1217; lava cake.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




ngày xx, tháng xx, năm xxxx

trời trở lạnh, nhiều mây, không nắng.

lại một ngày nữa tại tiệm bánh nhỏ của tôi, sáng nay tôi ngủ có chút quá giờ, vừa là vị cái thời tiết mát mẻ dễ chịu của những ngày đầu đông cũng lại vừa là vì cái sự âm u mây mù của cái mùa cuối cùng trong năm này.

không biết có phải vì mùa đông đã đến hay không mà dạo này tôi mua nhiều nguyên liệu chocolate hơn thấy rõ, phía sau kho vẫn còn một ít marshmallow và sốt caramel, làm thêm một ít choco bomb, vậy là có thể dùng nó để làm một quầy hot chocolate tự pha cho các vị khách nhâm nhi rồi.

tiếng chuông leng keng vang lên, tôi vừa treo lên vài hôm trước đó. nó sẽ kéo sự chú ý của tôi từ đống đường bột sang vị khách vừa bước vào, như vậy thì sẽ tốt hơn là tôi nhìn bánh và họ nhìn tôi mà, phải không?

vị khách lần này vẫn là một câu trai trẻ, tầm khoảng mười chín hai mươi, cậu ấy khá cao và trông mặt mũi cũng rất sáng sủa. cằm chẻ không sâu nhưng cũng đủ để trở thành một điểm nhấn trên gương mặt ấy, chỉ có điều cái mũ lưỡi trai cậu ấy đang đội làm gương mặt cho chút tối đi mà thôi.

tôi như thường lệ, niềm nở chào hỏi vị khách hàng của tôi.

"panacea xin chào."

câu trai nọ gật đầu chào lại tôi, có chút do dự trước khi bước đến bên quầy bar và ngồi xuống.

"chút bánh quy gừng nhé?"

mùa đông mà, chocolate nóng và bánh quy gừng gần như là bộ đôi không thể thiếu còn gì. ở panacea cũng thế, tôi vẫn luôn có thói quen nướng bánh quy gừng mỗi ngày vào mùa đông, cái vị cay nồng của gừng cũng rất có hiệu quả trong việc giữ ấm cơ thể đó.

cậu trai nọ lại gật đầu cảm ơn tôi trước khi cho miếng bánh quy vào miệng. tôi lúc này mới chú ý đến việc từ khi bước vào đến hiện tại, cậu ấy chưa hề nói một câu nào với tôi. tôi thầm thở dài và rót cho cậu ấy một bình hồng trà mật ong, xem ra hôm nay tôi đã gặp một vị khách nhút nhát rồi đây.

và đúng như tôi nghĩ, mười phút sau đó là cả một màn im lặng đến từ cả tôi và cậu ấy. tôi không có thói quen cạy miệng khách vì vậy mà tôi đã trở lại với đống chocolate bomb mà tôi đang làm dở tay.

"tôi ghét mùa đông."

được rồi tôi có chút giật mình khi nghe cậu ấy cất tiếng nói đấy. tôi đặt nồi chocolate chảy lên bếp giữ ấm và tiến lại ngồi đối diện với vị khách hàng hôm nay.

"vì sao vậy?"

cậu trai cúi gầm mặt xuống, phải mất một lúc cậu ấy mới có thể tiếp tục câu chuyện của mình.

"winter blues, cậu đã nghe qua nó chưa? nó giống với một dạng bệnh tâm lý vậy, loại bệnh mà sẽ phát tác vào mùa đông ý."

winter blues, nỗi buồn mùa đông hay trầm cảm mùa đông, một chứng bệnh tâm lý theo mùa mà bản thân tôi đã từng tìm hiểu qua. một căn bệnh trầm cảm xảy ra do việc thiếu hụt ánh nắng vào mùa đông hoặc mùa mưa, ảnh hưởng đến tâm sinh lý của con người như thay đổi đồng hồ sinh học của cơ thể, giảm nồng độ serotonin, chất dẫn truyền thần kinh liên quan tới cảm xúc hay làm mất cân bằng nồng độ melatonin, hormone điều khiển chu kỳ giấc ngủ. từ đó dẫn đến rất nhiều ảnh hưởng tâm lý ví dụ như buồn bã, vô vọng hay thậm chí là suy nghĩ đến việc tử tử. winter blues còn có thể làm người bệnh mắc phải chứng hypersomnia hay hội chứng người đẹp ngủ, khiến bệnh nhân ngủ li bì cả ngày lẫn đêm và tính tình thay đổi, hoặc xu hướng ngủ thừa giấc.

các triệu chứng của winter blues thường xuất hiện theo chu kỳ nhất định, đa số ở mức nhẹ tới vừa phải. tuy nhiên trong một số trường hợp, các triệu chứng có thể nặng đến mức làm tê liệt nhịp sống bình thường của người bệnh.

"tôi là một người mắc hội chứng winter blues ấy."

vị khách của tôi nói tiếp, nói thật thì tôi không quá bất ngờ về việc ấy vì bản thân đã có thể đoán trước kết quả khi cậu ấy nhắc về chứng bệnh ấy rồi.

"ôi, tôi xin lỗi..."

phát lắc đầu tỏ ý không sao, cậu ấy hít thở một chút để lấy bình tĩnh.

"tôi là phát, nguyễn nhật phát. một người được sinh ra trong một gia đình không quá thiếu thốn."

giọng nói cậu ấy đều đều vang lên, hòa cùng tiếng nhạc jazz tôi mở trong quán, tạo ra một khúc ca du dương trong cái thời tiết giá đông này.

"ba mẹ tôi không quá giàu nhưng họ đủ kinh tế để đưa tôi sang canada du học vào những năm cấp ba. chỉ là thú thật thì những năm nơi đất khách ấy là khoảng thời gian có chút địa ngục đối với tôi."

tôi đã từng đọc ở đâu đó rằng "nước ngoài là giấc mơ mầu hồng của rất nhiều người nhưng không phải là tất cả mọi người." ồh và tôi tin vào nó đấy, ít nhất thì nhìn cậu trai trước mắt tôi này.

"tôi đến canada vào một ngày tuyết rơi trắng trời, nhiệt độ giảm sâu chỉ còn âm mười lăm độ. lúc ấy tôi, không người thân, không bạn bè, không có ánh nắng mặt trời vào mùa đông nữa. những thứ ấy làm tôi phát điên lên đi được."

tôi bằng một cách nào đó có thể hiểu được tâm trạng của nhật phát, khi mà khoảng thời gian học tập tại nước ngoài của tôi trải qua cũng không quá êm dịu.

"bản thân tôi là một người nhút nhát, càng ngày tôi lại càng thu mình vào hơn. và đến lúc tôi nhận ra, tôi đã là một người bệnh winter blues rồi."

phát cười, nhưng mà cũng không hẳn, cậu ấy chỉ nhếch nhẹ mép lên mà thôi, có vẻ là đang tự giễu cho bản thân đây mà.

"đỉnh điểm có lẽ là vào mùa đông thứ hai khi tôi ở canada. điểm số tôi tệ hại, bị người yêu cũ thẳng chân đá ra khỏi cuộc đời người ta. cậu biết không trong suốt một đoạn xe bus từ trường về nhà, tôi đã luôn giữ cái suy nghĩ thôi thì về nhà cắt cổ tay chết quách đi cho rồi."

được rồi, nghe đến đây rồi thì tôi không thể nào không quan ngại cho sức khỏe tâm lý của vị khách hôm nay được.

"cậu bây giờ ổn chứ?"

"ổn mà, tôi ổn, ổn cực kì. sở dĩ suy nghĩ ngày hôm ấy không thể trở thành hiện thực là vì năm giây trước khi thực hiện hành động dại dột ấy, tôi đã nghĩ đến bố, mẹ và em trai tôi nữa. nghĩ rằng nếu tôi đi rồi thì ai sẽ ở bên họ đây, vì vậy mà thay vì tự sát tôi chọn gọi về cho gia đình và khóc một trận thống khoái."

tạ ơn chúa, cậu ấy không sao.

"vậy là tôi cũng trở về việt nam ngay sau đó. cũng vào khoảng thời gian này, tôi gặp được cậu ấy."

được rồi, đến rồi, healer của câu chuyện đây.

"minh su, cậu ấy bé hơn tôi một tuổi nhưng chúng tôi vẫn luôn xem nhau như hai người bạn ngang vai ngang vế. chính su là người đã kéo tôi vào con đường nghệ thuật, giới thiệu thầy giáo hiện tại của chúng tôi cho tôi, đưa tôi đến gặp ngài gánh và câu lạc bộ cùng ti tỉ những chuyện khác."

phát lại cười, nhưng lần này khác khi đây là một nụ cười tươi và rạng rỡ của một cậu trai tuổi hai mươi chứ không phải là nụ cười chua xót vừa rồi.

"nói sao nhỉ? su giống như một bạch nguyệt quang của tôi vậy, nếu không có cậu ấy sẽ không có tôi của hiện tại."

phát gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng khi nhắc về người bạn ấy. cùng lúc cũng có một món bánh lại đột nhiên xuất hiện trong đầu của tôi nhưng trước khi tôi kịp giới thiệu thì vị khách trẻ tuổi đã gọi món trước rồi.

"có thể cho tôi order một phần chocolate lava cake with vanilla ice cream không? nó là thứ đã an ủi tôi rất nhiều trong hai mùa đông tại canada đó."

thật trùng hợp làm sao, bản thân tôi cũng có ý định sẽ chuẩn bị một phần chocolate lava cake with vanilla ice cream cho cậu ấy.

"ồ, tất nhiên là được chứ."

lava cake hay còn gọi là bánh nhân lava là một loại bánh có phần nhân lỏng sệt ở bên trong, chúng chỉ được bung ra khi ta thưởng thức món ăn. bánh lava chocolate là một món tráng miệng phổ biến kết hợp các yếu tố của một chiếc bánh bông lan chocolate và phần nhân nóng chảy như súp, và nó còn được gọi là moelleux chocolate hay bánh chocolate nham thạch, hoặc đơn giản là bánh dung nham.

phần nhân chảy này giữ được vị ngon ngọt vốn có của hương vị chocolate, ăn một miếng là đã thấy lan tỏa trong miệng hết mọi sự ngọt ngào và ấm nóng, đủ để xua tan mọi muộn phiền. món bánh này còn được ăn cùng với kem vanilla, phần kem ngọt ngào mát lạnh hòa quyện cũng phần bánh chocolate ấm nóng, đăng đắng sẽ cho bạn một bữa tiệc vị giác no nê bên trong khoang miệng.

một phần chocolate lava cake with vanilla ice cream kèm một tách hồng trà được tôi phục vụ cho phát. cậu ấy từ tốn mà thưởng thức nó, tôi cũng đã đánh tiếng với cậu ấy rằng hãy mang cậu bạn tên su kia đến vào một ngày nào đó và tôi sẽ chiêu đãi cả hai một bữa tiệc ngọt ngào. phát đã đồng ý và rời đi không lâu sau đó.

vậy mới thấy, điều quan trọng nhất đối với một người đang mắc bênh tâm lý là sự thấu hiểu đến từ những người xung quanh.

hi vọng cậu ấy có thể giữ được sự tích cực và tiến bộ này trong mùa đông năm nay và cả những mùa đông tới nữa.

vị khách thứ 7 - hoàn thành

-imvuxx.

câu chuyện này của nhật phát,
cũng là chuyện của bản thân tôi.

để lại cảm nhận của bạn nhé.

*chocolate lava cake with vanilla ice cream.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net