Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ánh đèn đường, chiếc bóng của anh kéo dài, tựa hồ đổ vào trong lòng cậu

Tình trạng hiện giờ của Giản Suyễn cũng không phải là gian nan, nhưng nếu hắn thật sự muốn chuẩn bị làm lại thí nghiệm này thì chuyện mới trở nên khó khăn. Giả như sai sót số liệu trong thí nghiệm kia là do có người chỉnh sửa, vậy thì loại thuốc mới này có thể sẽ gây ra tác hại trên diện rộng.

Trong nước có gần trăm triệu người mắc bệnh trầm cảm, như vậy số người dùng thuốc ít nhất cũng đến trăm vạn ngàn vạn. Vào giai đoạn thử nghiệm lâm sàng đợt III, trong số bốn ngàn người đã có một người xảy ra chuyện, vậy trong mấy chục triệu người? Không phải là sẽ có mấy ngàn người có chuyện sao.

"Tôi nhất định phải làm."

Giản Suyễn nghiêm túc: "Lão sư, việc này có liên quan đến mạng người, nếu như số liệu kia chỉ đơn thuần là một sai sót, mà người nọ cũng chỉ là tử vong ngoài ý muốn, thì chúng ta cũng thua thiệt một chút tiền và thời gian thôi, nhưng nếu thật sự liên quan đến thuốc mới thì thứ người khác đánh mất chính là sinh mệnh."

Giáo sư Dương đáp: "Được."

Giản Suyễn gật đầu, quay sang Tiêu Chiến.

Thanh niên nhìn hắn chằm chằm, chân mày nhíu rất chặt. Anh chợt nhớ đến mấy lời mà tối nay những vị bác sĩ kia đã thảo luận, cân nhắc hồi lâu: "Tôi..."

"Cậu đừng."

Giản Suyễn nói: "Cho dù cậu muốn tham gia thì tôi cũng không cho, thật lòng mà nói cậu không muốn giẫm lên vết xe đổ, tôi cũng không muốn cậu trải qua loại chuyện như thế thêm lần nữa."

Cổ họng Tiêu Chiến dường như có vị đắng chát, hai bàn tay buông thõng dần nắm chặt.

"Yên tâm đi, nếu như tôi cần giúp đỡ thì lúc đó tìm cậu cũng không muộn."

Giáo sư Dương thở dài: "Lòng người khó đoán, thậm chí còn động tay động chân đến cả dược phẩm, chỉ vì những lợi ích kia..."

Từ phòng thí nghiệm của giáo sư đi ra, sắc mặt thanh niên cực kỳ trầm trọng, anh biết mọi người lo lắng điều gì, chính bản thân anh cũng sợ sẽ giẫm lên vết xe đổ.

Tiêu Chiến mệt mỏi thở dài, ngước lên nhìn bầu trời tối đen, anh thấp giọng: "Lương thiện cái rắm."

Người lớn hơn gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, nói rằng sẽ chờ cậu.

Niên thiếu báo là có lớp tự học buổi tối nhưng chưa từng đi, khoa vũ đạo của bọn họ còn phải luyện tập, từ bảy giờ tối mãi cho đến mười giờ.

Thể lực cậu rất tốt, dù mệt mỏi vẫn chăm chỉ tập luyện, đến khi thở không ra hơi mới thôi.

Duẫn Tề lại không chịu nổi, cúi đầu ngồi xổm, khoát tay: "Mệt chết tôi, Nhất Bác, lấy giúp tôi ly nước với."

Vương Nhất Bác lặng lẽ cầm ly nước đến: "Mệt vậy sao? Thể lực cậu không tốt chút nào."

"Đừng nói nữa, gần đây tôi còn có cảm giác mình mập lên."

Duẫn Tề mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, uống mấy ngụm nước mới nhìn sang niên thiếu: "Cậu không bị đổ mồ hôi sao?"

"Rất ít." Nam hài thản nhiên, "Tôi cũng không mệt lắm."

Duẫn Tề: "Cạn lời."

Bạn nhỏ cầm điện thoại, ấn mở Wechat.

"..."

Cậu liếc nhìn đồng hồ, mười giờ mười ba phút!

Niên thiếu nhanh chóng quơ lấy túi, mãnh liệt dọn dẹp đồ của mình.

Duẫn Tề không hiểu hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

"Tiêu Chiến tới đón rồi, tôi đi đây!"

Nói xong liền vác túi ra sau lưng, bóng người lập tức chạy biến.

Duẫn Tề: "..."

Ai không biết còn tưởng đối tượng của cậu chạy mất đấy...

Vương Nhất Bác một mạch lao xuống lầu, ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh, đến khúc rẽ liền trực tiếp nhảy qua mấy bậc cầu thang.

Trái tim nam hài nảy lên vô cùng nhanh, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, niên thiếu không biết bản thân đang làm gì, hoặc làm như vậy vì cái gì, giống như cậu chỉ đang tìm kiếm bản năng vận động của chính mình.

Chạy ra khỏi học viện, bước chân Vương Nhất Bác thả chậm, đến khi dừng lại.

Đèn đường ở Yến Đại đều là màu vàng, cột đèn rất cao. Ánh sáng ấm áp như ôm lấy thân hình thanh niên, người kia cúi đầu đứng ở đó, hai tay tùy ý cho vào túi quần. Tiêu Chiến vẫn như ngày thường mặc một thân sơ mi trắng, quần tây đen được ủi thẳng tắp, hệt như lần đầu tiên nam hài nhìn thấy anh.

Chỉ là tâm cảnh không giống.

Dưới ánh đèn đường, bóng anh đổ dài, tựa hồ kéo đến trong lòng cậu.

Người lớn hơn như cảm nhận được, quay đầu nhìn, ánh mắt còn có chút lười biếng.

Trong một thoáng đối mặt nhau, Vương Nhất Bác lập tức nở nụ cười.

Niên thiếu đi tới, mỗi một cái nhấc chân đều rất trịnh trọng, khoảng cách chỉ có tám bước, cậu đứng yên tại chỗ, khóe môi cong cong, nụ cười mềm mại như ngọn cỏ, đôi mắt phượng chẳng khác nào ánh sao sáng giữa bầu trời đêm.

Giọng nói cũng mang theo vui vẻ: "Anh đến rồi."

Đến cùng không biết là do nụ cười của người trước mặt hay câu nói vừa rồi chạm đến tim Tiêu Chiến, thời khắc này anh chỉ có một sự kích động mãnh liệt, liền ôm chặt nam hài vào trong ngực.

Hai tay người lớn hơn vòng ra sau lưng cậu, tay này nắm chặt cổ tay kia, đôi mắt thụy phượng cong lên: "Ừm, đến đón em về nhà."

"Vừa nhảy xong sao?"

"Đúng." Vương Nhất Bác kéo kéo cổ áo để lộ một phần làn da trắng phát sáng nơi xương quai xanh, "Nhảy ba tiếng, nhiệm vụ mỗi ngày của khoa vũ đạo."

Tiêu Chiến hỏi: "Nhảy múa có thể khiến em vui vẻ chứ?"

"Rất vui vẻ nha." Bạn nhỏ đáp lời, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi thực sự rất thích nhảy."

"Vậy sao, em vui là được."

Niên thiếu bước lên một bước, xoay người về phía anh, bản thân đi lùi về sau: "Vậy anh có thích cái gì không? Là kiểu cực kỳ thích á?"

Người lớn hơn chăm chú nhìn cậu: "Có, vẽ tranh."

"Vẽ tranh?" Vương Nhất Bác mở to đôi mắt cún con, "Anh biết hội họa sao?"

"Biết chút chút, từng học qua."

Thanh niên kéo tay nam hài một cái, túm người qua chỗ mình: "Không được đi như vậy, sẽ dễ bị ngã."

"A."

Bạn nhỏ ngoan ngoãn đi bên cạnh Tiêu Chiến, cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn sườn mặt tuấn mỹ của người nọ, giả vờ như vô ý mở miệng: "Vậy anh có..."

Ngừng một chút, "Rất thích rất thích người nào không?"

Hai người đi đến cạnh xe, thanh niên mở cửa, đưa tay ngăn trở phía trên, mỉm cười nhìn cậu không trả lời.

Vương Nhất Bác cũng trực tiếp đối mắt với anh, giống như nếu người này không nói thì cậu cũng sẽ không lên xe.

"Em muốn biết?"

Niên thiếu nuốt một ngụm nước bọt, kiên trì đáp: "Muốn."

Tiêu Chiến hơi cúi người đến gần nam hài, hàng mi dài nâng lên, đôi mắt đặc biệt sáng ngời, như chứa đựng hàng ngàn vì tinh tú, "Tôi... cực kỳ cực kỳ thích..."

Người nhỏ hơn khẽ liếm môi, bàn tay không tự chủ siết chặt góc áo.

"Rất thích Vương Nhất Bác tiểu bằng hữu."

Cậu ngẩn người.

Thanh niên nhích lại gần hơn, nở nụ cười thoải mái: "Sao không nói chuyện nữa, hửm?"

Đôi má của bạn nhỏ nào đó thoáng đỏ bừng, vội vội vàng vàng trốn vào ghế lái phụ, tay chân luống cuống thắt dây an toàn, ngay cả khóa cũng cài không xong.

Tiêu Chiến không nhịn được cười thành tiếng: "Để tôi."

Đầu ngón tay hơi lạnh của anh như vô ý chạm vào mu bàn tay ấm áp của nam hài, cậu như bị điện giật rụt tay lại, nghiêm chỉnh đặt lên đùi. Người lớn hơn giúp niên thiếu thắt dây an toàn xong liền nghiêng đầu sang cười: "Căng thẳng sao?"

"Tôi không có." Bạn nhỏ thốt lên.

Thanh niên đóng cửa xe, đi vòng qua bên ghế lái, ngồi xuống, "Tập nhảy lâu như vậy có đói không? Tôi đưa em đi ăn chút gì đó?"

"Không cần đâu." Vương Nhất Bác lắc đầu, "Tôi phải khống chế cân nặng."

Tiêu Chiến nhíu mày: "Em nặng bao nhiêu?"

"Một trăm mười lăm cân."

Một đại nam hài cao gần mét tám lại chỉ nặng một trăm mười lăm cân, con số này đối với thanh niên là đã hơi gầy, nhưng người kia lại nói muốn khống chế cân nặng.

Anh mở hé cửa sổ một chút, gió đêm thổi vào se se lạnh nhưng có cảm giác rất thoải mái. Cơ thể nam hài vốn mệt mỏi, được gió thổi một lát liền ngủ mất.

Cậu mơ một giấc mơ dài.

Trong mộng, Vương Nhất Bác vẫn đang ở độ tuổi mười hai mười ba, là lần đầu tiên được chân chính tiếp xúc với vũ đạo. Niên thiếu thích cảm giác cơ thể hòa với từng giai điệu, cậu dường như trở thành một phần của âm nhạc, lúc đó trong đầu người nhỏ hơn chỉ có thể nghĩ đến nhảy múa, hoàn toàn thả lỏng bản thân.

Những năm tháng đó rất vất vả, nhưng mỗi khi thấy mệt mỏi nam hài đều sẽ nghĩ đến đây chính là thứ mà bản thân mình thích, như vậy liền cảm thấy rất đáng giá. Tập nhảy đến độ đầu gối tràn đầy những vết bầm, bàn chân cũng sưng lên, thậm chí bắp chân bị co rút cơ, cậu vẫn kiên trì từ đầu đến cuối không từ bỏ.

Giấc mơ rất dài, toàn bộ đều là về quá khứ của Vương Nhất Bác.

Hàng mi đen khẽ run, đôi con ngươi trong veo chầm chậm hé mở.

Nam hài dụi dụi mắt: "Tiêu Chiến?"

"Hửm?"

Nhiệt độ điều hòa trong xe đã được tăng lên, thổi đến khuôn mặt cậu có chút nóng, nổi lên một tầng màu đỏ nhẹ.

"Tỉnh rồi?" Giọng người lớn hơn khàn khàn, anh dời mắt khỏi màn hình điện thoại, quay sang khuôn mặt trắng nõn của niên thiếu: "Thấy em ngủ say nên tôi không gọi."

"A?" Bạn nhỏ ngơ ngẩn, "Vậy mấy giờ rồi?"

"Còn sớm, vừa qua mười hai giờ."

Đáy mắt Tiêu Chiến có vài sợi máu đỏ tươi: "Đi lên thôi."

Vương Nhất Bác bước theo phía sau thanh niên: "Cuối tháng sáu học viện nghệ thuật trường chúng ta sẽ tổ chức một buổi biểu diễn, anh có đến xem không?"

Người lớn hơn cười cười: "Nếu em có tiết mục thì tôi sẽ đến."

"Ừm, tiết mục của tôi là then chốt, anh đi chứ?"

Cửa thang máy đóng lại, Tiêu Chiến xoay người, ánh mắt còn mang theo nét cười nhu hòa: "Em muốn tôi đến à?"

Anh tiến lên một bước, bức nam hài trước mặt lui vào góc kẹt. Hai người cách nhau chưa đến mười centimet, trong không khí ngập tràn hương vị mập mờ.

Vương Nhất Bác rũ mắt, không dám nhìn trực diện vào người trước mặt, lưng dính chặt vào buồng thang máy lạnh buốt, thân thể lại nóng như bị thiêu đốt. Cảm giác áp bách của thanh niên quá mạnh, còn thêm bầu không khí mập mờ xung quanh khiến cậu mặt đỏ tim run.

"Nếu em muốn tôi đi, tôi sẽ đi."

"... Ừ."

Ánh mắt sáng ngời của người lớn hơn trượt theo mái tóc của bạn nhỏ xuống đôi môi hồng nhuận khẽ mím lại, nhìn chằm chằm hồi lâu, anh lùi về sau, đúng lúc thang máy đinh một tiếng.

Bọn họ đến nhà.

Tiêu Chiến lấy chìa khóa, bước ra ngoài.

Người sau lưng đột ngột xông đến, lực độ rất lớn, thanh niên bị đụng tới bước thêm một bước, chìa khóa trong tay rơi xuống đất vang lên một tràng âm thanh lanh lảnh.

"Nhất... Bác?"

Giọng nói buồn buồn của niên thiếu từ phía sau truyền đến: "Tôi muốn anh đi."

Người lớn hơn cúi đầu, cánh tay nhỏ gầy trắng trắng đang vòng qua eo anh, mặt cậu áp lên lưng anh. Hai người dính sát vào nhau, Tiêu Chiến thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim trong lồng ngực nam hài.

Từng hồi từng hồi.

Là giai điệu đẹp nhất đời này.

...

Bạn nhỏ lăn một vòng trên giường, tự quấn mình thành một cái kén nhỏ, đôi chân thon dài đạp lung tung trong chăn.

"Xong đời xong đời..." Một đôi mắt sáng như ánh sao lặng lẽ lộ ra, cậu thấp giọng lầm bầm, "Mình... mình ôm anh ấy rồi!"

Mình chủ động ôm Tiêu Chiến!!!

Máy tính yên tĩnh phát sáng thật lâu, màn hình vẫn không có gì thay đổi.

Tiêu Chiến đặt tay lên con chuột, mắt nhìn thẳng vào màn hình nhưng người thì như lạc vào cõi tiên. Máy tính mở một tiếng đồng hồ, anh cũng giữ nguyên tư thế này đến giờ không động đậy.

Nghĩ đến hình ảnh Vương Nhất Bác ôm mình, thanh niên liền thấy buồn cười.

Cũng rất đáng yêu.

Một người kích động đến nửa đêm mới ngủ, người còn lại suy nghĩ đến gần hai giờ mới bắt đầu viết luận văn tiến sĩ. Vậy là sáng hôm sau từ phòng mình bước ra, ai cũng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của đối phương.

Đưa niên thiếu đến trường, Tiêu Chiến lại đi bệnh viện.

Trần Du vừa thấy người đã vội vã chạy đến: "Sư huynh!"

"Sao vậy?"

"Hôm nay anh có lịch hẹn bệnh nhân, người đó vào phòng làm việc chờ rồi."

Thanh niên nhướng mày: "Tôi không nhận được tin nhắn."

Trần Du gãi đầu: "Là vừa hẹn trước sáng nay, nghĩ rằng anh cũng đến nên em không nhắn."

Anh gật đầu, đi thẳng về hướng phòng làm việc.

Hẹn trước là một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế lo lắng bất an, vừa thấy Tiêu Chiến bước vào liền lập tức đứng dậy, biểu cảm trên mặt có chút mờ mịt: "Bác sĩ Tiêu..."

Thanh niên gật đầu: "Ngồi xuống trước đã."

Anh cầm phiếu chờ nhìn lướt qua rồi đặt xuống bên cạnh: "Cơ thể chú khó chịu ở đâu sao?"

"Tôi..." Người đàn ông nói năng lộn xộn, "Dạo này tinh thần của tôi không tốt lắm... cũng không có cảm giác muốn ăn, là ăn không vào, sau đó... sau đó thường, bụng sẽ đau thường xuyên, lúc đầu tôi chỉ nghĩ là hơi bệnh chút thôi."

Tay ông không khống chế được mà run run, cả người như bị một nỗi kinh hoảng tột độ bao vây: "Nhưng gần đây... gần đây tôi, tôi đột nhiên bắt đầu nôn ra máu... tôi cũng không biết tại sao..."

Đôi mắt người đàn ông đỏ tươi, hiện ra vài giọt lệ, ông đưa tay mạnh mẽ lau đi: "Lâu lâu sẽ bị nôn một ít, nhưng cũng có lúc nôn rất nhiều..."

Ông mờ mịt hỏi: "Tôi... có phải tôi sắp chết rồi không..."

Ngữ khí Tiêu Chiến vẫn ôn hòa như cũ: "Chú bình tĩnh lại đã, tôi cần hỏi chú một vài vấn đề, đừng suy nghĩ mọi chuyện theo hướng nghiêm trọng như vậy, chờ xác nhận rồi bên phía chúng tôi sẽ giúp chú điều trị."

"Trước tiên tôi sẽ hỏi chú một vài thứ."

Người đàn ông nỗ lực trấn tỉnh: "Được... được."

"Trước khi nôn ra máu chú có cảm thấy cổ họng bị ngứa, rất muốn ho khan không?"

Ông suy nghĩ: "Không, không có, chỉ là bụng tôi hơi khó chịu thôi."

Anh gật đầu, đua tay ấn vài chỗ trên bụng người đối diện: "Có đau không?"

"Có chút, lúc không ấn cũng đau."

"Khi nôn ra máu có màu gì, là đỏ tươi hay thiên về màu đen?"

"Thiên về màu đen."

"Khi bài xuất phân và nước tiểu thì sao?"

Người đàn ông xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt thanh niên: "Cũng... có chút đen."

"Chú ho khan bao lâu rồi, có đàm không?"

"Không có."

Tiêu Chiến ghi chép lại, gọi y tá bên ngoài vào.

"Đưa bệnh nhân đi làm nội soi tiêu hóa, sau đó kiểm tra trực tràng."

Ông lo lắng hỏi: "Bác sĩ, tôi đây... đây là làm sao vậy, bị cái gì... ung thư gì đó sao?"

Suốt câu hỏi, âm thanh đều run run rẩy rẩy.

Tiêu Chiến chỉ đáp: "Từ những triệu chứng mà chú vừa nói thì khả năng cao là bị xuất huyết tiêu hóa, bây giờ cần làm kiểm tra trước, như vậy mới thuận lợi cho chúng tôi xác nhận."

"Được, cám ơn bác sĩ."

Thanh niên cười cười: "Không cần cám ơn."

Đúng lúc Trần Du đi vào, chờ sau khi hai người rời khỏi phòng mới đóng cửa lại, đưa luận văn đã chỉnh sửa cho người đối diện: "Em thấy bệnh nhân có vể rất hoảng sợ."

"Ừm."

Tiêu Chiến cúi đầu xem bài: "Dù sao nếu không có kiến thức y học, người thường thấy mình nôn ra máu liền sẽ cho rằng bản thân mắc phải bệnh không thể chữa, tâm trạng đương nhiên cũng hoảng loạn. Kiềm nén lâu ngày ngược lại sẽ làm lỡ thời gian chẩn bệnh, có thể kết quả cũng không hỏng bét như họ nghĩ."

Trần Du cười: "Em cảm thấy tính cách sư huynh thật sự ôn hòa, rất hợp làm bác sĩ."

Thanh niên lắc đầu, phủ nhận câu nói vừa rồi: "Không phải là ôn hòa, chẳng lẽ tôi lại không biết tính tình của mình thế nào sao, theo mọi người thì đó là ôn hòa, còn tôi cho rằng nếu như bệnh nhân đến đây khám bệnh, tâm tình chắc chắn cũng sẽ không tốt, có ai lại mong muốn mình mắc bệnh để vào bệnh viện chứ?"

"Làm bác sĩ, không chỉ yêu cầu chữa khỏi cho bệnh nhân mà còn phải chú ý đến cảm xúc của họ, đây cũng là việc rất quan trọng. Khi bệnh nhân sợ hãi tột độ, việc chúng ta cần làm không phải bảo họ bình tĩnh mà là dỗ dành, giúp bệnh nhân thả lỏng trạng thái."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net