Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây không phải sai sót, đây là mưu sát.

Các nhà nghiên cứu đã bắt đầu phân tích C0 trong hợp chất WIN9. C0 là hợp chất polymer mới, vẫn chưa có ghi chép nào đầy đủ về các đặc tính của C0 trong lịch sử khoa học. Trước khi có kết quả xét nghiệm C0, Giản Suyễn còn phát hiện ra một điều nguy hiểm hơn.

"Reserpin, cậu biết không?"

Tiêu Chiến nhíu mày: "Một loại alkaloid, reserpin là thuốc có thể hạ huyết áp và làm chậm nhịp tim, nó có tác dụng ổn định hệ thần kinh trong thời gian dài, là thuốc an thần thường thấy."

Cũng là chất gây ung thư.

Đôi bàn tay cầm báo cáo của Giản Suyễn phát run: "Reserpin chống chỉ định với bệnh nhân tâm thần và trầm cảm, liều lượng thuốc thế nào cũng có thể dẫn đến tình trạng trầm cảm. Hàm lượng reserpin trong WIN9 không cao, nhưng chỉ cần tồn tại cũng đủ để gây trầm cảm rồi."

Tiêu Chiến xoa xoa mi tâm: "Reserpin không có thuốc giải đặc hiệu. Dùng quá liều sẽ dẫn đến khó thở, hôn mê, tụt huyết áp, nhưng trên báo cáo tử vong của những người dùng WIN9 không phải là nhịp tim bất thường sao?"

"Cậu không phải bác sĩ chuyên khoa thần kinh nên có thể không biết." Giọng nói của Giản Suyễn trở nên thâm trầm, "Có ba loại thuốc thường dùng cho những người mắc bệnh trầm cảm: thuốc chống trầm cảm ba vòng, thuốc ức chế monoamin oxidase, và thuốc chống trầm cảm bốn vòng. Những loại này chắc chắn sẽ gây ra tác dụng phụ trong lúc dùng, có thể dẫn đến mờ mắt, nhịp tim tăng nhanh hoặc thậm chí là tụt huyết áp."

Tiêu Chiến sững sờ, Giản Suyễn nói đến đây, anh cũng đã hiểu được mối liên quan.

Nhiệt độ trong phòng vốn bình thường, thậm chí vừa rồi Tiêu Chiến còn thấy có chút oi bức, hiện tại chỉ cảm giác được tay chân lạnh buốt.

Trái tim dường như cũng lạnh.

"Sử dụng thuốc này lâu dài sẽ sinh ra triệu chứng giả của suy tim mãn tính nhẹ, cậu hẳn là biết đi."

"Điều trị bằng digitalis." Tiêu Chiến thở dài.

"Đúng, digitalis là loại thuốc bài tiết chậm, dễ tích tụ độc tố, mà reserpin có thể làm tăng phản ứng của digitalis với tim..." Giản Suyễn hít sâu một hơi, chốt câu cuối, "Sẽ khiến nhịp tim bất thường."

Tiêu Chiến ngẩng đầu, cảm giác lồng ngực nặng trĩu: "Đây nào phải thí nghiệm sai sót, căn bản chính là... một trận mưu sát."

"Bất cứ ai tham gia công trình y học về sinh vật, từng học y đều biết phải cẩn thận khi sử dụng kết hợp hai loại digitalis và reserpin." Thanh âm của Tiêu Chiến tràn đầy tức giận, "Đây là thứ có thể giết người."

Giản Suyễn bất lực nhắm mắt: "Nếu không phải đặc biệt kiểm tra, tôi còn không biết trong thành phần có reserpin, hàm lượng thật sự rất thấp."

Chính lời nói của Tiêu Chiến ngày đó đã thức tỉnh Giản Suyễn, khăng khăng tìm bước đột phá từ WIN9 chỉ khiến mọi việc càng rắc rối. Nên nghiên cứu từ triệu chứng nhịp tim thất thường của bệnh nhân mới là cách nhanh nhất.

"Digitalis là loại thuốc chỉ có bệnh viện mới dùng, đây là lí do vì sao những ca tử vong cho đến hiện tại chỉ xảy ra ở các bệnh viện tâm thần."

Giản Suyễn xoa mặt, đáy mắt ửng hồng: "Thật mệt mỏi."

Tiêu Chiến trầm mặc không lên tiếng.

"Không phải mệt vì quá trình thí nghiệm, mà là..." Giản Suyễn thở hắt ra, nở nụ cười giễu cợt, "Cậu biết đó, càng nghiên cứu sâu về loại thuốc này, tôi lại càng phát hiện lòng người thật đáng sợ."

"Tôi hiểu."

"Được, tạm thời đừng nói nữa, tôi phải về nhà rồi."

Tiêu Chiến hạ tay xuống, ánh mắt không có tiêu cự, trong một khoảnh khắc anh thấy thật khó hiểu.

Lòng người sao lại hiểm ác như vậy?

Không ai có thể trả lời anh.

Thời điểm sở nghiên cứu báo cáo chuyện này lên trên, truyền thông lập tức đưa tin rầm rộ.

"Y dược Hưng Đông không nêu rõ điều này, nói cách khác, những bệnh nhân sử dụng WIN9 và các bác sĩ kê thuốc cũng không biết thành phần của nó có chứa reserpin."

"Vì vậy khi bệnh nhân bị tụt huyết áp hoặc suy tim, bọn họ đều đưa digitalis để khắc phục, đây là giết người bằng độc."

Những ai tham gia nghiên cứu đều bị đưa đến cục cảnh sát để thẩm vấn, mà vẫn còn một người không rõ tung tích. Tổng giám đốc của y dược Hưng Đông, Trần Tiêu.

Cảnh sát tăng thêm lực lượng bảo vệ Giản Suyễn và giáo sư Dương, còn Vương Nhất Bác trừ thời gian ở trường học đều bên cạnh Tiêu Chiến.

"Thời điểm Lâm Nhuận Phong xảy ra chuyện, Trần Tiêu đã không rõ tung tích, có lẽ là bỏ trốn, nhưng phía cảnh sát cũng chưa phát hiện hồ sơ xuất cảnh, chắc ông ta vẫn còn trong nước."

Tiêu Chiến nhíu mày: "Sự việc của Lâm Nhuận Phong điều tra thế nào?"

"Rơi từ trên cao xuống, tự sát, nhưng cảnh sát vẫn đang điều tra. Nghe nói... có người nhìn thấy Lâm Nhuận Phong nói chuyện cùng ai đó trên sân thượng cao ốc Ngàn Nhuận, nhưng cũng không biết đối phương là ai." Giản Suyễn mím môi, "Tầng thượng không lắp camera, cũng không có manh mối gì."

Tiêu Chiến luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không biết rõ là gì.

Mấy ngày tiếp theo anh đều lo lắng.

Vương Nhất Bác nhìn ra vẻ ưu sầu của Tiêu Chiến, tối đó sau khi anh đến đón, cậu liền hỏi: "Dạo này tâm trạng anh không tốt là vì sự việc thuốc WIN9 sao?"

"Ừm, một phần thôi." Tiêu Chiến đáp lời, lông mày vẫn nhíu chặt, "Mặc dù lo lắng, nhưng anh cũng không giúp được gì, không phải chuyên môn của anh. Chuyện khiến anh mất tập trung dạo gần đây là vụ án của Lâm Nhuận Phong."

"Lâm Nhuận Phong?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Thời gian Lâm Nhuận Phong tử vong là đêm ngày 5 tháng 8, tự sát. Theo suy đoán của anh, dù thế nào ông ta cũng không nên chọn chết như vậy mới đúng."

Vương Nhất Bác: "Vậy anh nghĩ sao?"

"Hành động lần này của Giản Suyễn có thể nói là đã đánh sụp y dược Hưng Đông, Lâm Nhuận Phong là phó tổng đương nhiên sẽ hận cậu ta, xem như muốn tự sát đền tội cũng không có khả năng đơn giản như vậy. Lúc đầu anh nghĩ rằng ông ta ít nhất cũng sẽ tìm Giản Suyễn, nhưng lại không có."

Vương Nhất Bác trầm mặc lắng nghe.

Tiêu Chiến lại tiếp tục: "Anh không nên nói chuyện này cho em, em đừng để trong lòng, quá phức tạp."

"Chiến ca." Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng, "Thật ra..."

"Hửm?"

"Một ngày trước đó, Lâm Tễ Sắc có tìm em."

Tiêu Chiến bất ngờ đạp phanh.

Anh quay đầu nhìn thiếu niên: "Em nói cái gì?"

Xe đằng sau bấm còi inh ỏi.

Sắc mặt Tiêu Chiến tái nhợt, anh vẫn giữ bình tĩnh tấp xe vào trong, gấp gáp hỏi: "Anh ta tìm em làm gì?"

Vương Nhất Bác kể toàn bộ sự việc cho đối phương.

"Để Giản Suyễn ở yên trong nhà chúng ta, tốt hơn hết là không ra ngoài?" Tiêu Chiến cẩn thận suy nghĩ về câu nói này, "Không lẽ đêm đó Lâm Nhuận Phong thật sự có ý định tìm Giản Suyễn? Nhưng... tại sao lại không cho ra cửa?"

"Em cũng nghĩ như vậy." Vương Nhất Bác dừng một lúc, "Nếu như Giản Suyễn không đến nhà chúng ta mà vẫn ở nhà, Lâm Nhuận Phong muốn tìm anh ấy là chuyện dễ như trở bàn tay. Có lẽ lúc đó ông ta đã quyết định tự sát rồi."

Lúc đầu thiếu niên vốn không chú ý chuyện này, nhưng ngày 5 tháng 8 lại có quá nhiều sự trùng hợp. Lâm Nhuận Phong tự sát, Lâm Tễ Sắc nhờ vả, cũng không thể trách Vương Nhất Bác nhạy cảm.

"Ý của em đêm đó người nói chuyện cùng Lâm Nhuận Phong có thể là Lâm Tễ Sắc?"

"Không phải có thể, mà là chắc chắn."

Vương Nhất Bác lại nhớ đến lần đầu gặp Lâm Tễ Sắc, giữa mấy đầu ngón tay tràn đầy màu đỏ tươi của máu, gương mặt tái nhợt, đôi mắt đen nhánh, lúc cười lên có chút xinh đẹp nhưng cũng khiến người đối diện cảm thấy lạnh gáy.

Rốt cuộc Lâm Nhuận Phong tự sát hay là bị Lâm Tễ Sắc giết...

Lòng bàn tay Vương Nhất Bác tràn đầy mồ hôi lạnh, Tiêu Chiến phát hiện sắc mặt nam hài đột nhiên tái nhợt, anh nắm chặt tay cậu: "Em đừng nghĩ nhiều, chuyện này cứ để anh xử lý."

Vương Nhất Bác gật đầu, hai mắt nhắm nghiền.

Nếu đúng thật là Lâm Tễ Sắc giết Lâm Nhuận Phong, vậy cậu có bị xem là đồng lõa không?

Trần Tiêu không rõ tung tích, Lâm Tễ Sắc cũng bặt vô âm tín.

Từ sau ngày Giản Suyễn gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Tễ Sắc cũng liền không còn tin tức gì về anh ta nữa.

Lời nói của Tiêu Chiến vẫn còn quanh quẩn trong đầu Giản Suyễn.

Ung thư dạ dày... hạch bạch huyết di căn... bản thân anh ta còn mắc chứng rối loạn lưỡng cực, nói không lo lắng đều là giả.

Tiêu Chiến lặp lại toàn bộ lời kể của Vương Nhất Bác cho Giản Suyễn, bây giờ quyền lựa chọn là ở anh ta.

Rốt cuộc có nên báo chuyện này với cảnh sát không.

Nếu nói ra, Lâm Tễ Sắc có thể là nhân chứng, nhưng khả năng cao anh ta cũng sẽ trở thành nghi phạm.

Thành phố Khánh Du.

Trong một con hẻm nhỏ cạnh đường Thanh Phúc.

Tại quán bar Rạng Đông.

"Lấy được đồ chưa?" Nam nhân lên tiếng hỏi.

"Ở đây, có điều anh muốn vật này làm gì?"

Người kia gấp gáp: "Đừng hỏi nhiều, mau đưa đây."

Nam nhân nhỏ con nhìn đối phương bằng ánh mắt kỳ quái, đưa món đồ được bọc bằng vải đen đến bên tay người nọ, hắn lập tức giật lấy, nhét vào túi áo trong.

"Tiêu ca, thứ này phạm pháp đó, anh..." Nam nhân nhỏ con còn muốn căn dặn gì đó đã bị Trần Tiêu ngắt lời.

"Việc này không cần mày quan tâm, giữ kín miệng là được!"

"... Được."

Trần Tiêu rời khỏi quán bar ồn ào, bóng lưng hơi cong, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ một tổng giám đốc phong quang cao cao tại thượng của hai tháng trước.

Cùng lúc đó, một chiếc xe thương vụ đen lao nhanh trên cao tốc về hướng Yến Thành.

"Lâm tổng."

Lâm Tễ Sắc mở mắt nhìn người vừa lên tiếng, vẻ mặt tái nhợt làm đôi mắt đen nhánh càng thâm sâu, "Nói."

"Có tin báo Trần Tiêu xuất hiện ở thành phố Khánh Du."

Lâm Tễ Sắc cong môi: "Mấy ngày nữa ông ta sẽ về Yến Thành thôi, ngồi chờ là được."

Người nọ quay đầu nhìn ra cửa sổ, màn đêm âm u, mây đen dày đặc.

Lâm Tễ Sắc thấp giọng: "Mọi thứ sẽ thay đổi sớm thôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net