Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hello mn, tui come back zùi đây, bữa giờ lại vác xác đi viết luận nên ko có thời gian edit, hôm nay rảnh mới lại ngoi lên, mn còn nhớ tui khum :'>>>

-----

Dù sao bây giờ đã không còn là sinh viên nữa, có đánh nhau cũng không bị phạt

Cửa phòng ký túc xá không đóng kín, Vương Nhất Bác đẩy ra, không có gì ngoài ý muốn khi cậu bắt gặp Dư Tuy đang đứng hút thuốc cạnh cửa sổ. Thấy niên thiếu quay lại, ánh mắt của hắn dán chặt lên người cậu, lát sau mới cười lên: "Còn biết trở về?"

Vương Nhất Bác không lên tiếng đi vào, cầm túi bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Dư Tuy cười nhạo: "Hôm qua tôi đánh cậu chưa đủ đau có phải không?"

Nam hài không để ý đến người kia, im lặng thu dọn xong toàn bộ những món đồ phải mang đi, quần áo đều cho vào trong một cái túi lớn. Va li của cậu hôm qua đã bị một quyền của Dư Tuy đập hư, bây giờ không dùng được nữa.

Hắn nắm cổ tay niên thiếu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu chăm chú: "Vương Nhất Bác, những lời tôi nói cậu đều xem là đánh rắm sao, hửm?"

Nơi xương cổ tay vẫn có chút đau, lại bị Dư Tuy siết chặt, nam hài nhấp môi, giương đôi mắt màu cà phê nhạt mang theo sự lạnh lẽo xa cách nhìn hắn: "Buông ra."

"Sao mà cậu lại bướng bỉnh như vậy?"

Vương Nhất Bác bị Dư Tuy làm phiền đến mức lửa giận trong lòng bùng lên, tay phải cầm túi quật thẳng vào đầu người trước mắt, quát: "Cậu cút cho tôi!"

Dư Tuy nắm chặt cổ tay niên thiếu không buông, bị đập một cái, trên mặt hắn hiện ra một nụ cười âm hiểm: "Được lắm, còn dám động thủ với tôi đúng không?"

Người nằm ở giường trên của Vương Nhất Bác thò đầu ra, bỡn cợt: "Dư ca, mềm lòng như vậy làm gì! Thẳng chơi cậu ta đi ha ha ha!"

"Đang nói chuyện gì vậy, tôi cũng muốn nghe một chút."

Đôi mắt Dư Tuy hướng về phía cửa.

Tiêu Chiến khí định thần nhàn đứng đó, ánh mắt dừng ở nơi Dư Tuy đang nắm chặt cổ tay nam hài, hàng lông mày khẽ chau lại: "Nói tiếp đi."

Hạ Thầm nuốt nước bọt.

Ở chung ký túc xá với anh tốt xấu gì cũng bốn năm trời, làm sao Hạ Thầm lại không rõ tính cách của Tiêu Chiến?

Mặc dù người ngoài đều nói thanh niên này ôn hòa lễ độ, đó là do họ chưa chạm đến ranh giới cuối cùng của anh thôi. Người mà ngày thường càng ôn hòa, đến lúc tức giận mới thật sự kinh khủng.

Dư Tuy thu ánh mắt lại, chuyển hướng sang Vương Nhất Bác: "Cậu và anh ta có quan hệ gì?"

Niên thiếu ngẩng mặt, cười lạnh một tiếng: "Không liên quan đến cậu."

Dư Tuy nóng nảy dễ nổi giận, không thể nhịn sự khiêu khích của cậu liền giơ tay muốn đấm vào mặt nam hài, không ngờ Tiêu Chiến nhìn ra được ý đồ này mà bước nhanh qua chụp lấy cổ tay hắn.

Dư Tuy cao hơn thanh niên một chút, hắn liếc anh: "Buông tay ra!"

Người lớn hơn không những không giận mà còn cười, tay còn lại cũng đè chặt cánh tay đang nắm lấy Vương Nhất Bác. Dư Tuy không nghĩ đến người nhìn công tử văn nhã thế này sức lực lại lớn như vậy, cong khóe miệng: "Anh muốn đánh nhau đúng không?"

Hạ Thầm: "Tiêu Chiến!"

Anh lười biếng trả lời: "Dù sao bây giờ tôi đã không còn là sinh viên Yến Đại nữa, có đánh nhau cũng không bị phạt."

Vừa dứt lời mắt anh liền chuyển từ bình tĩnh thành âm trầm, chợt kéo niên thiếu thoát khỏi cánh tay người trước mắt, cũng không thèm quan tâm cậu có đau hay không.

Dư Tuy ra tay vừa ngang ngược lại hung ác, giống hệt một tên điên đang lên cơn.

Nam hài sợ người lớn hơn bị thương, định ngăn lại, không ngờ bị Hạ Thầm kéo ra, gấp gáp nói: "Em nhanh đi gọi chủ nhiệm khoa đến đây."

Chủ nhiệm khoa không phải là chú của Dư Tuy sao, kêu tới thì có tác dụng gì?

Mặc dù nghĩ vậy nhưng Vương Nhất Bác biết Hạ Thầm là người rõ ràng, tuy cậu không hiểu lắm cũng vẫn nhanh chóng chạy đi kêu người.

Kỳ thật Hạ Thầm không phải để niên thiếu đi kêu người tới, chỉ là khi nãy trên đường đến đây Tiêu Chiến đã giao phó: "Nếu lát nữa tôi có đánh nhau, cậu đừng để em ấy nhìn thấy."

Thanh niên ra tay tuyệt nhiên không yếu hơn nửa phần so với Dư Tuy, Hạ Thầm là người không biết đánh đấm, bây giờ chỉ có thể đứng một bên quan sát, cầu mong tốt nhất là Dư Tuy nên nhận thua trước.

Dư Tuy hạ giọng: "Anh muốn thượng cậu ấy sao?"

Khóe miệng Tiêu Chiến khẽ cong, tránh đòn đánh tới của Dư Tuy, giơ chân đạp một cước vào giữa ngực hắn, cái đạp này có thể nói không nhẹ chút nào, Dư Tuy bị anh một chân đạp lùi đến sát tường, đầu đập vào kính cửa sổ, mặt kính phát ra âm thanh rung vang.

Thấy hai người khó lắm mới tách nhau ra, Hạ Thầm vội vàng bước đến ngăn Tiêu Chiến: "Ài, Chiến ca Chiến ca, đừng đánh nữa, lại còn đánh sẽ thật sự xảy ra nhân mạng mất."

Ngữ khí thanh niên vô cùng bình tĩnh: "Không có việc gì, xảy ra nhân mạng cứ đưa đến bệnh viện, tôi mổ chính."

Hạ Thầm: "..."

Quả nhiên Tiêu Chiến vẫn rất đáng sợ!

Đúng lúc này chủ nhiệm khoa cũng tới, vừa nghe nói cháu mình đánh nhau đã thấy đau cả đầu, đi đến cửa phòng liền gào lên: "Ai đánh nhau mau cút ra đây cho tôi! Nhanh lên!"

Người lớn hơn thản nhiên chỉnh sửa tay áo của mình, liếc sang Dư Tuy còn đang nhìn anh chằm chằm, xoay người, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Chủ nhiệm khoa cho gọi em?"

Chủ nhiệm khoa giật mình một cái: "Tiêu... Tiêu Chiến?"

Việc này vì có Tiêu Chiến ở đây, chủ nhiệm khoa vô luận thế nào cũng không thể thiên vị cho Dư Tuy, thanh niên nhàn nhã ngồi một bên uống trà, bây giờ anh cũng không còn là sinh viên Yến Đại nữa, đánh nhau thì làm sao?

Lại nói đây cũng coi như là hăng hái làm việc nghĩa.

Trong văn phòng chủ nhiệm khoa, bầu không khí hiếm khi có chút vi diệu.

Giáo sư Dương bị Hạ Thầm dẫn tới, vừa đẩy cửa ra, ông nhìn lướt qua người đang ngồi uống trà bên kia, hàng lông mày còn nhíu lại khẽ thả lỏng: "Xảy ra chuyện gì?"

Chủ nhiệm khoa: "À, là..."

"Tôi không hỏi cậu." Giáo sư Dương lạnh lùng cắt ngang, sau đó chuyển ánh mắt lên người Tiêu Chiến, "A Chiến, tự con nói."

Thanh niên bình thản cười: "Con thì nói cái gì được, việc này... hay là để bạn học Dư Tuy nói một chút?"

Dư Tuy nhìn anh, cười nhạo: "Tôi nào dám, vẫn là để Tiêu Chiến học trưởng nói đi, tiết kiệm thời gian tôi phải biên soạn để nói dối."

Tiêu Chiến đặt tách trà xuống: "Quá trình không có gì đáng kể."

Anh chỉ sang nam hài: "Em hy vọng chủ nhiệm khoa có thể phê chuẩn cho bạn học Vương Nhất Bác ra ở ngoại trú."

Chủ nhiệm khoa lập tức có chút khó xử: "Việc này, Tiêu Chiến, em cũng từng là sinh viên Yến Đại, hẳn cũng biết nội quy trường học..."

"Việc này thầy cũng thấy." Thanh niên bình tĩnh lên tiếng: "Nếu hôm nay không phải em tới đây thì đoán chừng sẽ gặp được người ở trên bàn phẫu thuật rồi."

Chủ nhiệm khoa bị anh chặn họng đến mức nói không nên lời.

Giáo sư Dương từ xưa đến nay đều thiên vị cho sinh viên của mình, nghe vậy lập tức lên tiếng: "Đều ầm ĩ thành như vậy còn muốn người ta an tâm ở nội trú thế nào, ngoại trú thì liền ngoại trú đi!"

Chủ nhiệm khoa thật không nghĩ đến Tiêu Chiến sẽ cho người gọi giáo sư Dương tới, không ngừng kêu khổ trong lòng, liền gật đầu phê chuẩn cho Vương Nhất Bác dọn ra ở ngoại trú.

Thanh niên lại đi với Vương Nhất Bác về ký túc xá, trên đường, nam hài bước song song bên cạnh, thấp giọng nói: "Cám ơn anh, học trưởng."

Tiêu Chiến đưa tay xoa xoa đầu cậu: "Không cần nói cám ơn."

Niên thiếu nhịn không được khẽ rơi nước mắt.

Vương Nhất Bác dọn đồ xong muốn đi ra ngoài, lúc này Dư Tuy cũng quay về, ánh mắt của hắn đặc biệt âm u ghim chặt trên người cậu, trong đó tồn tại một loại nguy hiểm không thể gọi tên.

Một cánh tay vững vàng nắm lấy vai cậu, niên thiếu quay đầu, thần sắc trên mặt Tiêu Chiến vẫn như thường: "Đi thôi."

Bước ngang qua chỗ Dư Tuy, hắn thấp giọng đến mức khó có thể nghe thấy: "Chuyện này vẫn chưa xong đâu."

Anh không tiếng động đáp trả trong lòng, "Tôi rửa mắt mà đợi."

Về đến nhà, Tiêu Chiến giúp cậu cầm cái túi lớn: "Cha mẹ em có biết chuyện này không?"

Vương Nhất Bác trầm mặc hồi lâu: "Tôi không muốn để bọn họ biết."

"Được."

Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, nam hài hơi ngượng ngùng mở miệng: "Học trưởng, tiền thuê nhà... tiền thuê nhà là bao nhiêu vậy?"

Anh khẽ giật mình rồi bật cười: "Không phải là em thật sự muốn trả tiền thuê nhà cho tôi đó chứ?"

"Ỏ?"

Trông thấy bộ dạng ngốc ngốc của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không nhịn nổi mà xoa mái tóc cậu. Cảm giác những sợi tóc mềm cọ qua lòng bàn tay hơi ngứa: "Không thu."

Niên thiếu sốt ruột: "Việc này... sao mà được, tôi cũng không thể ở chùa."

Anh cũng không để ý mấy đến vấn đề này, thuận miệng nói: "Chi phí ở ký túc xá bao nhiêu thì trả tôi như vậy là được."

Chi phí ăn ở bên trường mỗi tháng là 1000 tệ, nhưng gian phòng Tiêu Chiến sắp xếp cho cậu tương đương với một phòng của ký túc xá, huống chi còn có tiền điện nước, Vương Nhất Bác cẩn thận nghĩ nghĩ: "Một tháng 1500 tệ... được không?"

Thanh niên nhìn cậu một cái: "Nửa năm 1500."

"Tôi..."

Anh che kín hai tai lùi về sau một bước, mở to mắt nhìn nam hài: "Không nghe không nghe."

Dáng vẻ Tiêu Chiến cười lên quá mức ôn nhu, đuôi mắt phượng cong cong, khóe môi cũng câu lên, cảm giác như toàn bộ sự ấm áp đều rơi vào đôi con ngươi đen láy của anh, Vương Nhất Bác cũng đắm chìm trong đó mà không biết.

Thanh niên ở nhà còn chưa lâu đã muốn đi ra ngoài, nam hài đứng trong phòng khách hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

Người lớn hơn vẫn chưa kịp thích ứng.

Anh cười đáp: "Đi siêu thị mua chút đồ, em có muốn đi chung không?"

"Ừm."

Tại siêu thị.

Tiêu Chiến đẩy xe mua sắm chậm rãi bước đi, bên cạnh là Vương Nhất Bác chắp tay sau lưng, mấy ngón tay xoắn xuýt vào nhau, cậu có chút bất an hỏi: "Chiều nay mấy giờ anh đi làm?"

"Ba giờ."

Thanh niên đưa tay lên xem đồng hồ: "Bây giờ mới hơn một giờ, không vội."

Đồ dùng hàng ngày anh đều lấy mỗi thứ một món, đến lúc trả tiền, nam hài định đưa điện thoại ra đã bị Tiêu Chiến giữ tay lại, nói với nhân viên thu ngân: "Thanh toán Wechat."

Ánh mắt nữ nhân viên nhìn lướt qua niên thiếu, lại dừng trên mặt anh, cô thẹn thùng rũ mắt: "Được."

Xách túi đi đến bãi đậu xe, Vương Nhất Bác cắn môi hỏi: "Anh trả tiền làm gì a?"

Người lớn hơn mở cốp xe, nghe thấy liền cười: "Em vẫn còn là sinh viên, tiền sinh hoạt có thể có bao nhiêu?"

Câu nói này quả thực không sai, tiền sinh hoạt mỗi tháng của Vương Nhất Bác kỳ thật chỉ có hơn 2000 tệ, điều kiện gia đình cậu thuộc diện trung bình, cũng không phải đại phú đại quý như người ta.

Tiêu Chiến bổ sung: "Tôi là người đã đi làm, có thu nhập ổn định, sao có thể để một bạn nhỏ như em trả tiền."

Bạn nhỏ nào đó liền không phục: "Anh chỉ lớn hơn tôi... lớn..."

Nói đến đây cậu mới giật mình, không biết người này bao nhiêu tuổi.

Anh mỉm cười: "Lớn hơn 6 tuổi."

Vương Nhất Bác bây giờ cũng không còn lạ lẫm nữa, trên đường về vẫn luôn hỏi.

"Tiền lương của anh mỗi tháng bao nhiêu?"

"Không phải tháng kết, lương một năm 200 vạn."

"Anh không ở cùng cha mẹ sao?"

"Cha mẹ tôi đều ở quê."

"Anh là tiến sĩ hả?"

"Ừm."

Dừng xe cẩn thận, Tiêu Chiến có chút ranh mãnh hỏi: "Em lại điều tra hộ khẩu sao?"

Vương Nhất Bác: "..."

Người lớn hơn nửa đùa nửa thật hỏi: "Thế nào? Coi trọng tôi?"

Nam hài thốt lên: "Làm sao có thể!"

Anh rũ mi, như có như không nở nụ cười: "Không thể à..."

Chẳng hiểu sao tim bạn nhỏ lại có chút đập nhanh hơn bình thường.

Sau khi đem đồ vào nhà, thanh niên lập tức phải đến bệnh viện, Vương Nhất Bác không có tiết học buổi chiều liền dứt khoát ở nhà không đi đâu.

Cậu nằm trên giường chơi điện thoại một chút, kỳ thật cái gì cũng chưa xem qua, niên thiếu đứng lên đi nhìn xung quanh, cuối cùng cũng không có không biết xấu hổ vào phòng ngủ của Tiêu Chiến, dự định quét dọn căn nhà một lần.

Vương Nhất Bác không phải kiểu người thích làm việc nhà, nhưng dù sao bây giờ cậu đang ở nhà người ta, cũng không thể để lại ấn tượng xấu cho anh.

Tại bệnh viện.

Trần Du thấp giọng, biểu cảm trên mặt có thể nói là hoảng sợ: "Anh... sư huynh, anh mang Vương Nhất Bác về nhà ở?"

Tiêu Chiến gật đầu, ký xong tên mình: "Làm sao vậy?"

"Không..."

Buổi chiều có mở một cuộc hội nghị, sau khi nghiên cứu thảo luận xong, Hạ chủ nhiệm giữ anh lại.

"Ngày mai phẫu thuật rồi, nhớ chuẩn bị kỹ."

"Được."

Nhìn lướt qua, Tiêu Chiến rất hững hờ, Hạ chủ nhiệm vẫn nhớ kỹ lúc đầu gặp mặt liền thấy anh rất khác, loại khác biệt này mãi cho đến lần đầu tiên thanh niên đi cùng ông đến hiện trường phẫu thuật để quan sát, phần lớn thực tập sinh đều sẽ có chút không thích ứng về mặt tâm lý khi vừa bắt đầu, nhưng anh thì khác.

Trông Tiêu Chiến lạnh nhạt đến cực điểm, giống như việc này không liên quan gì đến mình, Hạ chủ nhiệm thấy dáng vẻ này cũng rất ngạc nhiên, cuối cùng khi kêu anh đến khâu vết thương, đường khâu lại cực kỳ hoàn mỹ, rõ ràng là mới làm lần đầu nhưng trông rất thành thạo.

Thanh niên đến phòng bệnh VIP một lần, Dương Chí Thâm đang uống canh, bên cạnh là bạn gái của hắn, cô lên tiếng: "Ngày mai em tới."

Dương Chí Thâm nghe vậy nhíu mày, sắc mặt cũng tốt hơn lúc trước một chút: "Em tới làm gì, nhận xác của anh sao?"

Cô bạn gái vẫn cười cười: "Vậy cũng được."

Chờ người đi hẳn, Dương Chí Thâm mới nói với Tiêu Chiến: "Bác sĩ Tiêu, chê cười rồi."

Anh đeo khẩu trang, đôi mắt vẫn ôn hòa như cũ: "Cô ấy rất yêu cậu."

"Đúng vậy." Dương Chí Thâm thở dài, "Nhưng tôi bây giờ cũng không biết mình có thể cho cô ấy một tương lai hay không."

Bàn tay đang viết chữ dừng lại, ánh mắt từ lười nhác chuyển thành kiên định, thanh niên nói: "Có thể."

Dương Chí Thâm giương mắt nhìn Tiêu Chiến, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra một nụ cười nhẹ: "Nếu bác sĩ Tiêu đã nói vậy thì tôi liền tin."

Đến tận mười giờ tối, người lớn hơn mới về nhà.

Vương Nhất Bác nằm trên giường, vừa nghe tiếng động lập tức chạy chậm ra ngoài.

Anh ngẩn người, sau đó cười lên một cái: "Em đây a."

Tiêu Chiến đã quen thuộc với cảm giác chỉ có một mình nên khi nhìn thấy trong nhà còn có thêm một người khác liền hơi kinh ngạc, cũng có chút kinh hỉ.

Anh đột nhiên nhớ ra một việc: "Quên đưa chìa khóa cho em rồi."

"Chưa ăn cơm sao?" Người lớn hơn cũng không vội tiến vào, "Thay đồ một chút, tôi dẫn em ra ngoài ăn."

Còn hơn học trưởng, hơn cả chủ nhà, đối với cậu mà nói, Tiêu Chiến càng giống một người ca ca.

Ban đêm.

Vương Nhất Bác tắm rửa xong liền đi ra, dùng khăn lông lau lau tóc cho khô, mím môi đứng một bên: "Cái đó... học trưởng, tôi không có số điện thoại của anh."

"À, đưa điện thoại đây."

Lúc đưa điện thoại qua, đầu ngón tay trắng hồng không cần thận chạm vào lòng bàn tay Tiêu Chiến, ấm áp, khô hanh, cảm giác có chút vi diệu không nói nên lời.

Tình trạng bình an vô sự như vậy kéo dài mấy ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net