Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Bách Lý đi vào Vương phủ, Thời Ảnh vừa mới tắm xong, thản nhiên nhìn vào chiếc gương đồng, đem cổ áo che lại dấu răng hồng nhạt phía trên.

"Thời Ảnh ca ca." Bách Lý vui vẻ mà nhào vào trong ngực hắn.

Y cực kỳ hoạt bát, đến đây giống như ở nhà của mình, không chút câu nệ, nhảy tới nhảy lui, khoang chân lên treo ghẹo hắn, "Vương gia, thần ở đây bao lâu rồi, bây giờ người mới chịu dậy?"

Thời Ảnh nhìn xiêm y của y, Thời Ảnh nhướn mày nói, "sao đột nhiên đệ lại ở đây?"

"Tại sao đệ không thể đến đây?" Bách Lý nhảy đến trước mặt hắn, cười đùa hí hửng nói, "A Ảnh ca ca, đệ không phải bởi vì nhớ người sao?"

Thời Ảnh không đẩy y ra, ra lệnh cho người hầu mang đến cho y, y phục dày hơn, cúi đầu hỏi, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, "mùa thu rồi, đừng lúc nào cũng mặc mỏng như vậy, đi ra ngoài không tốt."

"Thời Ảnh ca ca cho đệ ôm một cái, sẽ không lạnh nữa." Bách Lý mặc kệ hắn lải nhải, không nói hai lời, liền hướng trong ngực hắn ôm chặt lấy, Thời Ảnh đẩy y ra không được, liền mặc kệ y hồ náo, thò tay ôm lưng y, sợ Bách Lý mơ hồ lại ngã, không ngờ đảo mắt lại thấy được thân ảnh nhỏ bé ngoài cửa sổ, khi nhìn lại thì đã biến mất.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai hắn cùng Bách Lý sẽ thành thân, Bách Lý cũng được coi là con trai trưởng của triều thần thế gia, cũng được xem như môn đăng hộ đối với hắn. Nếu hai nhà kết thân, thì sẽ giúp ích cho nhau trong việc củng cố địa vị.

Sự tình đã sớm được mẫu phi của hắn an bài, mà Thời Ảnh không thích làm trái ý mẫu phi của hắn, cho nên hắn đành phải nhận đệ đệ Bách Lý để chiếu cố y, vừa vặn Bách Lý đối với hắn cũng rất ỷ lại, vì hiểu rõ về nhau, nên y không bao giờ vượt quá giới hạn. Hai người qui định như vậy, cho nên cả hai không cảm thấy khó xử.

Thời Ảnh cho là mình sẽ làm theo ý nguyện của mẫu thân, thành thân với Bách Lý, sau đó an cư, rồi sinh hài tử, cho đến tháng trước, mẫu thân mới nói với hắn việc này. Cho đến khi nước đến chân, Thời Ảnh lại đột nhiên xem việc thành thân là ý nghĩa trọng đại, Thời Ảnh không muốn chấp nhận việc này.

"Tại sao không chấp nhận?" Đoan phi hỏi hắn như vậy, ngón tay ngọc mảnh mai trở nên trắng bệch, giống như sắp bóp nát cái chén sứ ngọc ở trong tay.

"Là nhi thần thiếu cân nhắc, không muốn Bách Lý khổ cả đời."

"Hai người là tình cảm trúc mã, sao lại nói không thể chấp nhận? Ngươi như vậy là muốn mẫu phi phải lấy thể diện nào đi gặp người Bách Lý gia hơn 20 năm thâm tình đây?"

Cuộc trò chuyện kết thúc trong sự không vui vẻ, cũng không biết có phải vì lý do này mà trong một khoảng thời gian Bách Lý không có đến Vương phủ.

"Trong khoảng thời gian này, đệ ở nhà học hành, a Ảnh ca ca, đệ thật sự rất nhớ người." Bách Lý vô thức trả lời câu hỏi của Thời Ảnh, hướng trong ngực hắn chui vào, Thời Ảnh sờ sờ sau ót của y.

"Trên người huynh có mùi gì?" Bách Lý giống như chú chó nhỏ, ở trên người hắn ngửi ngửi, "mùi hương nước cốt dừa, là mùi vị của khôn trạch, tối hôm qua huynh đã làm gì?"

"Là của người hầu trong nội viện." Khuôn mặt Thời Ảnh không chút thay đổi, đẩy y ra, xoay người ra lệnh cho người hầu đi nấu sữa cho Bách Lý.

Tiểu Bách Lý không dễ bị lừa gạt, y lập tức đi theo, vòng quanh Thời Ảnh, y nói, "người trong nội viện của huynh có người có mùi vị thơm vậy sao? Sao đệ chưa từng ngửi qua hương vị như vậy?"

Thời Ảnh kiềm chế cười, "đệ bắt đầu kiểm soát nhiều hơn rồi đấy."

"Đệ vì sao không thể quản? Hay là huynh cảm thấy huynh là vương gia hoàng thân, còn đệ chỉ là một chi tử triều thần, cho nên phân biệt như vậy?"

Những lời này của y không phải nói đùa với Thời Ảnh, thật ra y biết rõ giữa y và hắn có sự khác biệt về cấp bậc, nhưng mà sau lưng Bách Lý có Đoan phi, cho dù y có ngông cuồng thế nào, thì Thời Ảnh cũng sẽ không trách phạt y được.

Nhưng mà lúc Bách Lý tức giận, hai má phồng lên giống như quả táo nhỏ, ở trên người Thời Ảnh cọ cọ, làm cho tóc rối tung lên, một sợi tóc màu xanh lam còn dính lên trên mặt y, nhìn lộn xộn nhưng rất đáng yêu.

Đúng lúc người hầu bê sữa lên, Thời Ảnh thở dài một hơi, nhận lấy sữa đưa đến trước mặt đứa nhỏ.

Thời Ảnh không nói lời nào, nhưng trong hành động đều tràn đầy sự sủng nịnh, Bách Lý quan sát sắc mặt của hắn, thấy hắn không giận, mới đưa tay nhận lấy, sau đó liền đến ngồi cạnh Thời Ảnh.

Y chớp chớp mắt, "Thời Ảnh ca ca, hay là huynh ngửi lấy tín hương của đệ được không?"

Trong không khí, mùi hoa cúc dần dần đậm đặc, tươi mát lại hoạt bát, Thời Ảnh vươn tay nắm lấy cổ áo của Bách Lý, che đi tuyến thể sau gáy của y.

"Hãy uống sữa của đệ đi."

.......

Bách Lý gần đây bận học nên không ở lại ăn trưa. Thời Ảnh ngồi ăn ở trước đại sảnh, chợt nhớ ra trên phòng còn có người khác, vì vậy liền phân phó người hầu làm một ít canh nóng rồi đưa lên phòng.

"Làm nhiều một ít, thêm một ít cơm." Thời Ảnh hiếm khi nói nhiều như vậy, tì nữ có chút ngạc nhiên, lên tiếng hỏi, "Vương gia muốn dùng thêm sao? Ăn nhiều sẽ đau dạ dày, nếu muốn buổi tối lại dùng."

Người tì nữ kia là được mẫu thân của hắn sắp xếp chăm sóc cho hắn, cho nên có thể nói nhiều hơn mấy câu, Thời Ảnh khoác tay, "bản vương không cần, là đem cho người trong phòng, đồ ăn sáng hắn không ăn, có lẽ là đói bụng lắm rồi."

"Trong phòng? Bẩm Vương gia, trong phòng không có ai."

Thời Ảnh ngẩng đầu, "không có ai?"

Cánh cửa bị đẩy ra kêu lên một tiếng cót két, Thời Ảnh ảm đạm nhìn căn phòng trống rỗng, giường đã được dọn dẹp sạch sẽ, giống như không có chuyện gì xảy ra vào tối hôm qua, cửa sổ hé mở, không khí trong lành tràn vào, mùi nước cốt dừa đã bị hòa tan.

"Hôm qua nô tì định vào dọn dẹp, nhưng không ngờ trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, nô tì còn hoảng sợ, cho rằng vương gia đã cho người khác dọn dẹp."

"Người đâu?"

Tì nữ chớp mắt, "Vương....vương gia..."

"Ta hỏi là người đâu?" Thời Ảnh ít khi lộ ra bức sắc, tì nữ là một cô nương can đảm, nhưng nhìn khuôn mặt hắn lúc này, sắc mặt tái nhợt, trong lòng hoảng sợ, nước mắt sắp rơi, Thời Ảnh thấy phiền cực kỳ, nhắm mắt xoa xoa huyệt của mình, không muốn nhiều lời.

Cũng may thị vệ Triệu Đông kịp thời chạy tới, thấy tình huống không tốt, vội vàng đuổi tì nữ đi.

Khi mọi thứ an tĩnh trở lại, lúc này Thời Ảnh mới nhớ đến bóng dáng mảnh mai đi ngang qua trước đại sảnh vào buổi sáng, đúc lúc giọng nói của Bách Lý cất lên làm nũng, còn giở trò chơi xấu trên người hắn.

Triệu Đông cung kính đứng bên cạnh hắn lên tiếng, "vương gia."

Thời Ảnh phất tay nói, "đi tìm người cho bản vương, mau tìm người về đây cho bản vương."

"Dạ thưa vương gia." Triệu Đông lại nói một câu, lúc này Thời Ảnh mới ý thức được có sự tình không hay, hỏi, "chuyện gì?"

"Dạ Trương Cửu công công đang ở đây."

Trương Cửu là một hoạn quan trong cung của Đoan phi, là người tư vấn cho Đoan phi, làm việc rất gọn gàng và sạch sẽ, Đoan phi vô cùng coi trọng y, bất quá không có ai lại thích người giám sát mình, điều đó khiến hắn rất khó chịu.

"Xin chào trương công công." Thời Ảnh đi đến trước đại sảnh, cười nói, "Triệu Đông, dâng trà đi, ta nhớ Trương công công rất thích chè xuân trà Long Tĩnh."

"Vương gia khách khí, nô tài còn phải trở về phụng mệnh nương nương, bái kiến Vương gia liền đi, không cần dùng trà."

"Ồ." Thời Ảnh không lạnh không nhạt đáp, "xin hỏi công công lúc này đến đây là có chuyện gì?"

"Bẩm, nương nương muốn nô tài đến đây đưa người trở về."

"Đưa trở về?" Thời Ảnh nhíu mày, cảm thấy không hay, "xin hỏi công công, là muốn đem người nào trở về từ phủ của bản Vương?"

"Chủ tử xin đừng đùa giỡn với nô tài, người đã ăn sạch sành sanh rồi, còn không biết nô tài đến tìm ai sao?"

Trương Cửu vỗ phất trần cười nói, "Tiểu Tạ Doãn là xử nam khôn trạch do chính nương nương lựa chọn, đưa đến nơi này cho Vương gia, tâm ý của nương nương, là không phải muốn vương gia làm tốt đại sự nhân sinh, tuổi tác của vương gia cũng không còn nhỏ, vẫn là nên thông cảm nỗi khổ tâm của nương nương, vương gia không nên có ý gì khác với tiểu Tạ Doãn, càng không nên đánh dấu hắn. Trong nội phủ còn nhiều việc, lão nô còn phải trở về phụng mệnh đây."

"Nhưng đã đánh dấu rồi, thì phải làm sao đây?" Thời Ảnh nhìn hắn, không nhanh không chậm nói.

"Cái gì? Vương gia ngài...."

"Cho nên, không có khả năng trả lại người, mời công công trở về, nói với mẫu phi, tâm ý của người, bản vương đã nhận được, thuận tiện thay bản vương hỏi thăm sức khỏe của mẫu phi, bản vương có chút mệt mỏi,Triệu Đông, thay ta tiễn đưa công công trở về."

Vào chạng vạng tối Tạ Doãn mới trở về vương phủ. Hôm nay y cả ngày đi dạo phố xá, một bữa cơm nghiêm túc cũng chưa được ăn, một bên mò mẫm đi dạo, một bên nghe được không ít thông tin về quan hệ thông gia của Thời Ảnh và Bách Lý, trong nội tâm, y cảm thấy rất khó chịu.

Thời Ảnh cùng Bách Lý chính là sự ghép đôi của Thanh Phong Minh Nguyệt, Ngạo Tuyết Lăng Sương, môn đăng hộ đối, Tạ Doãn tự biết, bản thân y chỉ là nô tài mà thôi, y phải biết ơn khi được Đoan phi đưa đến giường Vương gia một lần, còn phải cảm động rơi nước mắt mới đúng, chẳng lẽ thực sự hy vọng xa vời rằng người ta sẽ cho y danh vọng, cho y chân tình sao?

Y biết rõ, hôm nay Trương Cửu muốn đến đưa y trở về, thế nhưng mà y không muốn quay lại nội cung Cẩm Tú, hơn nữa cả cung đều biết chuyện y đi hầu hạ vương gia, ai cũng biết y là cặn bã không danh tính, cả cung nhìn thấy y đều cười nhạo chê bai, về sau ai còn dám đối xử chân thành với y?

Y không có ý biểu lộ ý định của mình, thời kỳ mẫn cảm bắt đầu một cách bất ngờ, đúng lúc Vương gia Thời Ảnh đã hổ mãnh liệt dương cương, vừa nam tính vừa dịu dàng, vì vậy sinh ra tâm tư, vì ích kỷ mà muốn ở lại hầu hạ vương gia, không cầu thân phận, chỉ muốn yên ổn làm tốt thân phận nô tài. Nhưng hôm nay nhìn thấy tiểu thiếu gia cành vàng lá ngọc của Bách Lý gia, lại thân thiết với Thời Ảnh như vậy, thì hắn làm sao có thể dung nạp người khác được đây?

Đời như hạt cát, hoa trong gương, trăng trong nước, Tạ Doãn nghĩ như vậy.

"Này, sao ngươi lại ở đây?"

Tạ Doãn quay lại, nhìn thấy Tật Xung.

"Là ngươi?" Tạ Doãn nhìn hồi lâu mới nhớ ra người thị vệ gác đêm hôm qua từng bước ép gần y.

"Còn nhớ ta sao?" Tật Xung vỗ bờ vai y một cái, chỉ là một cái vỗ nhẹ, Tạ Doãn đã cảm thấy vô cùng đau, y quá gầy yếu, không thể chống đỡ được lực đạo mạnh như vậy.

"Sao ngươi lại ra ngoài? Hai ngày nay ngươi chạy loạn đi đâu?" Tật Xung dò xét y.

Tạ Doãn không nói gì, chỉ cúi đầu xem như không muốn trả lời.

"Quên đi, để ta đưa ngươi về phủ, ngươi không muốn quay về sao? Ngươi định ở ngoài đường làm ăn xin sao? Trong vương phủ đều đang tìm ngươi đó."

"Tìm ta?" Tạ Doãn ngẩng đầu hỏi.

"Nói nhảm! Không tìm ngươi thì tìm ai?"

Tật Xung nắm tay Tạ Doãn kéo y đi về hướng Vương phủ, không nghĩ đến tiểu hài tử này rất phòng bị người khác, lập tức rút tay trở lại, cuối cùng Tật Xung chỉ có thể cầm lấy một đoạn tay áo của y, bất quá hắn lại cảm nhận được sự dịu dàng của đứa nhỏ này. Nhịn không được liếc nhìn tiểu khôn trạch mảnh mai ở phía sau, trên cổ còn lưu lại dấu vết hồng hồng, hắn nuốt khan một ngụm nước bọt.

Trong lòng hắn thật sự ghen tị với những thế gia quyền quý này, được định thân với một người cành vàng lá ngọc, còn có thể có ưu vật như vậy ở trong tay, thật sự là quá xa hoa, Tạ Doãn như vậy, nếu đưa cho hắn, hắn nhất định xem y là bảo bối.

Thôi quên đi, y là người của chủ nhân, hắn không dám đụng vào, chỉ có thể nhìn.

Loanh quanh một ngày, hơn nữa tối hôm qua còn bị hành cả một đêm, cả người mệt mỏi, lại còn đói bụng, thời điểm đi đến vương phủ, sắc mặt Tạ Doãn trắng bệch, không có tinh thần, hắn vội vàng lay động y, "Này, một hồi ta vào trước, ngươi đứng ở ngoài cửa, rồi đi vào sau, ta và ngươi không thể cùng một chỗ đi vào, nếu bị trông thấy, truyền đến tai Vương gia, đầu ta không giữ được, ngươi có nghe thấy không?"

Tạ Doãn nghe thấy tiếng nói lớn của Tật Xung, lúc này y không thể phân biệt được đâu là lời thật lòng, đâu là giả, y chỉ biết lúc này, mình vô cùng mệt mỏi, đã rất đói bụng, cả người không còn tí sức lực nào nữa, lòng bàn chân đột nhiên mềm nhũn, liền ngã người xuống, Tật Xung tay mắt lanh lẹ, tiếp người ngã vào trong ngực hắn.

Hương dừa thoang thoảng, thân hình mảnh mai, ngã trong ngực hắn, hắn vội vàng khẽ lay động y. Nhưng người trong ngực tựa hồ rất mệt mỏi, im lặng dựa vào người hắn, không giống như vừa rồi còn vội vàng rút tay về. Tật Xung thấy tim mình đập thình thịch, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn đưa tay chạm vào khuôn mặt trắng nõn mềm mại của thiếu niên.

Lúc này cánh cửa vương phủ mở ra kêu một tiếng két, Tật Xung và Tạ Doãn đồng thời mở lớn mắt nhìn, ở chính giữa cửa phảng phất bóng dáng một người cao lớn đang đứng, phảng quang với ánh đèn, không phải Thời Ảnh thì còn có thể là ai.

"Thuộc hạ bái kiến Vương gia." Tật Xung vội vàng đẩy Tạ Doãn ra, nhưng lo lắng y đứng không vững nên đưa tay ra đỡ, cứ như vậy biến thành một tư thế quỳ lễ kỳ dị.

Thời Ảnh không nói chuyện, ánh mắt như chim ưng, nhìn thẳng vào người đang cúi đầu không có phản ứng, Tạ Doãn không có hành lễ, đầu còn đang bối rối, chợt nhận ra có sự nguy hiểm, vội chạy ra núp sau lưng Tật Xung.

"Còn muốn bản vương tự mình mời ngươi đến đây sao?" Thời Ảnh nhìn Tạ Doãn nói.

Tạ Doãn lúc này mới tiến lên phía trước, kỳ thật y không dám, bởi vì Thời Ảnh rõ ràng đang tức giận, nhưng y cũng có chút muốn tiến lên, bởi vì y nghĩ, Thời Ảnh như thế này có nghĩa là muốn y, vậy có phải hay không, y sẽ được ở trong Vương phủ?

Y vừa tiến lên được hai bước, cổ tay đã bị nắm chặt. Tạ Doãn sợ hãi ngẩng đầu, ngửi thấy mùi cay nồng của tuyết tùng.

Hắn thật sự đang rất tức giận.

"Vương gia." Y mềm mại kêu một tiếng, trong giọng nói có thỏa hiệp cùng cầu xin tha thứ, một lúc sau, y cảm nhận được khí lực trên cổ tay mình lỏng đi một chút.

"Trở về phòng giải thích cho ta." Thời Ảnh chẳng nhiều lời, hắn dời người sang bên cạnh, liếc nhìn Tật Xung đang đứng ở cửa đầy ẩn ý, rồi bước về phòng cũng không thèm quay lại nhìn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC