Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chắc bởi vì có thành kiến từ trước cho nên, Giang Văn thường xuyên so sánh Cookie với Tiêu Chiến, gần đây càng so nhiều hơn trước, cô cảm thấy vẫn là Tiêu Chiến tốt hơn, con người Cookie này, chỉ biết nói luyên thuyên mấy lời buồn nôn, không hề giống Tiêu Chiến, anh ấy thật sự dùng hành động chân thật để đối tốt với Nhất Bác.

Bộ phim điện ảnh Huyết Quốc Thịnh Yến được công chiếu, nhiệt độ không như bình thường, Nhất Bác một lần nữa đại bạo, đôi mắt xanh đầy mê hoặc của Cookie cũng khiến cho quần chúng thần hồn điên đảo, đồng thời cp Bobing cũng khí thế ngập trời, nhảy vọt lên đầu bảng xếp hạng siêu thoại CP, nhưng có thể trở thành cp Mỹ Đế tiếp theo hay không, còn phải xem hậu kỳ phía sau thế nào.

Hành trình của Cookie cơ bản là buộc chặt một chỗ với Vương Nhất Bác, Đỗ Hoa cũng đồng ý để cậu ta tự do ra vào Nhạc Hoa, trong lúc ở đây, đương nhiên cậu ta không thể không có tiếp xúc với Giang Văn. Mà sự chán ghét của Giang Văn dành cho cậu ta cũng không hề che giấu, khi ở chung còn ẩn ý diss cậu ta không ít. Lúc này hai người lại đụng mặt nhau ở phòng uống nước.

Giang Văn khuấy nhẹ ly cà phê trong tay, nhìn Cookie một cách rất hờ hững nói: "Cậu muốn xào cp với Nhất Bác, tôi không phản đối, nhưng tôi chỉ khuyên cậu đừng có động tâm tư mang ý đồ xấu khác, Nhất Bác của chúng tôi vĩnh viễn sẽ không yêu cậu đâu."

Cookie lấy ra cái gương nhỏ soi mặt một chút, không gấp không vội nói: "Chị không phải Nhất Bác làm sao biết được chuyện anh ấy yêu thích tôi là không có khả năng?"

Đối với mị lực bản thân, cậu luôn luôn có lòng tin, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Yibo đúng thật là rất khó khống chế, nhưng càng đáng sợ như thế thì càng có tính khiêu chiến, không phải sao?

"Cậu ấy có người trong lòng rồi, cậu không nhận ra sao!" Giang Văn không chút nghĩ ngợi nói: "Người kia vô cùng ưu tú, không phải là người tùy tùy tiện tiện như cậu có thể thay thế được đâu."

Cookie nheo nheo mắt, có chút bất ngờ hỏi ngược lại: "Yibo có người mình yêu?"

Làm sao chưa nghe anh nói qua.

Dường như hiểu được suy nghĩ của cậu, Giang Văn cười cười: "Cậu chẳng bao giờ bước vào nội tâm của Nhất Bác được cho nên đương nhiên sẽ không biết được những bí mật nhỏ này."

Bị đâm cho một nhát, Cookie cũng không giận, chỉ che miệng cười: "Tôi nói nè Văn tỷ, chị ở chỗ này nói chuyện linh tinh, chi bằng dùng thời gian đó bảo dưỡng nhan sắc nhiều một chút, cười rộ lên nếp nhăn đuôi mắt cũng đủ kẹp chết con ruồi rồi đó, hahahaha ...."

"Hừ ...." Giang Văn nghẹn họng vài giây, tức giận nở nụ cười, không có người phụ nữ nào có thể tha thứ cho kẻ dám cười nhạo cô ấy có nếp nhăn được, Giang Văn cũng không ngoại lệ! Mười tám đời tổ tông của Cookie cũng bị cô thăm hỏi một lần chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

"Nếp nhăn đuôi mắt chị đây có kẹp chết con voi, cũng không cần cậu phải quan tâm."

Giang Văn nâng ly cà phê uống sạch một hơi, không biết còn tưởng cô đang uống rượu: "Còn nữa, phiền cậu lấy sạch rau hẹ ở răng cửa đi, rồi hãy nói chuyện với tôi."

Nghe cô vừa nói như vậy, Cookie quả nhiên giơ gương lên soi, nhe răng trợn mắt, cẩn thận soi thật kỹ hàm răng của mình.

"Ha ha ha ha ...." Giang Văn cười một trận giòn tan "Buồn cười quá, tên đần này, ha ha ha ha ..."

"..." Bà chị già này dám lừa mình, Cookie tức giận muốn lấy gỉ mũi ném cho cô ấy ngay lập tức.

Nhưng vì ngại hành vi quá mức thô lỗ, sợ sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của mình. Cho nên chỉ có thể hít sâu một hơi, tự nhắc nhở chính mình: Anh đẹp trai à anh đẹp trai, mày đã lớn rồi, không thể dùng mấy tuyệt chiêu hồi trẻ ranh nữa ....

Sau một hồi xây dựng tâm lý cho bản thân, cậu yên lặng cất gương soi đi, ném cho Văn tỷ cái đuôi mắt: "Chị chờ mà xem đi."

Vẻ mặt hiếm khi đứng đắn vài phần: "Sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ vào được trái tim của anh ấy."

"Không! Thể !!!!" Văn tỷ cười ha hả hai tiếng, rồi xoay người bỏ đi.

Rốt cuộc là người nào lại có năng lực lớn như thế, lại có thể khiến Nhất Bác yêu đến như vậy. Cookie lúc đầu còn cho người đi điều tra, trong lúc vô tình phát hiện tơ nhện hay dấu chân lừa. (manh mối)

Chỉ cần nhìn thấy quảng cáo hoặc poster của ai đó, Nhất Bác đều sẽ không tự chủ dừng bước, si ngốc nhìn chăm chú. Thật sự chẳng kiêng dè gì, chẳng qua là do cậu mãi đắm chìm trong thế giới mơ mộng của mình, cho nên không phát hiện. Nhưng lần này, nhờ có bà chị già Giang Văn nhắc nhở, nếu không ... Nhất Bác bị người ta lừa đi mất, cậu còn không hay biết.

Dáng dấp của Tiêu Chiến kia thật sự mà nói là rất đẹp, tuy không phải mắt xanh, nhưng đôi mắt vô cùng đẹp, vừa nhìn đã biết đó là đôi mắt biết câu hồn người khác, YiBo nhất định là bị anh ta hạ cổ rồi, mới có thể nhất mực chung tình như vậy.

Nhưng nói đi thì cũng nói lại, nói về vẻ ngoài, anh ta có thể đẹp hơn mình sao? Luận vóc dáng, còn kém mình cả quãng đường đây này, còn tuổi tác, thế thì càng không phải nói, đã là một ông chú rồi còn tranh YiBo với một tiểu thịt tươi như mình, hừ, đúng là không biết xấu hổ!!!

Nhưng sự thật lại khiến Cookie đứng ngồi không yên, cậu nhận ra gần đây Nhất Bác liên tục thăm dò tin tức của Tiêu Chiến, nếu không nhanh nghĩ ra cách đối phó, chỉ sợ mình sẽ sớm bị đá khỏi cuộc chơi. Không được, cậu sống đủ 26 năm rồi, lần đầu tiên thích một người như vậy, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết được.

---

Ngày hôm nay, Nhất Bác tham gia hoạt động với Cookie trở về công ty, đã bị Đỗ Hoa gọi đi nói chuyện.

"Ring, ring ..." điện thoại của Nhất Bác vang lên, có lẽ vừa rồi đi quá vội, nên để quên điện thoại ở phòng nghỉ.

Cookie nhiệt tình chạy đi nhận máy, ai ngờ trượt tay làm điện thoại rơi xuống đất, pin đường pin, máy đường máy văng tung tóe khắp sàn nhà.

Tiếng chuông tắt hẳn.

Tiêu rồi, chuyện tốt chưa xong đã thành chuyện xấu, Cookie ngồi xổm xuống vội vàng nhặt linh kiện rơi vãi khắp nơi lên.

Bỗng nhiên sắc mặt của cậu cứng đờ, đáy mắt bỗng dưng chua xót, xương khớp tay hiện rõ chứng tỏ cậu đã dùng bao nhiêu sức lực để cầm lấy ảnh báo cũ nho nhỏ kia.

Vì sao... Vì sao lại lén lút giấu ảnh Tiêu Chiến trong ốp lưng điện thoại, là vì anh thích anh ta nhiều như vậy sao?

....

Vương Nhất Bác quay lại thì nhìn thấy Cookie đang cầm điện thoại của mình.

"Chết tiệt!" bước chân của cậu nhanh hơn.

"Lục tung đồ của tôi như vậy, cậu có bị bệnh không?"

Cậu giống như mèo nhỏ phát điên, hùng hổ giật lấy điện thoại, còn trừng mắt nhìn Cookie, vẻ mặt thế kia thật hận không thể đem tên cuồng nhìn trộm này chém thành hai khúc.

"Không ngờ cậu lại biến thái như vậy, còn thích rình xem bí mật của người khác!"

"!!!" Trong lòng Cookie căng thẳng, vội vội vàng vàng giải thích "Em không cố ý xem trộm, là điện thoại bị rơi xuống đất, em nhặt lên mới thấy."

Bỗng dưng, cậu ta còn ấm ấm ức ức nói thêm một câu: "Không có lục tung đồ của anh mà."

Nhất Bác hừ lạnh một tiếng, ném thẳng cậu ta sang một bên, tự mình lắp lại điện thoại, còn cẩn thận lau chùi tấm ảnh nhỏ một phen, rồi giấu vào chỗ cũ.

Cookie đứng bên cạnh, vừa nhìn vừa có cảm giác rất khó chịu.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có người khác yêu thích cậu, cho tới tận bây giờ không có ai dám từ chối cậu, lần này vì theo đuổi Nhất Bác, cậu đã không ngại vạn dặm xa xôi chạy đến Trung Quốc, còn mang theo một tấm chân tình đứng trước mặt anh, nhưng người ta hết lần này đến lần khác đều không cảm kích, còn bỏ gần tìm xa, đi yêu cái người tên Tiêu Chiến kia, mà tên kia thì có gì tốt, Vương Nhất Bác, anh thật sự là một tên ngốc vô địch siêu cấp vũ trụ.

"... Em muốn hỏi anh."

Thật ra vấn đề này đã khiến Cookie phiền não từ lâu.

"Trước đây, lúc anh quay Trần Tình Lệnh với Tiêu Chiến, cũng là đùa giỡn thành thật, vậy tại sao em lại không được?"

"... Làm sao cậu biết anh ấy tên Tiêu Chiến, còn biết chúng tôi đã từng hợp tác qua." Dù sao, chuyện hai người hợp tác cũng đã rất nhiều năm về trước, từ lúc quan hệ đôi bên chuyển xấu, mỗi người đều có tác phẩm mới, hiếm có người đề cập đến A Lệnh trên internet, trừ khi là cố gắng tìm hiểu.

Ánh mắt bén nhọn bắn xuyên qua, Vương Nhất Bác gắt giọng: "Cậu dám đi điều tra anh ấy."

"Không phải, em em ..." Cookie chột dạ, không dám nhìn thẳng cậu "Em chỉ là có chút tò mò thôi."

Vương Nhất Bác hừ một tiếng xem thường: "Tôi là thấy cậu có ý xấu."

Cookie phản bác: "Tìm hiểu về tình địch một chút cũng không phải chuyện xấu gì cả."

Vương Nhất Bác híp mắt cảnh cáo: "Nghe ngóng là hiểu, đừng đi quấy rầy anh ấy."

"... Em biết." Cookie dùng ánh mắt không cam lòng nhìn cậu nói "Em cũng không phải là người không hiểu chuyện."

Bầu không khí cũng dần hòa hoãn lại.

Cookie tạo ra dáng vẻ tự cho là mê người nói: "Yibo à, em so với anh ta đẹp trai hơn, cũng có tiền hơn, ở bên em, anh muốn làm gì cũng được. Hơn nữa, honey à, em cam đoan, anh sẽ là nam chính trong tất cả dự án điện ảnh của em."

"Tôi đối với cậu, không có hứng thú." Vương Nhất Bác không suy nghĩ gì lập tức từ chối.

"...." Mặc dù biết kết quả là như vậy, nhưng chính miệng Nhất Bác nói ra lực sát thương cũng lớn hơn.

"Nhưng em rất có hứng thú với YiBo bảo bối mà." Hai tay Cookie đỡ tường, rưng rưng như khóc, tỏ vẻ như sắp tan vỡ tới nơi "Em thật sự rất rất thích anh, rất rất yêu anh, từng giây từng phút đều muốn gặp anh, em thật sự ..."

"..." Vương Nhất Bác nghe Cookie lải nhải không ngừng, gân ót cũng giật giật, nghĩ bụng muốn tìm đôi tất thối nhét vào bịt miệng người này mới được.

"Ngay lần đầu tiên gặp anh, em đã yêu anh sâu đậm, không có cách nào kiềm chế được ..." Người nào đó nhân cơ hội bày tỏ, cậu cảm giác rằng mình với Nhất Bác còn có cơ hội vớt vát.

Cứ thế trôi qua năm phút đồng hồ, Cookie vẫn còn lải nhải.

"YiBo à, em thật sự không khống chế được tình yêu dành cho anh nữa rồi, anh là người duy nhất trong lòng em, anh là của em ...."

Không thể nhịn được nữa rồi, cũng không cần nhịn nữa.

"Cậu! Câm miệng đi!" Vương Nhất Bác hét lên, nâng chân lên giẫm một cái.

Thế giới đã trở nên yên lặng.

Tức giận trong lồng ngực được giải tỏa, Vương Nhất Bác cảm thấy cả người khoan khoái.

".." Cookie ôm chân khóc chít chít, lầu đầu tiên trong đời cảm thấy luống cuống. Lòng phòng bị của Nhất Bác quá mạnh mẽ, lại bị tổn thương như vậy, đừng nói là đi vào nội tâm của cậu, ngay cả tiếp xúc gần cũng đã thành vấn đề rồi.

Bây giờ cậu phải thay đổi cách thức tấn công ngay lập tức!!!

"Cái đó ... Có chuyện em muốn xác nhận với anh."

Vương Nhất Bác bắn ra ánh mắt lạnh lùng, đợi cậu ta nói tiếp.

"Mấy cô kia bảo anh là 1, có nằm dưới cũng là công, cho nên nhất định anh là siêu cấp mãnh 1 có đúng không?"

Vương Nhất Bác bất ngờ, đáp lại đầy oán giận: "Ông đây có phải mãnh 1 siêu cấp hay không thì liên quan gì đến cậu."

"Điều này đối với em là vô cùng quan trọng, bởi vì ..." Cookie ôm chân ấm ức nói "Bởi vì người ta chỉ muốn tìm siêu cấp mãnh 1 thôi."

Không ngờ cậu là người như vậy nha, Cookie.

"..." Vương Nhất Bác bị mấy lời này của cậu ta làm cho kinh ngạc, nhưng ở trong cộng đồng LGBT này khắp nơi đều là 0, Cookie thích ở dưới cũng không có gì đáng trách. Vừa vặn, cậu có thể dùng lý do này để từ chối Cookie.

"Vậy cậu tìm nhầm người rồi, tôi không phải là siêu cấp mãnh 1 gì đâu."

Vương Nhất Bác nói xong, trong lòng cũng có tính toán, coi như ông đây sau này có lật kèo được Tiêu Chiến, cũng tuyệt đối không nói cho cậu biết, đồ trứng lớn siêu ngu ngốc.

Cookie hỏi: "Anh... Anh chắc chắn?"

"Cậu thích tin hay không thì tùy." Nhất Bác nhấn mạnh.

"...." Cookie lại rơi vào lo lắng, huhuhu (┯_┯), nói như vậy là bảo bối YiBo của cậu đã bị trứng thối Tiêu Chiến kia 'ăn' rồi ....

Mặc dù trong lòng đau như ai xé nát nhưng trên mặt Cookie vẫn giả vờ ra vẻ khó tin được: "Oh my god, cái này, chuyện này sao có thể chứ."

"...." Vương Nhất Bác đau đầu, ông lẽ ra không nên nói mấy chuyện này với cậu.

"Cái kia ... Em em em ... Anh anh anh ..." Cookie bắt đầu lắp bắp.

Vương Nhất Bác sốt ruột: "Có rắm mau thả!"

"Thương lượng một chút ... anh có thể ... Có thể cho em làm 1 hay không?"

"Cậu cho rằng cậu là ai hả?" Vương Nhất Bác thuận tay cầm gối lên đập tới "Còn thương lượng, cũng không có cửa đâu."

Cookie nghiêng người né tránh, lùi lại cầu việc khác: "Nếu như không được làm người yêu của nhau, vậy làm chị em là được rồi."

Vương Nhất Bác siết chặt tay, khớp xương kêu răng rắc: "Nếu cậu ngại sống quá lâu rồi, thì tôi không ngại tiễn cậu một đoạn đường đâu."

Giọng nói đầy lạnh lẽo, khiến người sợ run.

"Vậy làm anh em nhé? Làm anh em được chưa?" Cookie nghĩ thầm, anh đây nhẫn nhịn trước, cứ làm anh em rồi tính.

"...." Vương Nhất Bác vừa nghe làm anh em? Làm anh em cũng tốt. Nhưng Cookie thay đổi nhanh như vậy, có phải là có âm mưu gì không.

Nhìn thấy Nhất Bác còn đang do dự, Cookie nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng: "Anh đừng quá coi thường người ta, mọi người đều là tiểu thụ rồi, ai cũng không cao quý hơn ai."

"Vậy cậu phải cam đoan, không được nói với tôi mấy câu sởn da óc như thế nữa, càng không được phép động tay động chân với tôi." Nhất Bác sợ rồi, gần đây đêm nào cậu cũng nằm mơ thấy cảnh Cookie như đỉa đói, lúc nào cũng dính cậu, nói vào tai cậu mấy lời vô liêm sĩ, thật sự quá kinh khủng.

"Được, em hứa."

Từ đó về sau, Cookie thật sự không nói bất cứ lời nói cợt nhã nào, đối xử với Nhất Bác như bạn bè. Vương Nhất Bác cũng không bài xích cậu ta nữa, khi đi quay DDU, cũng đưa cậu ta theo, rồi cùng nhau ăn mì, nhưng làm vậy lại khiến Cookie sung sướng đến phát điên lên. Có điều trong lòng Cookie hiểu rõ, trái tim của Nhất Bác vẫn tồn tại một vách ngăn đối với mình như trước. Sau nhiều lần suy tính, cậu ta quyết định bí quá hóa liều.

"YiBo à, anh có nghĩ muốn đoạt Tiêu Chiến trở về lần nữa hay không?"

Chiêu này gọi là lấy lui làm tiến, Cookie bất quá là biết thời thế, mang ý nghĩ trong lòng của Nhất Bác nói ra, như vậy, bản thân cậu sẽ có được lòng tin của Nhất Bác, cũng có thể phá nát mộng tưởng của cậu ấy, cớ sao lại không làm.

Vương Nhất Bác ngậm mì trong miệng, nói không rõ lời: "Từng nghĩ qua rồi, nhưng tôi không biết làm sao tiếp cận anh ấy."

Cookie nheo mắt đầy bí ẩn, ngoắc ngoắc cậu lại, Nhất Bác với vẻ mặt mù mờ tiến đến gần.

"Theo em được biết thì gần đây Tiêu Chiến sẽ nhận một bộ phim." Cookie nói nhỏ vào tai Nhất Bác "Em có thể giúp anh tìm một vai, như vậy anh sẽ có cơ hội tiếp cận anh ấy."

"Nhưng mà ..." Nhất Bác có chút khổ sở: "Lúc trước công ty đã nói rồi, không cho tôi hợp tác với anh ấy lần nữa."

"Thấy ngu chưa, cái này còn không phải có em sao! Em sẽ nói giúp anh, đảm bảo Đỗ Hoa sẽ không phản đối."

(✪▽✪)! ! ! Hình tượng của Cookie trong lòng Nhất Bác chớp mắt đã thành vĩ đại. Cậu thật sự rất vui, không ngờ Cookie lại nice đến thế, không chỉ giúp cậu tìm cách đoạt Tiêu Chiến về, lại còn giúp cậu bắc cầu, giật dây. Bản thân lúc trước còn có thành kiến với cậu ta, thật sự không phải mà, nói chung từ nay, Cookie chính là anh em của Vương Nhất Bác tôi đây.

Vương Nhất Bác vỗ ngực đảm bảo: "Cậu muốn cái gì cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định sẽ làm cho cậu."

Muốn hôn một cái ... Có được không?

Ánh mắt của Cookie lưu luyến trên đôi môi của Nhất Bác, lời nói đã lên đến cổ họng rồi, lại miễn cưỡng nuốt trở về: "Vẫn, vẫn là gọi cho em một tô mỳ nữa đi."

Vương Nhất Bác vỗ vai cậu: "Đừng nói là 1 tô, cho dù là 100 tô, tôi cũng mua cho cậu, ha ha ha ha ....."

Cookie: "...." ông đây sẽ ghim lại.

Không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được. Lúc trở về, đoàn đội của Cookie đã giành được một vai, lúc này đang gọi điện thoại cho Cookie.

"Phim điện ảnh sắp tới đã định Tiêu Chiến rồi, chúng tôi chỉ tranh thủ được vai nam 2, nhưng vai này cũng rất xuất sắc."

Cookie hỏi lại: "Nam 3 thì sao?"

"Thiết lập nam 3 quá kém, không nghĩ đến làm gì."

"Đẩy nam 2 đi" Cookie bắt chéo chân, tựa người trên sofa "Tôi muốn nam 3"

"..." Đối phương chỉ sợ mình nghe nhầm: "Nam mấy?"

"Tôi nói, tôi muốn vai diễn nam 3 này."

"... Nhưng nam 3 không tốt lắm."

"Không phải không tốt thì càng có tính khiêu chiến hay sao."

"Được rồi, tôi sẽ lập tức đi làm, chờ lát nữa sẽ gửi kịch bản đến cho anh."

Thật ra, nhân vật càng không ổn thì Cookie lại càng vui vẻ, cậu ta cũng đâu phải thật lòng muốn tranh vai diễn gì cho Nhất Bác, chỉ là nhờ vào chuyện đó để giành lấy hảo cảm của Nhất Bác mà thôi, cậu ta cũng không ngốc, làm sao lại tạo cơ hội cho Nhất Bác và tình địch ở cùng một chỗ chứ.

Đầu ngón tay khẽ nhịp trên ghế sofa, trong lòng Cookie vô cùng sung sướng, bây giờ chỉ cần đợi Nhất Bác thấy khó mà lui là được.

Sáng sớm hôm sau, Cookie cầm kịch bản chạy đi tìm Nhất Bác.

Ai cũng biết, với độ nổi tiếng bây giờ của Vương Nhất Bác, thật sự không cần thiết phải nhận vai nam 3 làm gì. Huống gì, thiết lập vai này quá thảm hại, là một tên phá gia chi tử điển hình, cả ngày chỉ biết rong chơi lêu lỏng, còn mang ý đồ chiếm đoạt chị dâu của mình.

Vương Nhất Bác đọc kịch bản, từ đầu đến cuối chỉ nhíu mày. Có thể nói vai diễn này, một điểm sáng cũng không có, bất kể là cuối cùng anh ta có phát huy tài năng gì, cũng không bao giờ nhận được sự hảo cảm hay cảm ơn gì.

Cookie khổ sở nói: "Đây là nhân vật thiết lập tạm thời, nếu anh không thích, em sẽ từ chối, cùng lắm là tìm cơ hội khác."

Giọng nói dù lộ ra chút bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại vui sướng, tám phần mười Nhất Bác bảo bối sẽ không diễn, ha ha ha ha ha ha ha ha ha (ಡω ಡ)!

Cookie nở nụ cười khó nhận ra được, vội vàng đưa tay ra muốn lấy kịch bản về.

Nhưng lại diễn ra cảnh người giật ta kéo, qua lại mấy lần, giằng co lơ lững giữa không trung.

Cookie nhìn Nhất Bác, kinh ngạc: "Anh ..."

Vì sao không buông tay?

"Cơ hội lần sau không biết khi nào." Vương Nhất Bác cắn răng, kiên trì giành lại kịch bản.

"Đừng từ chối, tôi sẽ nhận."

"!!!!!!!!!!" Móa, 1 nhát chí mạng! Mặc dù trong lòng tức giận đến tận não, nhưng ngoài mặt Cookie vẫn diễn dáng vẻ thấu hiểu lòng người.

"Anh, anh chắc chắn?"

"Ừm. chắc chắn."

"... Em đây ủng hộ anh."

Cookie muốn khóc rồi !!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net