác là xuất chúng hơn cả.

Đáng ra phải nói là do khí chất của niên thiếu.

Vừa lạnh lùng lại sạch sẽ.

Giang Đồng đã trang điểm xong từ sớm, đứng ở ngoài quan sát người đến, vừa liếc mắt đã thấy một thân ảnh đang chăm chú nhìn quanh, tám ngọn gió lay cũng không động, Tiêu Chiến.

Cô không dám nhìn đối phương, giống như có chút chột dạ, nhưng lại thấy không cần lo lắng. Hôm đó Giang Đồng phát hiện hành động tiếp xúc thân thể giữa anh và nam hài cũng đã lờ mờ đoán được, nữ sinh và Lương Tử Tê đều là chỗ quen biết, có thể coi như bạn tốt, tự nhiên cũng sẽ hiểu rõ tâm tư trong lòng hắn.

Tình cảm là chuyện của bọn họ, cô không muốn xen vào, nhưng kỳ thực cũng có lòng muốn tác hợp cho hai người. Kết quả đêm đó ở KTV Giang Đồng mới biết, hóa ra người mà Vương Nhất Bác thích chính là Tiêu Chiến.

Nghĩ đến đây cô lại thở dài.

"Đồng tỷ."

Niên thiếu đột ngột lên tiếng làm nữ sinh giật mình quay người: "Em làm chị sợ chết."

Thấy thần sắc người đối diện còn chưa tỉnh hồn, hai đầu lông mày nam hài hơi nhúc nhích: "A, xin lỗi. Em trang điểm xong rồi, bây giờ còn diễn tập thêm mấy lần nữa vậy?"

"Không việc gì, mọi người cũng thông thạo cả rồi."

Giang Đồng liếc nhìn về phía thanh niên, không ngờ chính mình lại đối mắt với người nọ, cô lập tức xoay lại: "À, chị đi xem những người khác thế nào rồi, em đừng chạy loạn."

"Ừm..."

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn đứng tại chỗ, lấy điện thoại xem giờ, lại phân vân không biết có nên gọi Tiêu Chiến không.

Niên thiếu vì buổi diễn này mà chuẩn bị rất lâu, hy vọng lớn nhất chính là người kia có thể đến xem.

Thấy được bản thân cậu, thấy được sự cố gắng của cậu.

Hôm nay nam hài mặc áo thun trắng ngắn tay, khoác lên người bộ đồ lao động màu đen, ánh sáng từ bên cạnh hắt vào tựa hồ có thể nhìn rõ phần eo nhỏ. Dưới chân mang đôi AJ tím để lộ một đoạn mắt cá chân, xương cổ tay cũng đặc biệt gầy, làn da lại quá mức trắng nõn.

Môi không nhịn được hiện lên ý cười, anh đi đến: "Nhất Bác."

Bạn nhỏ ngẩng đầu: "Anh tới rồi."

"Ừm."

Trên mặt Vương Nhất Bác còn vẽ một lớp trang điểm, nhưng vì làn da quá tốt, nhìn không ra một chút dấu vết của phấn, chỉ có đuôi mắt là lộ rõ màu sắc thu hút ánh nhìn.

"Chừng nào em biểu diễn?"

Nam hài cất điện thoại: "Vẫn còn sớm, bảy giờ mới bắt đầu, anh đến sớm như vậy."

"Ừm"

"Đã ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi."

"Hôm nay anh tan làm sớm sao?"

"Ừm, chiều nay chỉ có một ca phẫu thuật."

"Anh đi sớm thế này có thấy nhàm chán không?"

Tiêu Chiến cười cười nhìn bạn nhỏ: "Em đang hồi hộp phải không, nói thật."

Niên thiếu gãi gãi phần gáy, hơi xấu hổ: "Có chút."

Vương Nhất Bác chắp tay sau lưng, khẩn trương đến mức nắm chặt các đầu ngón tay chính mình: "Tôi tản bộ cùng anh, dù sao nhóm trưởng cũng nói không cần diễn tập."

"Được."

Hai nam nhân tuấn mỹ cùng sóng vai rất dễ thu hút sự chú ý của mọi người.

"Tối nay kết thúc buổi diễn tôi dẫn anh đi ăn khuya nha?" Niên thiếu vừa đi vừa nói, hàng lông mi đen chớp chớp, đôi mắt phượng cười lên cong cong, "Trước đây tôi từng đến một chỗ, ăn rất ngon."

"Được."

"Cuối tuần này anh có rảnh không?"

"Cuối tuần này?" Tiêu Chiến suy tư một chút, "Tạm thời còn chưa biết."

Bạn nhỏ rũ đầu xuống.

Thanh niên bên cạnh cố kiềm nén ý muốn xoa tóc đối phương: "Sao vậy? Cuối tuần em muốn làm gì?"

"Ừm... không có gì."

"Vậy tôi sẽ để trống hai ngày đó, nhắc đến hình như chúng ta chưa từng cùng nhau ra ngoài chơi nhỉ?"

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Vương Nhất Bác thoáng đỏ ửng, cậu ho khan: "Ừm... đúng vậy."

Thanh niên hôm nay chỉ đơn giản mặc một chiếc áo thun Gucci trắng, phối với quần đen ống đứng, cùng với cặp chân thẳng dài, người này quả nhiên là một chiếc móc áo. Hai tay anh cho vào túi quần, nam hài bên cạnh lại chắp tay sau lưng. Một người trông trưởng thành, người còn lại cực kỳ nhu thuận.

"Cái đó..."

Cậu xoắn xuýt hồi lâu, vẫn không nhịn được mà lên tiếng: "Nếu như anh không rảnh cũng không cần để trống lịch đâu, vốn dĩ thời gian nghỉ của anh đã rất ít."

"Thế nào, đau lòng cho tôi sao?"

Bạn nhỏ nghiêm túc gật đầu: "Ừm."

Tiêu Chiến lại cố ý cười giỡn: "Đau lòng tôi thì làm gì đó thực tế một chút đi."

Vương Nhất Bác mở to hai mắt.

Niên thiếu có cặp mắt phượng sáng ngời như sao, đôi dấu ngoặc nhỏ trên khuôn mặt trong veo, cậu ngay thẳng nhiệt tình hỏi: "Muốn tôi hôn anh một cái sao?"

Thân cây to che khuất, trên đường người qua kẻ lại, giữa âm thanh ồn ào náo nhiệt, thanh niên dường như có thể nghe rõ tiếng tim đập của chính mình.

Mặt nam hài rất đỏ, qua lớp trang điểm cũng thấy rõ màu hồng nhàn nhạt: "Một cái không đủ à, hai cái được không, ba cái? Bốn cái?"

Tiêu Chiến để lộ nụ cười lưu manh, cúi sát vào tai cậu: "Em muốn tôi hôn em ngay bây giờ sao? Tôi không để ý gì đâu."

Anh hài lòng nhìn bạn nhỏ trước mặt đỏ tai, sau đó lùi một bước, vô cùng vui vẻ tiếp tục tiến về phía trước.

Vương Nhất Bác vội vàng đi theo.

Đến sáu giờ rưỡi, thành viên đội vũ đạo tập hợp, Giang Đồng thấy Duẫn Tề có chút hồi hộp, cô vỗ vai đối phương: "Cố lên nha."

Hắn hít sâu một hơi: "Hơi lo lắng, em hòa hoãn lại đã."

Liếc nhìn khắp nơi, Duẫn Tề không tìm được người muốn gặp, ánh mắt ảm đạm mấy phần.

Niên thiếu thấp giọng hỏi: "Cậu gửi tin nhắn cho cậu ta?"

Hắn lắc đầu: "Không, tôi không làm được... hành động cầu xin như vậy."

"Nhưng mà, tôi vẫn hy vọng cậu ấy có thể đến."

Nam hài vừa nghiêng đầu liền thấy được Tiêu Chiến đứng cách đó không xa, phát hiện bạn nhỏ nhìn sang, thanh niên lập tức nở nụ cười ôn nhu.

Duẫn Tề cũng tự nhiên nhìn ra tương tác giữa họ, không khỏi cười hỏi: "Hai người đây là... xác định quan hệ rồi?"

Vương Nhất Bác sững sờ: "Ỏ?"

Thấy niên thiếu ngây người, hắn cũng run lên: "A?"

Có lẽ cảm giác được như vậy quá ngốc, rất nhanh Duẫn Tề lại mở miệng: "Hai người còn chưa xác định quan hệ sao?"

"Quan hệ... quan hệ gì?"

Hắn tựa hồ muốn trừng to mắt hết cỡ: "Quan hệ người yêu chứ còn gì!"

Khuôn mặt nhỏ của nam hài thoáng chốc lại đỏ bừng, ngay cả phần cổ cũng ửng hồng nhàn nhạt, cậu có chút lắp bắp: "Tình cảm... quan hệ người... người yêu?"

Duẫn Tề nhíu mày: "Không phải là cậu không nghĩ đến chứ?"

Kỳ thật, Vương Nhất Bác đúng là chưa từng nghĩ qua.

Cậu chỉ muốn biết Tiêu Chiến có thích mình hay không, nhưng hướng đến cấp độ sâu như phát triển quan hệ của cả hai, thật sự niên thiếu chưa từng nghĩ đến.

Giang Đồng lên tiếng: "Chúng ta là tiết mục chính, nhớ kỹ tám giờ phải tập hợp ở đây, đừng quên, tám giờ nhất định phải có mặt, mọi người nhớ chưa?"

"Đã biết."

Tiêu Chiến còn đang cúi đầu nhắn tin cho Giản Suyễn, vừa giương mắt đã thấy nam hài chạy đến trước mặt, anh cất điện thoại, cười hỏi: "Giải tán?"

"Ừm."

Bạn nhỏ hết sức tự nhiên nắm cổ tay anh kéo về phía trước: "Tôi dẫn anh đến một chỗ, cho anh xem cái này."

Thanh niên để mặc Vương Nhất Bác kéo đi.

Trên đường cũng có người đưa mắt sang, sau đó lại rơi xuống chỗ tay cả hai. Anh không quan tâm họ nhìn mình thế nào, cậu lại càng không để ý.

Đến đài phun nước của Yến Đại, nam hài đưa tay chào người đang ngồi chờ ở phía đối diện: "Vũ ca!"

Vũ ca giương mắt, đưa ván trượt trên tay cho niên thiếu: "Ừm, mang đến cho cậu."

"Cám ơn anh."

"Không có gì, anh đi trước."

Tiêu Chiến vuốt vuốt cổ tay mình, liếc nhìn vật nọ: "Em biết chơi à?"

"Biết nha." Vương Nhất Bác đặt ván trượt xuống đất, "Tôi vẫn đang học, cũng được một thời gian rồi, nhưng mà còn chưa đủ chuyên nghiệp."

Cậu đạp một chân lên trên, cười với người bên cạnh: "Tôi cực kỳ thích trượt ván."

Sau đó lập tức biểu diễn vài động tác cơ bản.

"Đây là normal, tư thế bình thường."

"Tiếp theo... fakie."

"Cho anh xem body varial."

Cơ thể niên thiếu nhẹ nhàng bay lên không, hàng mi vừa dài vừa đen lại vểnh lên, trông đẹp đến mức không thể tưởng tượng.

Thanh niên sợ người nọ té: "Ài được rồi được rồi, đừng để ngã."

"Tập chơi cái này chính là sẽ bị té, tôi đã quen rồi."

Tiêu Chiến gắt gao nhíu mày: "Lúc tập chơi em không đeo bảo hộ đầu gối sao?"

"Trước đây có đeo, sau đó thấy phiền nên không đeo nữa."

Ngữ khí nhẹ nhàng giống như kể một chuyện đương nhiên, sắc mặt thanh niên sa sầm, hiếm khi nghiêm giọng: "Sau này luyện tập phải mang bảo hộ đầu gối, nhớ chưa?"

Thấy đối phương có chiều hướng tức giận, bạn nhỏ lập tức nghe theo: "Đã biết."

Sắc trời dần dần tối xuống, đèn đường cũng bắt đầu sáng lên từng ngọn. Người lớn hơn an tĩnh đứng một bên nhìn Vương Nhất Bác trượt ván, mà niên thiếu cũng tập luyện không ngừng.

Nam hài rốt cuộc quyết định dừng lại: "Ài, mấy giờ rồi?"

"Bảy giờ năm mươi."

Một chân cậu giẫm lên phần sau ván trượt, bàn tay chuẩn xác bắt được phần đầu: "Vậy mau đi thôi, tám giờ tôi còn phải tập hợp."

Hai người không nhanh không chậm quay về, bạn nhỏ đột nhiên hỏi: "Khi nào rảnh tôi dạy anh chơi trượt ván nha?"

"Em chắc chắn sao?"

Tiêu Chiến bỗng cảm thấy buồn cười: "Tôi đã hai mươi lăm tuổi rồi."

"Hai mươi lăm thì sao, cũng không già chút nào."

"So với em, tôi cảm giác mình già hơn nhiều."

Vương Nhất Bác không vui, cậu nhướng mày: "Tôi không thấy vậy."

Anh chỉ cười cười không đáp.

Lương Tử Tê nhàn nhạt nhìn thanh niên đứng cách đó không xa, sau đó lại dời mắt đến chỗ niên thiếu rồi rũ xuống, giống hệt vô số lần trong quá khứ.

"Tới tới tới."

Giang Đồng gọi mọi người sang: "Xong tiết mục này là đến phần diễn chính của chúng ta, nhất định phải thả lỏng biết chưa?"

"Biết."

Phần biên soạn cả bốn người đều góp công, Vương Nhất Bác đảm nhận vũ đạo.

Mặc dù Giang Đồng và Lương Tử Tê lớn tuổi hơn nam hài, nhưng nếu tính về tuổi nghề học nhảy, họ vẫn kém xa cậu.

Lúc ánh đèn trắng chiếu thẳng vào người niên thiếu, dưới sân khấu liền vang lên một trận tiếng reo hò.

Thậm chí có người còn chuẩn bị thỏi phát sáng quơ theo nhạc, bảng đèn tiếp ứng cũng được giơ lên cao, đứng từ sân khấu nhìn xuống rất dễ chú ý đến.

Ánh mắt bạn nhỏ nhìn xuyên những cây đèn phát sáng sặc sỡ, bỏ qua bảng đèn tiếp ứng chói lóa, rơi thẳng vào thân ảnh một thanh niên đang yên tĩnh mỉm cười.

Nơi đó mới chính là điểm dừng của cậu.

Chỉ có nơi đó.

Chỉ có bên cạnh anh.

Đây là lần đầu Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác nhảy.

Ngày thường nam hài đều bày ra dáng vẻ lạnh nhạt xa cách, khiến người khác không muốn đến gần, nhưng thật ra tính cách lại rất mềm mại. Có điều lúc nhảy múa, bạn nhỏ như được một vầng hào quang bao phủ.

Đây là một niên thiếu biết cách tỏa sáng, đang làm chủ sân khấu của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net