Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vương Nhất Bác, sao em lại ngủ ở phòng anh?" Tiêu Chiến dùng khăn lau tóc, từ trong phòng tắm đi ra.

"Anh Chiến, đừng có ngại như vậy mà, chúng ta hôm nay cũng đã kết hôn rồi, cái này đương nhiên là phải ngủ cùng phòng." Vương Nhất Bác nằm chéo chân trên giường.

"Em ra phòng khách ngủ đi." Tiêu Chiến ném khăn lên khuôn mặt đang cười ngốc của Vương Nhất Bác.

"Đau..." Vương Nhất Bác ấm ức, hít hít cái mũi đỏ hồng, "Anh Chiến đúng là hung ác, đối xử với chồng mới cưới như vậy, nói đơn giản chính là mưu sát chồng."

"Vương Nhất Bác, em nói bậy lần nữa xem." Tiêu Chiến giơ nắm đấm lên, ra sức quơ quơ trước mặt Vương Nhất Bác uy hiếp, "Anh thấy là em muốn ăn đòn rồi đấy!"

Vương Nhất Bác xòe bàn tay ra, ôm trọn nắm đấm nhỏ của Tiêu Chiến, tay của anh tuy không phải là nhỏ, nhưng cậu lại có thể nắm trọn trong lòng bàn tay như vậy "Anh Chiến à, em nói thật với anh á! Chỗ này chỉ có một phòng, cho nên chúng ta phải ngủ chung rồi."

"Một phòng? Sao lại chỉ có một phòng, nếu bạn bè thân thích đến thì sẽ ở đâu?" Tiêu Chiến không chút suy nghĩ nói ra, ý chính của anh thật ra là muốn hỏi, tại sao Vương Nhất Bác lại muốn mua cái căn hộ nhỏ xíu này chứ.

"Anh Chiến, anh đúng là suy nghĩ nhiều nha, thậm chí ngay cả vấn đề này cũng nghĩ đến, nhưng mà em tin, chúng ta là người mới kết hôn, sẽ không có họ hàng thân thích nào lại không ý thức như vậy, đến nhà chúng ta qua đêm đâu." Vương Nhất Bác trả lời với vẻ mặt rất là thành thật.

"Vương Nhất Bác" Tiêu Chiến nhe răng thỏ, hung hăng trừng mắt với cậu, "Bỏ đi, anh mặc kệ em, ngày mai còn phải đi làm nữa, ngủ đi." Tiêu Chiến nói xong liền nằm xuống một bên giường, không bao lâu sau, tiếng hơi thở đều đều của anh đã vang lên.

-------

Vương Nhất Bác rón rén xuống giường, rồi ngồi xổm bên cạnh, giống như một gã si tình bình thường, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má của Tiêu Chiến, hàng mi rậm và dài, sóng mũi cao thẳng, cậu chăm chú người đang ngủ, hồi lâu sau lộ ra một nụ cười sáng lạn.

"Anh Chiến, rời giường thôi." Vương Nhất Bác dùng ngón tay chọc chọc vào gương mặt của Tiêu Chiến, đáng yêu quá, giống như con thỏ nhỏ đang ngủ say vậy, nhưng mà cậu không biết được, thỏ nhỏ này vào buổi sáng, rất dễ dàng xù lông.

Tiêu Chiến thuận tay vớ lấy cái gối, đập lên mặt cậu một cái, "Ầm ĩ chết đi được, có thể câm miệng lại hay không hả!" Đúng vậy, không sai, Tiêu Chiến có tính rời giường rất nghiêm trọng, thậm chí có một lần, anh còn cầm gối đánh luôn ba Tiêu, sau đó anh sợ đến mức ở phòng làm việc cả tuần không dám về nhà.

"Úi..." Vương Nhất Bác bị đau kêu lên một tiếng, thỏ nhỏ này đúng thật là bạo lực, nhưng mà bỏ đi, ai bảo cậu yêu thích người ta làm gì, đây cứ gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái đi, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh mà!

"Anh vừa mới đánh em hả?" Tiêu Chiến nghe thấy tiếng kêu của Vương Nhất Bác, lập tức bật dậy khỏi giường, "Xin lỗi, anh không có cố ý." Tiêu Chiến ấy náy, sờ sờ cái trán hồng hồng của Nhất Bác, "Lần sau em đừng gọi anh dậy nữa, anh có bệnh rời giường rất nặng."

"Không sao đâu anh Chiến, chỉ là bị đập một cái thôi" Vương Nhất Bác cầm lấy cổ tay Tiêu Chiến, đưa mặt mình vào lòng bàn tay anh mà cọ cọ, "Xuống giường thôi, anh Chiến, em đã làm đồ ăn sáng xong rồi."

Tiêu Chiến rút tay mình về, lỗ tai cũng có chút ửng hồng, "Vương Nhất Bác, anh cảnh cáo em, sáng sớm đừng có làm phiền người đang ngủ, nếu mà làm cơm không hợp ý anh, thì nhất định anh sẽ đập em một trận."

Thỏ nhỏ dường như đang xấu hổ, Vương Nhất Bác đứng lên, khóe miệng cong cong nở nụ cười, "Nếu như hôm nay làm anh không hài lòng, thì lần sau em lại tiếp tục cố gắng."

Cái gì chứ, Tiêu Chiến xoa xoa gò má của mình, Vương Nhất Bác tại sao lại không có chút tức giận nào vậy, mỗi lần mình ra chiêu thì cứ như đấm vào vải bông, thật có cảm giác bất lực quá.

"Anh Chiến, mùi vị thế nào, có được không?" Vẻ mặt của cậu đầy mong đợi chờ Tiêu Chiến đánh giá, cả người nhìn qua có chút buồn cười.

"Tạm được." Tiêu Chiến lại nhấp một ngụm canh, hờ hững trả lời cậu, thật ra đã lâu rồi anh không ăn sáng, anh đã lớn như vậy, ba mẹ cũng ít quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này.

"Vậy là được rồi." Cuối cùng thì Vương Nhất Bác cũng thở phào một hơi, vì hôm nay cậu đã chuẩn bị rất lâu, Tiêu Chiến lại là một người kén chọn, có thể moi từ miệng anh câu 'Tạm được' thì cậu cũng đã rất vui rồi.

"Tối anh Chiến muốn ăn gì, tan tầm em sẽ đi siêu thị mua đồ ăn." Vương Nhất Bác tràn đầy phấn khởi.

"Vương Nhất Bác, em không phải là cảnh sát sao? Công việc sao lại nhàn đến vậy?" Tiêu Chiến hơi nhíu mày lại, Vương Nhất Bác dường như không còn giống như trước nữa, sao lại có cảm giác dính người như thế?

"Ấy, tại bây giờ ở đồn cũng không có án lớn gì, cho nên cũng nhàn một chút." Vương Nhất Bác dùng tay chà chà đầu gối một cách thô lỗ, cậu nhận thấy được, Tiêu Chiến chắc cảm thấy cậu phiền, trong lòng lại trào dâng sự mất mát.

"Ừa, anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, gần đây công việc của anh bận rộn, e là sẽ khó về nhà ăn cơm được, em không cần phải chờ anh." Tiêu Chiến bưng bát canh lên uống hết, sau đó lại cầm chìa khóa xe đứng lên "Anh đi làn nhé, Vương Nhất Bác."

"Chờ ..." Vương Nhất Bác đưa tay ra, nhưng ngay cả vạt áo của Tiêu Chiến cậu cũng không bắt được, aizzz lúc đầu cậu còn nghĩ, hai người tiện đường, thời gian chung đụng cũng sẽ nhiều hơn một chút, nhưng mà thôi bỏ đi, anh Chiến chắc chắn là không biết chuyện này đâu, nếu không phải là chuyện quan trọng thì anh ấy chưa bao giờ nhớ rõ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net