Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe tiếng gọi , Tiêu Chiến liền ngẩng đầu nhìn ra phía cửa thì thấy gương mặt bé con nhà mình đang nổi gân xanh.

Cmn , xong đời rồi!

Tuy rằng giữa anh và Y Tịch Nhược chẳng có gì nhưng không thể tránh khỏi có chút chột dạ trong lòng.

Nhìn thấy anh đứng dậy tiến về phía mình , Vương Nhất Bác liền co chân bỏ chạy , Y Tịch Nhược nhanh tay giữ được vạt áo cậu.

Thấy bị đụng chạm bởi người mình ghét cay ghét đắng , không suy nghĩ nhiều liền vung tay hất mạnh tay cô ra , hoàn hảo giúp cô ngã vào lồng ngực của người đàn ông phía sau.

Tiêu Chiến theo bản năng mà dang hai tay đỡ lấy.

Nhìn cảnh tượng này , cậu không còn muốn chạy đi đâu nữa. Cậu muốn vớt vát lại chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân.

Hít sâu một hơi , lấy hết sức bình sinh để rặn ra từng chữ một , vậy mà giọng nói vẫn run vô cùng.

"Chúng ta chia tay đi". Nói ra xong liền cảm thấy nực cười , mối quan hệ của họ khi nào thì bắt đầu? Hình như Tiêu Chiến cũng chưa nói lời yêu với cậu . Nếu không phải có đêm làm tình đến dục tiên dục tử kia thì giữa cậu và anh không khác gì những ngày còn bé.

"Cái gì?". Tiêu Chiến nhướn mày nhìn cậu , hôm nay cún con này còn đề xuất chia tay , có vẻ khó dỗ rồi.

"Tra nam , đừng có giả bộ với tôi , chúc anh với chị gái trà xanh này hạnh phúc". Nói xong liền bấm chặt tay vào vạt áo ngăn không cho nước mắt chảy ra.

"Xin lỗi ngay". Tiêu Chiến bỗng nhiên lạnh giọng . Không phải anh thiên vị hay bất bình cho người yêu cũ , nhưng cụm từ " cô gái trà xanh" đối với người Trung Quốc mang ý nghĩa vô cùng nặng nề , sỉ nhục . Hơn nữa giữa anh và Y Tịch Nhược cũng không có gì , hoàn toàn trong sạch , cậu không được ụp nồi như vậy.

Nghe câu nói này , nước mắt của Vương Nhất Bác mãnh liệt rơi xuống , hộp cơm đã rơi xuống đất tự bao giờ , giống như trái tim non nớt của cậu vậy. Bao nhiêu kiêu ngạo kiên quyết ban nãy đã bay đi hết , bây giờ chỉ còn một Vương Điềm Điềm đang vô cùng cần sự yêu thương.

Không khóc , cũng không nháo , chỉ đơn giản đứng đó , thả lỏng hai mắt để những giọt nước tự do rơi xuống , mà có cố gồng mình lên thì cũng không kìm được.

Mặt mũi đỏ hồng đứng đó nhìn Tiêu Chiến , cái nhìn xoáy sâu vào tâm can của anh.

Chiến ca của cậu , đây là lần thứ hai mắng cậu rồi , lần thứ nhất là do bản thân cậu lỗ mãng thì thôi đi , nhưng lần này là vì người con gái ấy.

Kiêu ngạo gì chứ? Mày cho rằng mày là tất cả sao?

"Tra nam".Nói xong Vương Nhất Bác liền xoay người chạy đi. Nhưng chưa chạy được ba bước , cả người đã bị nhấc bổng lên.

Tiêu Chiến vừa thương vừa giận vừa buồn cười nhìn bé con nhà mình. Cả ngày không có việc gì làm chỉ suy nghĩ linh tinh rồi ăn giấm đến nghiện.

Đánh dấu chủ quyền cũng đã làm , vậy mà nhóc con này còn không yên tâm , giờ đây còn chạy lên công ty làm loạn.

Nhất định thao chết em!

Bế cậu lên vai , khom người xuống nhặt hộp cơm dưới đất lên rồi đi vào phòng làm việc , trước khi đi còn quay lại ra hiệu cho Y Tịch Nhược rằng tí anh sẽ gọi cho cô.

Là một cô gái hiểu chuyện , tất nhiên cô sẽ không xen vào chuyện gia đình nhà người khác.

Trong phòng làm việc của Tiêu Chiến có một gian phòng bên trong để tiện qua đêm nếu muốn ở lại. Vì tính chất công việc của ngành thiết kế khá đặc biệt , đôi khi nảy sinh ý tưởng bất chợt thì họ chỉ muốn ngồi vẽ vời cho đơn hàng của mình , nếu giữ lấy về đến nhà thì ý tưởng sẽ nguội lạnh mất.

Trước khi đi vào phòng nghỉ thì còn đi qua bàn làm việc , Vương Nhất Bác cố ngoái ra để nhìn xem bản thiết kế ban nãy anh cầm là thứ gì thì đập vào mắt cậu là hai chiếc nhẫn đôi.

Tra nam!

Tra nam!

Tra nam!

Cả người Vương Nhất Bác nóng bừng lên , giống như có cơn bão nổi lên trong người , lấy hết sức bình sinh đấm đá , giãy giụa khỏi gông cùm kia.

Bỗng nhiên thấy người trên vai đang ngoan ngoãn lại bắt đầu nháo , mà không phải nháo bình thường , hình như còn dùng sức gấp 5 lần.

Vương Nhất Bác , em có nhớ em cũng là chàng trai cao m8 không hả?

Siêu siêu vẹo vẹo đi vào giường , Tiêu Chiến đặt Vương Nhất Bác nằm ngửa ra sau rồi thuận thế đè lên người cậu , đưa hai tay chống hai bên cạnh rồi nhổm người dậy , mặt đối mặt mà hỏi:

"Nháo cái gì?". Tiêu Chiến nhướn mày khiêu khích , bé con càng ngày càng vô pháp vô thiên rồi.

Nhưng mà anh thích! Tốt nhất là xấu tính đến nỗi khiến ngoài anh ra không ai chịu được cậu.

Nhìn thái độ đùa cợt của Tiêu Chiến , cậu cảm thấy chạnh lòng , anh coi cậu là đồ chơi sao , vụng trộm với người cũ bị bắt gặp còn tỏ ra thái độ này , có phải cậu không quan trọng với anh không?

"Cút khỏi người tôi". Vương Nhất Bác mặt lạnh giọng run , câu nói không hề có trọng lượng.

Định tiếp lời thì ánh mắt lơ đãng liếc về phía điện thoại bên cạnh , đã đến giờ nộp bản thiết kế rồi.

Như muốn chọc tức vị bảo bối này , Tiêu Chiến ngoan ngoãn leo xuống , ngoan ngoãn đi ra cửa.

Vương Nhất Bác triệt để chết tâm rồi , cậu muốn chạy theo ôm anh , nói anh đừng xa cậu , cậu chịu không nổi. Nhưng tứ chi đã không thể cử động , mắt không chớp , miệng cũng không nói được. Cậu chỉ biết nằm đó , vô dụng mà khóc.

Vương Nhất Bác , mày thật thảm hại , mày nghĩ anh ta vụng trộm sau lưng mày ư? Không đâu , là anh ta trực tiếp ở trước mặt mày mà đi tìm người khác.

Tiêu Chiến ra khỏi văn phòng còn cẩn thận kêu người đến trông , nếu có người bên trong chạy ra thì phải hết sức giữ lại . Vì là bản thiết kế quan trọng nên anh phải đích thân đi nộp , trên đường đi còn gọi điện nhờ Y Tịch Nhược mua một ly ca cao nóng.

Bé con này uống một cốc sữa ấm tâm tình sẽ bình tĩnh lại.

Nộp báo cáo xong giống như vừa tháo được hai quả tạ trên vai xuống , tâm tình vô cùng tốt , hơn nữa đã cấm dục 3 tuần nay rồi , mỹ nhân còn chờ trong phòng.

Cmn thật thuận lợi!

Về lại văn phòng đã thấy Y Tịch Nhược đứng trước cửa , tay cầm ly ca cao nóng , cô mỉm cười đưa anh ly nước , nói cô mời , coi như quà xin lỗi , nếu để ý kĩ , anh sẽ thấy nụ cười ấy gượng gạo biết bao nhiêu.

Tiêu Chiến cũng tự nhiên mà cầm , không khách khí , để lại một câu đừng để tâm rồi nhanh chóng biến mất sau ván cửa.

Một giọt nước mắt rơi xuống , vừa đau đớn nhưng cũng là nhẹ nhõm.

Tiêu Chiến , chúc anh hạnh phúc!
.

.

.

Phòng nghỉ

Đồ đạc tán loạn khắp nơi , chăn với gối rơi xuống đất , có vài mô hình thuỷ tinh vì bị ném đi mà vỡ toang dưới đất .

Nhìn toàn bộ căn phòng với một ánh mắt thản nhiên , nhưng khi liếc đến những mảnh vỡ dưới đất thì lông mày liền nhíu lại , vội vã tìm kiếm bóng hình trong lòng.

Nhìn cậu đang ngồi ngẩn người bên giường , vội vã chạy đến định kiểm tra xem có bị mảnh vỡ bắn vào không thì tay chưa chạm được đến người liền bị hất ra.

Có vẻ lần này đùa hơi nặng rồi.

Vương Nhất Bác không còn vẻ đáng thương như lúc nãy , bây giờ chỉ còn đôi con người thẫn thờ nhìn anh , nét mặt lạnh lùng.

"Mua ca cao nóng cho em đây". Nói rồi mang ly nước đến trước mặt cậu , như sẵn biết cậu sẽ hất ly nước đi nên khi Vương Nhất Bác vung tay lên thì Tiêu Chiến cũng nhanh nhẹn tránh né.

Tiêu Chiến mở ly nước ra , uống một ngụm ca cao vào miệng rồi xoay qua bế Vương Nhất Bác đặt gọn trong lòng , để cậu nằm ngửa ra rồi cúi xuống hôn. 

Vương Nhất Bác cựa quậy mãnh liệt , một tay Tiêu Chiến giữ chặt người cậu , một tay thì bóp lấy hai má để cậu hé miệng ra.

Ca cao đi hết , chỉ còn lại môi lưỡi giao nhau. Tiêu Chiến đúng là biết chiều lòng người , hay nói đúng hơn là biết rõ lòng của Vương Nhất Bác ,  luôn đâm vào điểm chí mạng của cậu , khiến cậu luôn như quả hồng mềm trong tay anh.

Được anh nâng niu thì căng tròn hồng hào , còn nếu thích thì anh có thể bóp nát bất cứ lúc nào.

Đầu lưỡi của Tiêu Chiến liên tục cuốn lấy đầu lưỡi của Vương Nhất Bác , khi thì cọ sát , lúc lại mút thật mạnh , phác hoạ viền môi tinh tế ấy. Tất cả đều khiến Vương Nhất Bác điên cuồng.

Đến khi dứt ra , Vương Nhất Bác đã xụi lơ nằm trong lòng anh , với tay lấy ly ca cao đưa đến miệng cậu , một tay khác thì xoa đầu , miệng thì ghé đến má cậu vừa hôn vừa liếm.
——————————————————————

Giải thích chút:
Ban đầu mình định để Chiến làm hình tượng bad boy , rồi lái qua lái lại thế nào thành sugar daddy cmnl :)
Nên thỉnh thoảng nh đoạn a Chiến hơi "tra" chút mng đừng buồn :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net