3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

khoảng thời gian quen biết nhau dài gần hai năm của châu kha vũ và vương chính hùng, không gian chung duy nhất của cả hai chỉ nằm vỏn vẹn trên những chuyến tàu và ở sân ga bé tí.

kể về chuyện của nhau không có gì nhiều, vương chính hùng chưa bao giờ mang chuyện mình ở nhà bị bố đánh ra kể với châu kha vũ. mà châu kha vũ càng không thể kể với vương chính hùng những góc tối trong em.

có một số người trên thế giới này, luôn tự cho rằng bản thân mình giấu rất kĩ. họ tin vào khả năng che giấu của mình đến ngốc nghếch, chẳng phát hiện ra điều họ mỗi ngày cẩn thận che giấu đó ngay từ đầu đã bị người khác bóc trần.

cũng như vương chính hùng luôn nghĩ, nếu không nói với châu kha vũ, em ấy nhất định sẽ không biết anh từng trải qua những gì. anh cho rằng, đứa trẻ quá mức sạch sẽ như châu kha vũ, vốn không nên bước quá sâu vào bóng đêm không lối ra của vương chính hùng.

châu kha vũ hóa ra lại biết tất cả.

nếu đem nỗi bất hạnh của vương chính hùng ví như một căn phòng tối, thì châu kha vũ đã mở cửa căn phòng ấy, chỉ là vương chính hùng không cho em bước vào.

mỗi một khoảnh khắc của vương chính hùng đều được em ghi nhớ cẩn thận trước lúc bọn họ quay lưng ngược hướng nhau. vương chính hùng mỗi khi đến ga tàu đều mang thêm trên người ít nhất một vết thương.

em sẽ chẳng hỏi đâu, vì vương chính hùng không có ý định nói. nhưng em chẳng thể làm lơ được. từ ngày gần gũi với vương chính hùng, em không thể ngăn bản thân luôn mang theo một hộp thuốc nhỏ. vương chính hùng luôn bị thương mà.

châu kha vũ chỉ cười khi em thực sự vui vẻ, mọi vui buồn hờn giận của em dường như bày hết ra ánh sáng. vương chính hùng biết, vậy nên anh vẫn luôn nói rằng đứa trẻ này quá non nớt, em không nên cận kề bên một kẻ như vương chính hùng - một kẻ ngay từ bé đã nhận thức được rằng, ngoài mỉm cười đối diện với mọi thứ thì anh còn có thể bất lực mặc kệ cho những vết rách tự lành thành sẹo.

châu kha vũ bước vào cuộc đời vương chính hùng bất ngờ, nhưng nhẹ nhàng như tơ. em nhỏ nhẹ và yên lặng, chấp nhận mọi sự nhàm chán của vương chính hùng. dù có đôi khi nói chuyện với vương chính hùng chẳng khác nào độc thoại, nhưng em thà là độc thoại để phơi bày những góc cạnh đẹp đẽ nhất của em trước mắt vương chính hùng. còn hơn là trầm mặc im lặng lướt vội qua như đoàn tàu chạy ngang.

em dùng cách tự nhiên nhất ở bên vương chính hùng, bỗng dưng một lúc nào đó, vương chính hùng chợt nhận ra anh muốn ở cạnh châu kha vũ thật nhiều.

vương chính hùng luôn tin rằng cánh hoa hồng chạm đất cũng sẽ phát ra tiếng động. nhưng châu kha vũ chạm vào trái tim anh lại chẳng có âm thanh báo hiệu nào vang lên. vương chính hùng mỗi giờ mỗi phút ở cạnh châu kha vũ đều ra vẻ ít nói, thực ra là để kìm nén bản thân không lỡ lời nói với em rằng, anh muốn kha vũ của anh ở bên anh mãi mãi, giống như lúc này vậy.

châu kha vũ thương vương chính hùng, không một ai phủ nhận được, cũng không ai có quyền được phủ nhận điều này cả. em biết vương chính hùng đang dần bị bóng tối nhấn chìm, em muốn kéo anh ra khỏi góc tối tăm ấy, nhưng chính em là người vẫn luôn ở trong một mảng trời đêm vô tận không cách nào thoát ra.

nếu một ngày mẹ em khẳng định được em thương vương chính hùng, bà sẽ thất vọng đến nhường nào?

nếu bố dượng em hỏi em có yêu vương chính hùng không? em sẽ trả lời thế nào đây? ông ta sẽ làm gì em đây?

dấu hôn xanh tím ở trên ngực em vẫn còn. và cả vết hằn những ngón tay để lại ở đùi trong. bất cứ nơi đâu trên thân thể em mà quần áo có thể che được, châu kha vũ chẳng còn gì sạch sẽ cả. một đóa hoa trắng vùng vẫy trong lớp bùn đen nhơ nhuốc nhưng vẫn phải mỉm cười. em không thể như vương chính hùng, gắng gượng mỉm cười cho qua. em phải cười thật tự nhiên, thật vui vẻ. khi vấp ngã bị thương và bị đau, em phải biết khóc như một đứa trẻ, dù nước mắt của em đã cạn trong căn phòng tối nồng mùi vị tình dục. mọi cảm xúc của em phải được bày lên gương mặt tinh xảo đó, phải ngoan ngoãn, luôn thuần khiết và xinh đẹp như một chùm hoa lê trắng đương nở rộ.

châu kha vũ vẫn luôn hoàn thành vai diễn của em rất xuất sắc, mọi cảm xúc thật giả lẫn lộn, đến chính bản thân em còn chẳng biết liệu mình có thực sự đang vui hay buồn.

vương chính hùng đã khiến một diễn viên hoàn hảo như em phải chấp nhận thất bại. em không thể giả vờ như mình không yêu vương chính hùng, tương tư của em có lẽ ai cũng thấy, chỉ một mình vương chính hùng ngó lơ.

vương chính hùng à, đứa trẻ ngây thơ và sạch sẽ trong mắt anh, vốn chỉ là một châu kha vũ đang tự tìm cho mình con đường sống cuối cùng!

đứa trẻ với đôi mắt lấp lánh và nụ cười tươi sáng đã cứu lấy một phần nào trong vương chính hùng. nhưng sự dịu dàng và ấm áp của vương chính hùng mang đến lại chẳng thể cứu nổi tâm hồn chết rỗng trong thân xác em.

châu kha vũ có một thói quen.

sau khi tẩy rửa sạch sẽ mùi tinh dịch tanh tưởi khó ngửi của người bố dượng khỏi cơ thể mình, chà xát đến rách toạc một mảng da non ở đùi, bật máu, máu đỏ loang trong nước, em sẽ viết nhật kí. viết về một lần nữa hồn em chết lặng. viết về một lần nữa nằm im như một con rối tình dục vô hồn, để yên cho gã đàn ông mình vẫn gọi là bố dượng phát tiết và thỏa mãn thú tính của gã. viết về một lần nữa em chấp nhận im lặng không kể cho mẹ nghe. bởi vì châu kha vũ vô tình nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mẹ ở ngoài hiên nhà, mẹ tự nói với lòng mình, mẹ thương em hơn bất cứ điều gì khác, nếu mẹ biết những gì em đang gặp phải, có lẽ mẹ sẽ chết.

châu kha vũ giả vờ hạnh phúc vì người khác, chưa từng thật sự hạnh phúc vì chính mình.

không thể nói em cao thượng, càng không thể trào phúng nói em thanh cao như phật sống, vì châu kha vũ muốn giết chết gã đàn ông kia đến cả ngàn lần chỉ có hơn không kém. nhưng một đứa trẻ diễn vai non nớt sạch sẽ như em không đủ dũng cảm để làm vậy. em đã thử, để rồi thân xác lại trở nên dơ bẩn hết lần này đến lần khác, không cách nào rửa sạch. em chỉ muốn thanh tẩy chính bản thân mình.

nếu thế gian có hiểu lòng em, sinh nhật tuổi mười bảy đã qua, tuổi mười tám tiếp theo của em, em chỉ có một điều ước, ước rằng mình đừng yêu vương chính hùng nữa. vương chính hùng xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn!

dù tương lai có thế nào, ít nhất vào lúc này đây, có vương chính hùng ở bên châu kha vũ. anh cùng em vẩn vơ đôi ba câu chuyện nhỏ, trong lòng thương đến mấy cũng chẳng thể vô tình nói thành lời. vương chính hùng muốn nói thương em lắm nhưng không đành. châu kha vũ muốn nói em cần vương chính hùng lắm lại càng không nỡ.

đám lau sậy ngả nghiêng ở nơi xa xa bên đường tàu, châu kha vũ bỗng muốn được làm những sợi bông nhỏ xíu nhẹ bẫng trên thân cây đó. khi gió thổi qua sẽ đưa em đi, mang em đến một vùng đất mới. một nơi em có thể tự do bay nhảy, làm một thứ gì đó vô hình bé xíu giữa biển người rộng lớn, và sẽ chẳng một người nào nhận ra em là ai.

vương chính hùng nhìn đám lau sậy bất chợt ngẩn người, gió thổi thân cây nằm rạp xuống mặt đất nhưng không hề bật gốc. có lẽ vương chính hùng muốn làm phần thân của cây lau sậy, dù gió có lớn, mưa có to, thân cây lau sậy vẫn luôn ở ga tàu này. vương chính hùng muốn mãi mãi ở lại ga tàu, để đợi châu kha vũ, nhìn em nở nụ cười hạnh phúc, làm tất cả trong cuộc đời vương chính hùng. và dù em có thế nào, ga tàu có trở nên đông đúc hơn, em có bị lạc giữa biển người rộng lớn, anh vẫn luôn nhận ra em là châu kha vũ của vương chính hùng.

chỉ có điều cả châu kha vũ lẫn vương chính hùng vĩnh viễn không nghĩ đến một điều, liên kết giữa hai người họ vốn chẳng có gì ngoài ga tàu này cả. mỏng manh, và yếu ớt. một cơn gió thổi qua đã chẳng còn gì nữa, huống chi là bão tố cuồng phong.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net