Intro•Giới thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chao xìn😋Đói fic quá nên ngoi lên đây viết fic
Xin lưu ý là mình ko phải 1 cây viết chắc tay,mình chỉ muốn ngoi lên đây để viết fic thôi
⚠️:Chuyện rất ooc,không có thật ở ngoài đời,nếu chuyện ko hợp gu bạn vui lòng clickback,không cmt nói những lời ác ý.Tiểu tiết chuyện phi logic,mất não đọc vui vẻ thôi.
• Nếu bạn thích chuyện của mình thì hãy cmt thật nhiều nha🙆‍♀️💝Mình thích lắm á
VÀ CHÚ Ý:
+Trong fic thì Khang Khang sẽ là Bạch Liên Hoa,bị bé 3 cướp mất Trương Chiêu
Vì muốn lấy lại anh chồng của mình mà hoá Trà vải
+Kk là bạch liên hoa vì mục đích muốn lấy lại đồ vốn dĩ thuộc về mik(Đồ của mik ko may bị 1 kẻ ất ơ cướp lấy)
*Mình ko bt nên gọi em đầu trứng đáng yêu là phản diện hay chính diện nữa=)))*

Đây sẽ là short fic thôi nhé mọi người,có thể trong tầm 8 hoặc 9 chapter
Ok ae tôi vô chuyện nè

Khang Khang-kk-Em
Trương Chiêu -zz-Anh-Hắn
Vương Sâm Húc- wxs
°Giới thiệu về gia cảnh mà mối quan hệ của zzkk°

Khang Khang và Trương Chiêu là thanh mai trúc mã với nhau,mặc dù hai người chỉ kém nhau 1 tuổi.Họ môn đăng hộ đối,cả hai người đều là con nhà có danh tiếng,có tiền tài.Em và Anh đều là người có học thức,rất tài giỏi và khôn khéo.

Tuy gắn liền với nhau như hình với bóng,năm anh lớp 12 còn em lớp 11,công ty bên nước ngoài của bố mẹ kk bị tổn thất rất nặng do bị lộ thông tin mật của dự án công ty.Em buộc phải theo gia đình ra nước ngoài,dù rất muốn ở đây với zz nhưng bố mẹ lại không cho phép.Em đành phải đi theo bố mẹ.

Ngày hai người chia ly đứng trước Trương Chiêu, nước mắt em cứ tuôn trào không thể kiểm soát,giọng nói thì run rẩy và lắp bắp.Khang Khang thay bấu chặt gấu áo Trương Chiêu,em vừa thút thít vừa nói:
-Hức-hức...em h-hứa sẽ về..hức...anh phải đợi em đó,đừng có quên em.–Giọng nói của em cứ ngắc ngứ,những tiếng nấc nghẹn chèn vào câu nói nghe rất thương.

Nhìn đứa em đag nức nở,Trương Chiêu vẫn mặt không cảm xúc.Bất chợt hắn ôm trầm lấy em,bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng và trầm mặc nói:
-Ngoan,đừng khóc nữa.Anh sẽ không quên em đâu mà.
-Anh mà quên là ông đây sẽ đánh anh tới khi nào anh nhận ra thì thôi-Lời nói của em pha chút tức giận và nghẹn ngào của Khang Khang.

Trương Chiêu không nói gì,anh chỉ im lặng và vỗ về an ủi đứa em mà mình yêu quý tới nhường nào.Đến cả trời còn chẳng thể biết anh đang cảm thấy như thế nào.Mà chỉ có chính anh mới biết,tim anh đang thắt chặt lại đâu đến thế nào.Nó thắt chặt tới nỗi con tim đấy chỉ thiếu điều muốn nổ tung thành từng mảnh thôi.

Buổi chiều ngày hôm ấy tuy thật đẹp,thật thơ nhưng lại có hai còn người đeo chiếc kính màu  u ám trên mắt mà nhìn trời.

Em yêu Trương Chiêu nhiều lắm,nhưng chẳng dám thổ lộ,chẳng dám mở cửa trái tim của mình.Chỉ có thể hèn nhát lén lút nhìn anh với ánh mắt nồng hương vị của tình yêu

Còn "Anh" thì sao?

Anh cũng vậy,anh cũng yêu Khang Khang rất nhiều.Từ rất lâu rồi,trước cả khi em đem lòng yêu anh.Mà anh cũng hèn nhát chẳng kém gì em.Chỉ dám thầm tương tư,ngày đêm tơ tưởng tới ngày đc đường đường chính chính làm người yêu của em.

Và cứ thế hai con người chỉ biết giữ tâm tình của mình vào trong tim, chẳng thể nói thành lời.Để cái tâm tình ấy ngày đêm dày vò tâm trí.
Cái ngày Khang Khang thông báo rằng em sẽ rời đi,tạm xa nơi này.Anh đã trầm tư rất lâu

Bên cạnh anh giờ đây chẳng còn hình bóng của em cạnh bên.Những nơi em cùng anh đi qua giờ chỉ còn anh cùng nỗi nhớ "hơi người".

Đi qua lớp em,chỗ em ngồi nay đã là chỗ của người khác,cũng là một cậu trai,nhưng mà lại chẳng dễ thương bằng Khang Khang của anh.Nhỉ?

Anh chỉ nhìn chút rối đi lướt qua lớp.Nhưng anh đâu biết cậu trai ngồi đó ngay khi anh vừa quay mặt đi liền nhìn theo bóng dáng của anh đâu?
-Tới lượt em rồi!-Cậu trai đó tự nhủ rồi khe khẽ mỉm cười
Cơ mà...Nụ cười này nhìn thật quái gở,như thể chủ nhân của nụ cười đang toan tính điều gì đó.

                              -tobe continue-

=)))Mọi người cmt cho nơi đây có tí sôi động nhé


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net