Chương 2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2.1

Tập thứ hai của chương trình bắt đầu, lần này kịch bản theo hướng con trai và mẹ cùng đặt câu hỏi.

"Sau khi ghi hình trở về mẹ có nói gì với em không?"

Vương Nhất Bác vẫn mặc trang phục hôm đầu tiên quay ngồi trên ghế sô pha, nhớ lại chuyện ghi hình hôm đó:

Hiếm khi mẹ được đến Trường Sa nhưng suýt chút nữa là bỏ chạy, cậu với Tiêu Chiến phải dỗ dành trên bàn cơm liên tục mới lừa được mẹ nói ra nguyên nhân: Hóa ra là vì mẹ Tùng Giai Lỗi.

Mẹ Tùng Giai Lỗi vẫn luôn cho rằng con trai mình là ưu tú nhất kết quả Vương Nhất Bác vừa tới tất cả khách mời và MC đều bắt đầu khen ngợi cậu nên bà không vui cũng đúng.

Vương Nhất Bác đương nhiên sẽ không nói nguyên nhân này ra.

Cậu đảo mắt rồi chớp một cái "...Hình như không nói gì? Ngày đó ghi hình xong thì đi ăn cơm rồi dặn dò vài câu như thường lệ thôi ạ."

Vương Nhất Bác trả lời đơn giản cực kỳ, đạo diễn không có cách nào đành phải chuyển sang hỏi Triệu Tri Hạ.

"Đối với chương trình, dì có ý kiến gì không?"

Triệu Tri Hạ cười cười, "Có lẽ là thấy rất chân thật. Rồi thì thông qua tiết mục có thể hiểu rõ thằng bé hơn, bình thường ở trong nhà hay hỏi vài câu như là dặn dò phải ăn cơm, nhớ uống thuốc nhưng mà quay đầu là quên luôn."

"Vậy dì cảm thấy Nhất Bác có thể sống độc lập không?"

Triệu Tri Hạ bỗng nhiên trầm mặc, chắc chắn là không được.

Nếu Nhất Bác có thể tự lo cho mình thì con trai Tiêu Chiến của bà còn có tác dụng gì nữa?

Kết quả Triệu Tri Hạ phu nhân nghiêm mặt nói: "Nhất định là không được đâu. Thằng bé không biết nấu cơm, bình thường có thể ngồi lắp lego cả ngày không cần ăn uống gì, nếu đến trưa mà mệt quá thì mới đứng dậy, tôi sẽ rất lo lắng."

"Chúng cháu sẽ cho dì biết ngay đây, chương trình hôm nay sẽ phát một đoạn ngắn lần đầu Nhất Bác vào bếp làm cơm, dì chờ xem nhé."

Triệu Tri Hạ mờ mịt 'Hả' một tiếng.

Hình ảnh dần mờ nhạt, tiêu điểm dần tan biến cuối cùng hòa vào một khoảng trắng.

Thanh âm xuất hiện đầu tiên, tiếng động lớn ồn ào át đi thính giác hai tai lại thêm tiếng còi ô tô tắt nghẽn.

Sắc trời dần tối sầm lại nhanh như thoi đưa, đèn nê ông nhấp nháy cùng đèn đường thắp sáng như tô điểm màu sắc cho thế giới.

Ở trung tâm có chữ in hoa dần hiện lên, là chủ đề của tập này.

Tập 2: Niềm vui và sự trưởng thành.

Tổ tiết mục vẫn để video ngắn về Vương Nhất Bác xuống cuối, lần này mẹ Tùng Giai Lỗi đã có kinh nghiệm, có lẽ là Tùng Giai Lỗi đã nói gì đó với bà nên lần này không bắt bẻ Vương Nhất Bác nữa chỉ khen con trai mình vài câu.

Phu nhân Triệu Tri Hạ vẫn không quên được thù này, ngoài miệng nhất quyết không bỏ qua cho bà.

Bà uống một ngụm trà, vẻ mặt thỏa mãn nhìn mẹ Tùng Giai Lỗi, chủ động hỏi thẳng chủ đề của chương trình.

"Vậy Tùng Giai Lỗi nhà chị có đối tượng chưa nhỉ?"

Trường quay có hơi lúng túng, Hân Nhiên vội giải thích "Bây giờ thì đang độc thân nhưng không nhất định là ế, có thể là điều kiện bản thân tốt quá nên chưa tìm ra được."

Mẹ Tùng Giai Lỗi cũng nhanh chóng phụ họa theo "Đúng vậy, Lỗi Lỗi nhà tôi chính là vậy đấy, xuất sắc quá nên cũng không có cách nào."

Triệu Tri Hạ hiển nhiên vẫn chưa có ý định dập lửa.

Lần trước lúc ăn cơm sau khi quay chương trình bà đã nghĩ tài nói chuyện của mình không kém nhưng lần trước ghi hình vẫn thấy hình như lỗ vốn, lần này nhất định phải bù bằng được.

"Nói cách khác là do yêu cầu quá cao."

Mẹ Tùng Giai Lỗi oán giận nói "Nhất Bác nhà em cũng không phải vẫn độc thân sao?"

Triệu phu nhân cười cười, không nói gì, trong mắt mẹ Tùng Giai Lỗi chính là chột dạ.

Bà vừa định cãi lại thì Duy Gia đã nhanh chóng thắng xe "Được rồi được rồi, thật ra độc thân có rất nhiều lí do, em cũng độc thân mà, chỉ là vì vẫn chưa muốn tìm thôi."

"Hôm nay chúng ta cùng xem lần đầu Vương Nhất Bác nấu cơm nào." Duy Gia đưa ra đề tài, chỉ sợ mẹ Nhất Bác lại lỡ nói một câu động trời, con tôi có người yêu rồi!

Hình ảnh trên TV đã chuyển sang video của Vương Nhất Bác, thời gian hiển thị là ba giờ chiều vẫn là ở Bắc Kinh.

Tập trước chỉ nhìn sơ qua kết cấu nhà, lần này ngay đầu video đã chiếu rõ bày trí của căn nhà, đơn giản rõ ràng: phòng khách, phòng bếp, phòng ăn, sân thượng,...Và một phòng ngủ duy nhất.

Bịch bịch bịch.

Tiếng bước chân vang lên dồn dập, Vương Nhất Bác đi chân trần chạy từ sân thượng vào ôm theo Rau Thơm, trên mặt là nụ cười xấu xa hả dạ "Rau Thơm! Nhìn này! Nhìn này!"

Mắt thấy Rau Thơm đang chạy tới, tiểu bằng hữu xấu xa lại vèo một cái ném quả cầu lò xo màu xanh lá đi chỗ khác, không hiểu sao lại ném trúng cửa phòng bếp.

Phòng bếp đang đóng cửa, Tiêu Chiến vội vàng không phòng bị cầm túi bóng đen ra khỏi cửa, trong miệng còn lẩm bẩm.

"Vương Nhất Bác, em có phải lại không đi dép rồi không! Mau đi dép...anh!"

Câu hỏi: Bất ngờ bị một vật thể lạ màu đen nhào vào bụng lại còn tiện tay làm đổ rác trong túi là cảm xúc gì?

Tiêu Chiến sẽ trả lời bạn: Vương! Nhất! Bác! Em! Chết! Rồi!

"Vương Nhất Bác! Em dọn rác trên đất cho anh!" Tiêu chiến nổi giận đùng đùng túm lấy Vương Nhất Bác kéo qua, trên tay còn chưa ráo nước nhéo mặt tiểu bằng hữu, ra vẻ hung dữ.

"Anh đi tắm cho Rau Thơm, em liệu mà dọn dẹp sạch rác dưới đất nếu bẩn một chút thôi em cũng đi đời!"

Vương Nhất Bác rốt cuộc thu lại nụ cười, xấu hổ nói "Xin lỗi Chiến ca, em dọn luôn đây...hahahahaha..."

Quên đi, xấu hổ cái mẹ gì, vui muốn chết.

Giằng co cả buổi cuối cùng Tiêu Chiến mang Rau Thơm đi tắm rửa sấy khô lông để lại Vương Nhất Bác với đống bừa bộn trên sàn, cậu vừa dọn vừa cười trộm liên tục, cuối cùng Tiêu Chiến chịu không nổi nữa.

"Vương Nhất Bác còn cười nữa thì em đừng mong được uống cocacola!"

Vương Nhất Bác lập tức ngừng cười, cao giọng trả lời: "Ca em không cười mà! Em là đang đồng cảm với anh!"

Tiếng nước xối xả mang theo sự tức giận đến bất lực của Tiêu Chiến "Im đi!"

Mấy người trong phòng thu cũng phải bật cười, Hân Nhiên hắng giọng một cái hỏi Triệu Tri Hạ "Dì à, bình thường Nhất Bác ở nhà cũng như vậy sao?"

Triệu Tri Hạ lắc đầu, "Nào có, bình thường ở nhà nó rất chịu khó đấy nếu không có Tiêu Chiến, thằng bé có thể chơi game đến trưa cũng không ra khỏi phòng."

Triệu Tri Hạ vẫn nhớ rõ, có một lần thằng bé về Trùng Khánh nghỉ 'tuần lễ vàng'* quốc khánh mùng 1 tháng 10, rất hiếm khi rảnh rỗi. Nhưng có một hôm Tiêu Chiến có lịch trình ở Trùng Khánh không thể không đi nên hôm đó Vương Nhất Bác ở nhà một mình.

*Tuần lễ vàng là chính sách được áp dụng tại Trung Quốc từ năm 1999 cho 2 kỳ nghỉ quan trọng là Tết Nguyên Đán và quốc khánh (1/10). Kéo dài 7 ngày.

Triệu Tri Hạ rất thích thằng bé, ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhìn đôi mắt sáng cũng biết là một đứa trẻ rất ngay thẳng.

Đặc biệt là những lúc vô tình làm nũng khiến tim bà như tan chảy, làm gì có chuyện cam lòng để cậu làm việc nhà, đừng nói đến quét nhà rửa bát cũng bị bố Tiêu Chiến đuổi ra ngoài không cho đụng vào.

Cậu rất buồn chán, trưa đến không để ý đến lời khuyên ngăn của bố mẹ Tiêu Chiến rửa hết bát sau đó chơi game thẳng đến giờ cơm tối, nghe có vẻ rất dữ dội, lúc chơi game mấy lời nói ra đều mang đầy tinh thần trẻ trung, tự do phóng khoáng.

Được rồi...Triệu Tri Hạ thừa nhận bà quả thật rất vừa mắt.

Nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt.

Đại lão sư cũng gật đầu "Đúng vậy, Nhất Bác rất thích chơi mấy trò đấy, lắp ráp lego gì đó, là một người có thể ngồi dí một chỗ cực kì lâu."

Màn hình tiếp tục chiếu, Rau Thơm sau khi được tắm rửa sạch sẽ thì thả vào ổ chó, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hai người bố của nó.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vừa cãi lộn vừa thay quần áo, sau đó cầm theo một cái túi bảo vệ môi trường chuẩn bị ra ngoài mua đồ, trước khi đi Vương Nhất Bác nhìn Rau Thơm trong ổ chó, có chút không đành lòng quay trở lại.

Cậu ngồi xổm xuống xoa đầu Rau Thơm "Bố với cha con đi một lúc rồi quay về, nhất định sẽ mang đồ ăn ngon cho con...lạp xưởng nhé! Được không? Rau thơm ở nhà một lúc nha."

Tiêu Chiến vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ nhìn Vương Nhất Bác an ủi Rau Thơm, trong tim bị lấp kín bởi người trước mặt.

"Được rồi, chúng ta đi thôi, lát nữa trở về em còn phải nấu cơm phải không?"

Vương Nhất Bác đáp lại, cuối cùng xoa đầu Rau Thơm một cái rồi mới đi ra khỏi nhà với Tiêu Chiến.

Lúc đi vào thang máy, Tiêu Chiến nhìn thoáng qua người quay phim phản chiếu trên mặt kính thang máy, bất đắc dĩ nhìn Vương Nhất Bác cười nói "Lần đầu tiên đi cùng người khác mua thức ăn đấy, hơi không quen."

Vương Nhất Bác cười đến mức sắp ngả lên người Tiêu Chiến "Tiêu lão sư thịnh thế mỹ nhan thì lo gì? Trang điểm đơn giản vẫn cực kỳ đẹp! Không hổ là Tiêu lão sư thân yêu của em!"

Tiêu Chiến kéo khẩu trang xuống để lộ răng thỏ đe dọa "Lại bắt đầu rồi phải không? Em lương thiện một chút được không Vương Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác mở to đôi mắt vô tội nhìn anh "Em không lương thiện sao? Em không lương thiện sao? Hả?"

Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt tỏ vẻ ngây thơ của cậu, đuôi mắt rũ xuống, mắt cún trợn tròn nhìn anh trông vừa đáng yêu vừa ngây thơ vô tội.

Anh nhịn không được mà kéo lấy Vương Nhất Bác núp vào góc chết quay phim không quay được, trực tiếp ôm người vào lòng.

Từ góc độ của camera trông rất giống Vương Nhất Bác đang đè lên người Tiêu Chiến.

"Đúng vậy, Vương lão sư cực kỳ lương thiện, lương thiện đến mức đè chết lòng tốt của anh rồi!"

Vương Nhất Bác không phục: "Vị ca ca này sao lại thích hơn kém vậy? Rõ ràng là anh kéo em đấy chứ? Anh có thể lương thiện một chút được không!"

Tiêu Chiến học theo Vương Nhất Bác giả vờ làm người vô tội "Anh đâu có! Em...em vu oan cho anh phải không? Vương lão sư xấu xa quá đấy!"

Vương Nhất Bác tức giận muốn nhéo anh nhưng Tiêu Chiến lại nắm chặt tay cậu "Anh buông em ra! Anh như vậy là phạm pháp đấy!"

Tiêu Chiến hả dạ "Anh phạm pháp chỗ nào? Anh đang dạy dỗ tiểu bằng hữu không nghe lời mà!"

"Em mà thèm quan tâm anh! Anh buông ra cho em!"

"Không buông."

"Buông ra!"

"Không. . . ."

Hai người ầm ĩ làm cho quay phim cũng phải đau đầu "Các lão sư à, thang máy xuống tầng một được một lúc rồi đấy, chúng ta đi ra ngoài được chưa?"

Vương Nhất Bác: ". . . Xin lỗi."

Tiêu Chiến: ". . . . Xin lỗi."

Quay phim vẫn nở một nụ cười tình thương mến thương nhìn hai người ra khỏi thang máy, rồi lại tiếp tục vừa đi vừa áp sát người kia, quay phim nhịn không được cầm máy im lặng nhìn trời.

Không phải nói không quen có người ở bên à?

Không phải nói chỉ là tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa sao?

Bây giờ thương hiệu huynh đệ cũng bán cẩu lương nữa à?

Tôi có thể report treo đầu dê bán thịt chó không?

Khuôn mặt mỉm cười.


Tập đầu tiên đã phát sóng rồi, cũng cùng ngày đấy siêu thoại Bác Quân Nhất Tiêu lên hotsearch, rất vất vả mới dìm hotsearch này xuống thì Chiến Sơn Vi Vương lại lên hotsearch, suốt cả đêm nhà nhà đều bàn tán xôn xao về hotsearch, hưng phấn đến tận sáng.

Vương Nhất Bác lâu rồi mới thấy bất an như vậy, weibo trăm năm rồi chưa đăng gì, cậu còn nợ phúc lợi của fan, vì vậy đăng vài ảnh tồn kho mà Tiêu Chiến gửi cho cậu còn thả biểu tượng cảm xúc ôm và trái tim coi như an ủi fan.

Tập hai đang ghi hình mà tập một đã phát sóng rồi.

Vì vậy lúc bọn họ đến một siêu thị không tính là lớn, tổ tiết mục cũng đã giới hạn người vào siêu thị những người khác kể cả là fan only hay cp fan đều chặn lại bên ngoài.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi xe của chương trình đến, Tiêu Chiến ngồi ngoài chờ quay phim xuống xe rồi anh mới xuống.

Trên người mặc áo thun dài màu xám, vì không mang mũ nên vầng trán cao cao lộ ra, khẩu trang che miệng, đôi mắt xinh đẹp lộ ra ngoài, vừa nhìn là biết Tiêu Chiến.

Fan hâm mộ phấn khích muốn chết, vừa giơ máy ảnh chụp vừa gọi tên Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác theo Tiêu Chiến xuống xe không nghĩ đến mấy fangirl này lại kích động đến thế, một chân vừa bước xuống tiếng gào thét bên ngoài lại bùng nổ, Vương Nhất Bác sợ đến mức nhũn chân ngã xuống đất.

Tiêu Chiến nhanh tay lẹ mắt chặn ngang cậu, cánh tay còn vắt qua ngực cậu, trong mắt tràn đầy lo lắng sợ hãi, giọng nói cũng hơi run.

"Em không sao chứ..."

Vương Nhất Bác nói chậm, còn kéo thấp mũ xuống không để lộ mắt mình ra ngoài, nghiêng đầu nói bên tai Tiêu Chiến "Không sao." Rồi để Tiêu Chiến đỡ cậu xuống xe.

"Chân có sao không? Không bị trật khớp đấy chứ? Chân đâu rồi?" Tiêu Chiến nói nói rồi lại muốn 'giở trò'nhưng lại bị Vương Nhất Bác giữ lại.

Vương Nhất Bác hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt giấu dưới mũ bất đắc dĩ lóe sáng "Anh muốn đón năm mới rồi phải không?"

Tiêu Chiến "..."

Không phải chỉ là gây rối loạn siêu thoại thôi sao ?! Có gì đâu chứ!

Em làm loạn siêu thoại Bác Quân Nhất Tiêu, anh làm loạn siêu thoại Chiến Sơn Vi Vương.

Vương Nhất Bác không quan tâm sắc mặt Tiêu Chiến, quay người vẫy tay với đám fangirl bên kia, ngón tay trắng nõn che trước khẩu trang, cậu thở dài một, thấp giọng nói nhỏ, các cô gái không ai nghe được chỉ có Tiêu Chiến là nghe thấy.

Tiếng hét bên ngoài dần yếu đi, Tiêu Chiến có thể nghe thấy rất rõ...

Trái tim đột nhiên đập mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net