Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù tôi không phải loại tốt lành gì, nhưng sẽ không làm chuyện hại người.

"Tôi hiện tại vẫn an toàn, yên tâm."

Giản Suyễn mở hé rèm cửa, dán ánh nhìn lạnh lẽo lên một chiếc xe đen cách đó không xa: "Bất quá đã có kẻ để mắt đến tôi, chắc là bọn người bên y dược Hưng Đông cũng tra được tôi rồi."

Tiêu Chiến nhướng mày: "Vậy cậu cẩn thận một chút."

"Yên tâm, độ an toàn của căn hộ này không tệ." Giản Suyễn buông rèm, đến phòng khách hớp một ngụm sữa, lại tiếp, "Có điều tôi lo cho lão Dương hơn, bọn họ tra được tôi cũng có thể theo đó mà tìm thấy ông ấy, tôi sợ lão Dương xảy ra chuyện."

"Bên phía lão Dương tôi nói rồi." Tiêu Chiến thở dài, "Việc này xem như đã lập án, cũng sẽ có cảnh sát đến bảo vệ hai người, không cần quá lo lắng."

Giản Suyễn cười nói: "Tôi không quá lo lắng, cậu mới là người lo đấy."

Tiêu Chiến nhẹ lắc đầu: "Sau sự việc lần trước trong lòng tôi vẫn còn bóng ma đây, cũng bị dọa sợ chết khiếp."

"Nhắc mới nhớ, cậu ta bị phán bao nhiêu năm tù?"

"Năm năm."

Giản Suyễn gật đầu: "Được, năm năm trong tù cũng đủ cho cậu ta thời gian ngẫm lại."

Tiêu Chiến nghe xong, lại suy tư nửa ngày mới cân nhắc mở miệng: "Hôm trước nghe Nhất Bác nói cậu và em ấy cùng gặp Lâm Tễ Sắc ở một chỗ sao?"

Nghe được cái tên này, sắc mặt Giản Suyễn phút chốc bỗng trở nên khó coi, ngữ khí cũng không tốt: "Nói đến anh ta làm gì, còn nữa, cậu nhắc nhở vị kia nhà cậu tránh xa tên điên này một chút. Ông trời mới biết anh ta có định làm ra việc cực đoan gì nữa không."

"Tôi phát hiện cậu rất có thành kiến với người ta?"

Tiêu Chiến ho khan một tiếng: "Không phải là anh ta... hai người đã làm gì chứ?"

Sắc mặt Giản Suyễn hiện tại đã đen như đít nồi, nghiến răng nghiến lợi đáp: "Cậu nghĩ cái gì đó, anh ta không làm gì tôi hết."

"Thế cậu làm sao lại có thành kiến với anh ta như vậy, cũng chưa từng thấy cậu đối với ai..."

"Là tôi làm gì anh ta."

Tiêu Chiến: ...

Nửa câu sau lập tức nghẹn trong cổ họng, anh không thể không nuốt xuống, lại cẩn thận hỏi tiếp: "A... vậy thì người tổn thất là anh ta, cậu có mất mát gì đâu?"

Giản Suyễn hít sâu một hơi: "Tôi bị anh ta tính kế chuốc thuốc."

Tiêu Chiến: ...

Nghe đến đây thanh niên càng khó hiểu, chuốc thuốc rồi để Giản Suyễn đè anh ta?

Tiêu Chiến phát hiện việc này không thể nghĩ tiếp nữa, đành đổi chủ đề: "Vậy thời gian này cậu chú ý một chút, không còn gì thì tôi cúp máy đây."

Sau khi kiểm tra bệnh nhân một vòng, anh liền đến phòng chủ nhiệm khoa lấy bài luận, dự định sẽ hoàn thành sớm.

Trần Du thực tập ở đây một năm, luận án tốt nghiệp cũng đã được thông qua, nhưng theo kế hoạch, cậu ta muốn học lên tiến sĩ.

"Lão Dương để cậu theo tôi thực hành lâm sàng, tương lại cậu cũng sẽ hành nghề độc lập."

Ngưng một lúc, Tiêu Chiến lại nói: "Học lên tiến sĩ chủ yếu vẫn là nghiên cứu khoa học, mặc dù đánh giá dựa theo tiêu chuẩn của danh mục SCI không tốt lắm, nhưng trong thời gian tới hình thức này sẽ không có gì thay đổi."

"Trong thời gian làm việc ở đây, cậu nên tìm hiểu thêm về nghiên cứu khoa học và phương pháp tư duy, chúng sẽ có ích cho sự phát triển sau này của cậu. Mặc dù tương lai không dựa vào nghiên cứu khoa học để kiếm cơm thì cũng không nên để nó kéo chân sau."

Phòng thí nghiệm của giáo sư Dương vô cùng nổi tiếng trong nước, được nghiên cứu ở đó thì Trần Du sẽ có thể thêm điểm cộng vào lý lịch, đồng thời còn nâng cao kỹ năng bản thân.

"Tháng chín năm nay cậu phải theo chân lão Dương làm thí nghiệm rồi, học tập cho tốt."

"Được, em biết rồi, cảm ơn đàn anh."

Buổi chiều bệnh viện nhận một bệnh nhân, vì uống nhiều rượu mà dẫn đến xuất huyết bao tử, kết quả kiểm tra xong lại phát hiện ung thư dạ dày.

Người phẫu thuật là Lục Khiên.

Giữa trưa lúc đang dùng cơm, Lục Khiên thở dài lắc đầu: "Tiểu hỏa tử mới bao lớn, chỉ chừng hai mươi tuổi đã mắc ung thư dạ dày. Ai da, người trẻ tuổi bây giờ thật là không biết quan tâm bản thân."

Tiêu Chiến thuận miệng hỏi: "Giai đoạn nào?"

"Giai đoạn đầu, có thể điều trị, nhưng..."

Nói đến đây Lục Khiên liền cau mày: "Tôi đã nói chuyện với bệnh nhân rồi, nhưng người ta không muốn!"

"Còn có người không muốn trị bệnh sao?"

Bác sĩ bên cạnh ngạc nhiên lên tiếng: "Đây không phải bệnh nhẹ, nếu để nó tùy tiện phát triển thì chẳng phải sẽ hết cách à."

"Là không có tiền hả?" Bác sĩ khác lại hỏi.

Lục Khiên lắc đầu: "Trông không giống người không có tiền, người ta còn nằm phòng VIP đó."

"Vậy sao lại không chữa trị?" Bác sĩ khác càng mơ hồ.

Lục Khiên dừng một lát mới thở dài: "Hẳn là chán sống đi."

Ngoại trừ cái này, anh ta cũng không tìm được nguyên nhân khác.

Tối hôm đó sau khi về nhà, Tiêu Chiến vừa vuốt ve lỗ tai bạn nhỏ vừa nói: "Đã biết chưa, sau này không cho phép uống nhiều rượu, vừa đau dạ dày vừa tổn thương gan."

Vương Nhất Bác che đi lỗ tai đáng thương, mặt mũi tràn đầy ủy khuất: "Em chỉ uống có lần đó thôi, sao mà anh cứ nhắc lại hoài à."

"Có thể không nhắc sao?"

Tiêu Chiến ra vẻ nghiêm túc: "Lần đó em uống nhiều hay ít? Lại nói một ngụm giải sầu hay một lần mấy ly! Đây là có anh bên cạnh chăm sóc, nếu không cũng không biết em lại thêm bệnh bao tử gì nữa."

"Dạ dạ dạ, em biết rồi."

Vương Nhất Bác lập tức làm nũng ôm eo Tiêu Chiến.

Vài ngày sau, vì cảm mạo nóng sốt hôm trước kéo dài, Lục Khiên xin nghỉ, việc kiểm tra bệnh nhân cũng bàn giao cho Tiêu Chiến.

Thanh niên đi xem từng người, đến bệnh nhân cuối cùng, vừa lật bệnh án, lại nhìn thấy tên, anh nhất thời sững sờ.

Tiêu Chiến nhanh chân bước đến của phòng bệnh VIP, quay đầu đối chiếu tên phía trên cửa thêm một lần, đột nhiên anh có chút rầu rĩ.

Tiêu Chiến đẩy cửa phòng, lập tức đối mặt với nam nhân ngồi trên giường.

Lâm Tễ Sắc quả thực mang gương mặt khiến người khác kinh diễm, làn da rất trắng, có điều lại tái nhợt như lâu ngày không được đón ánh sáng mặt trời, lông mày đậm, đồng tử đen láy.

Thời điểm không biểu cảm, khuôn mặt này trông giống hệt diễm quỷ trong phim điện ảnh Nhật Bản, cũng giống như một tượng búp bê tinh xảo. Cho dù là loại nào cũng không có sức sống.

"Hôm nay đổi bác sĩ kiểm tra sao?" Lâm Tễ Sắc nghiêng đầu, để lộ nụ cười ấm áp.

"Lại muốn khuyên tôi trị liệu đúng không?"

"Lâm Tễ Sắc..." Tiêu Chiến nhìn đối phương, "Phải không?"

"Sao vậy, bác sĩ không biết tên bệnh nhân hả?"

Ý cười Lâm Tễ Sắc còn chưa chạy đến đuôi mắt, đã nghe được thanh âm bình tĩnh của vị bác sĩ đẹp trai đối diện: "Tôi là Tiêu Chiến."

Nụ cười trên mặt Lâm Tễ Sắc cứng đờ.

"Là bạn của Giản Suyễn."

Lâm Tễ Sắc nặng nề nhìn Tiêu Chiến: "Lời này của cậu, là muốn nói gì với tôi sao?"

"Anh không biết tôi?"

Lâm Tễ Sắc nhíu mày: "Tôi cần phải biết cậu sao?"

Tiêu Chiến gật gật đầu, một ý nghĩ đột nhiên nhảy ra: Nếu như Lâm Tễ Sắc không biết mình, vậy không có khả năng anh ta sẽ biết Vương Nhất Bác mới đúng.

Không lẽ ngày đó... thật sự ngoài ý muốn?

"Là ung thư dạ dày."

Tiêu Chiến lật xem bệnh án: "Sao lại không điều trị?"

"Bác sĩ còn quản nhiều vậy à?"

Thanh niên cau mày, ánh mắt trầm xuống: "Đây là mạng người, đã có phương pháp, vì sao lại không cứu?"

Lâm Tễ Sắc cười chua chát: "Tôi không muốn chữa, cậu còn muốn cứu sao?"

"Muốn điều trị hay không là lựa chọn của anh, nếu anh muốn, chúng tôi sẽ dốc toàn lực cứu anh."

Nam nhân cái hiểu cái không gật đầu, tựa lưng lên gối, nở một nụ cười mềm mại: "Vậy bác sĩ Tiêu giúp tôi một chuyện được không?"

"Anh nói đi."

"Đừng cho em ấy biết."

Lâm Tễ Sắc thấp giọng: "Tôi không muốn em ấy vì căn bệnh này mà thông cảm cho tôi, có được không?"

"Cậu ấy không hỏi, tôi sẽ không nói."

Tiêu Chiến nhìn số liệu trên máy kiểm tra, ghi chép toàn bộ, thời điểm viết đến con số nào đó, anh dừng bút, giương mắt nhìn người đang bình tĩnh ngồi trên giường bệnh: "Ngày đó..."

"Hửm?"

"Ngày ở khách sạn đó, là ngoài ý muốn sao?"

Lâm Tễ Sắc mỉm cười: "Nếu tôi nói phải thì cậu có tin không?"

"Tôi tin."

Lâm Tễ Sắc gật gật đầu, không nói thêm tiếng nào. Tiêu Chiến cũng không ở lại lâu, kiểm tra xong liền rời phòng bệnh.

Chớp mắt đã đến mồng bốn tháng tám, chính là một ngày trước sinh nhật Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến đã sớm mua một sợi dây chuyền, vốn định tặng cái khác, nhưng anh lại thấy lego hay xe máy cũng không có ý nghĩa kỷ niệm, cuối cùng chọn mua dây chuyền như bao cặp đôi khác.

Ngày hôm đó, Vương Nhất Bác vừa tan ca đã nhận được tin nhắn của Tiêu Chiến, anh nói mình tạm thời có một ca phẫu thuật, đoán chừng chín giờ mới xong, bảo cậu tự về nhà trước.

Vừa rời tiệm trà sữa, thiếu niên đã trông thấy một nam nhân đứng dưới đèn đường cách đó không xa.

Lâm Tễ Sắc chậm rãi bước đến, ánh đèn khiến nửa khuôn mặt anh ta ẩn trong bóng đêm, đôi mắt sâu thẳm: "Rốt cuộc cũng đợi được em tan việc."

Vương Nhất Bác vừa nhận ra người đến, phản ứng đầu tiên là cúi xuống nhìn tay Lâm Tễ Sắc, phát hiện không có vết thương, không hiểu sao cậu lại nhẹ thở ra một hơi: "Anh đợi tôi?"

Lâm Tễ Sắc gật gật đầu: "Tôi điều tra thông tin của em, mong em không để ý, ngày mai là sinh nhật em phải không?"

"Đúng."

Cách hỏi này có chút kỳ quái, Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày, ngữ khí lại vô cùng bình thản: "Có gì không?"

"Mặc dù có chút đường đột khi nói ra, nhưng tôi muốn nhờ em giúp một việc."

Cùng lúc đó.

Giản Suyễn ở nhà nhận được cuộc gọi từ số lạ.

"Alo?"

"Giản Suyễn."

Đầu bên kia truyền đến một giọng nam trầm, thanh âm tựa hồ người nói đang nghiến răng gằn từng chữ: "Là cậu báo cáo lên cục Giám Dược đúng không?"

Hóa ra là muốn tính sổ.

"Đúng."

Hô hấp nam nhân đối diện đột nhiên tăng mạnh: "Những số liệu đó làm sao cậu có được?"

"Làm thí nghiệm."

Giản Suyễn trả lời xong vấn đề liền chế giễu: "Thế nào, lúc đầu tôi nói rõ vấn đề thì các người không để ý, bây giờ biết được mức độ nghiêm trọng rồi?"

Giản Suyễn thoải mái ngồi trên sô pha, thái độ hững hờ nhưng từng câu lại đâm thẳng vào tim gan người bên kia: "Lúc trước chỉ là vài trăm triệu USD, hiện tại chắc cũng vài tỉ đi, huống hồ các người còn phải cõng thêm tội trên lưng."

"Không phải cậu thật sự nghĩ rằng chi phí tổn thất này sẽ là bọn tôi bồi thường chứ?"

Nam nhân cười lạnh một tiếng: "Nếu kết quả kiểm tra cuối cùng không có vấn đề, những chi phí tổn thất này cậu sẽ phải bỏ tiền."

"Nếu thật sự không có vấn đề, vậy tại sao lúc trước các người phải thay đổi số liệu?"

Giản Suyễn rút một điếu thuốc trên bàn, cắn bằng môi, bình tĩnh châm lửa.

Giữa làn khói, khuôn mặt nam nhân để lộ mấy phần yêu dã khó nắm bắt: "Chiêu này có thể xem là khích tướng không? Muốn tôi rút đơn kiện sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net