⟨⟨18⟩⟩ Sự khác lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày mà anh quát nạt em tới nay đã là 1 tuần em có những biểu hiện kì lạ. Mặc dù em rất ngoan, anh nói gì em đều làm theo sự sắp xếp của anh chứ không hay ương bướng cãi lại như lúc trước

Mỗi buổi tối cả hai vẫn ngủ rất ngon chỉ là khoảng cách tuy gần mà xa. Em ngủ nhưng mà không còn tự nhiên như lúc trước, em nằm ngay ngắn không dám ôm cũng không dám đụng chạm anh. Chỉ khi anh ôm thì em mới ôm lại

Sự khác lạ đó đã làm anh nghi ngờ và một ngày nọ-chính là ngày hôm nay. Anh phải hỏi cho ra lẽ, anh không muốn sự gượng ép hay mất tự nhiên trong tình yêu mà anh luôn trân quý

"Kookie bé nhỏ" anh nhẹ gọi khi em đang uống sữa chuối và chơi xếp hình

"Dạ?" em ngẩng đầu ngay lập tức, không dám chậm trễ một giây

"Lại đây" nghe anh nói vậy thì em liền đứng dậy chạy lại ngồi kế anh nhưng anh không thích sự xa cách này. Anh kéo em ngồi vào lòng mình, xoa xoa chiếc bụng tròn rồi thở dài hỏi

"Chuyện gì đã xảy ra với bé thế?" em nghe anh hỏi thì bất ngờ xen lẫn có chút hốt hoảng quay ngoắc lại nhìn anh sau đó lại gục mặt vò vò áo

"Sao thế? Không thể nói với anh sao? Hửm?" anh hỏi tuy nghe giọng rất điềm đạm nhưng ẩn sâu bên trong lòng anh đang cảm thấy cồn cào nhưng ai đó xé tim mình ra vậy

"Em...em...không có gì cả" em nói rồi liền đứng dậy không ngồi trong lòng anh nữa mà đi lại chỗ xếp hình ngồi xếp tiếp tục

"Kookie! Anh không đủ tin tưởng để em nói ra sao?" một câu hỏi nhưng cũng đủ biết anh hiện tại đang thấy mình thất bại não nề trong cuộc tình này

Trong tình yêu, điều quan trọng nhất đó là tin tưởng. "Ghen" chỉ cho chúng ta biết rằng, chúng ta không tin tưởng vào tình yêu mà đối phương dành cho mình!

"Em...em tin anh mà" em nói nhưng đầu cứ gục xuống mãi cho đến khi anh bắt em nhìn anh

"Kookie nhìn anh!" một câu ra lệnh rõ ràng. Em từ tốn nhìn anh nhưng đôi mắt kia có gì đó khác lắm. Nó không giống như những lúc trước

"Sự hồn nhiên kia? Biến đâu rồi?" anh tự hỏi rồi bắt đầu hỏi em lại lần nữa

"Nói cho anh biết đi em bé ngoan!" anh khẩn thiết cầu xin em, trong đôi con ngươi màu nâu lấp lánh kia là cả sự chờ mong em

"Anh bị làm sao vậy? Em nói em không sao mà, em vẫn bình thường đấy thôi" lời nói của em làm anh cảm thấy như mình thua cuộc rồi

"Được rồi! Hôm nay anh sẽ không về! Em cứ ở lại, đến khi nào em chịu nói ra. Đến lúc đó anh sẽ quay về" nói rồi anh bỏ đi, anh đâu biết rằng lúc này trong đầu em đang rất hoảng loạn

"Anh ấy chán ghét mình đúng không? Mình làm sai gì hả?" rồi em lại điên cuồng dọn dẹp, lau dọn nhà cửa

"Đúng rồi a~ nếu mình dọn dẹp, nếu mình nghe lời anh ấy nhất định sẽ không bỏ mình" nghĩ là làm em liền lau dọn từ A đến Z nhà cửa

Làm xong 1 lần thì lại lần nữa, làm đến khi cả người em rã rời. Em đi tắm rửa rồi lên giường nằm chùm kín chăn lại

Em không ngủ chỉ là...em muốn che đi những cảm xúc rối như tơ vò này thôi...

Đêm đó là đêm mất ngủ của cả hai...anh lẳng lặng nghĩ về em, còn em thì mãi chẳng thể nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với em...

...












Nói là fic ngọt nhưng mà thích pha trộn thêm chút cho nó đừng bị ngán:3

Ăn đồ ngọt nhiều quá không tốt ehehe


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net