🛩️- 7 -🛩️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo này công việc khá bận, cũng bùn bùn chút chíu vì nơi này hơi vắng vẻ và cũng chưa có project trans tiếp theo. Nhưng dù sao thì vẫn rất tâm huyết với đứa con đầu lòng nềii. Nhất định hoàn fic!!💪💪💪


———₩———


"Hyung, em biết anh phấn khích, nhưng làm ơn đừng lay em nữa không là đâm đấy," Jeongguk rầy la khi Jimin vồ lấy gã và lắc lắc vai gã lần nữa, mắt lấp lánh hứng khởi.

"Thật sự chúng ta sẽ đi thẳng lên máy bay sao?" Jimin làm lơ gã và tiếp tục hỏi những câu hỏi đầy kích động.

"Yeah, tại sao không chứ? Hành lý của em đã được đóng gói và sẵn sàng để lên đường trước cả khi em thực hiện phi vụ ngân hàng cuối cùng đó. Vậy thì sao phải đợi? Em đã gọi người mang nó lên máy bay rồi," gã nhún vai khi Jimin nghiêng đến và tựa cằm trên vai gã, những ngón tay xoắn lấy mớ tóc tím sau gáy.

May mắn thay, họ không phải ở lại trên tàu suốt chặng đường tới Busan, bị ném ra khỏi tàu tại ga kế tiếp với lời cảnh cáo vì Jeongguk không có vé. Sau đó gã quyết định không trì hoãn thêm nữa, mà thẳng tiến đi Monaco.

Gã đã lên kế hoạch hàng tháng trời, đến giờ có lẽ là cả năm, và phản ứng thích thú của Jimin khi gã hỏi liệu anh có muốn rời đi ngay hay không đã chốt lại kèo này. Jimin nói với gã anh không cần trở lại căn hộ cũ của mình, giải thích rằng dù sao anh cũng không lưu luyến gì nơi đó, và bởi các nhà chức trách coi như anh đã chết, bà chủ nhà chắc chắn đã tống khứ hết mọi đồ đạc của anh đi rồi.

"Anh chưa bao giờ đi máy bay trước đây. Có đúng là tai sẽ phát ra tiếng póp không? Họ có các bộ phim trên chuyến bay không? Anh sẽ bị say à? Làm ơn cho anh chỗ ngồi gần cửa sổ được không?"

Jeongguk mỉm cười âu yếm, "em có máy bay cá nhân, hyung. Sẽ chỉ có chúng ta, và vài thành viên phi hành đoàn thôi. Anh có thể ngồi ở bất cứ chỗ nào anh muốn."

Jimin bỗng trở nên im lặng một cách lạ thường, trước khi giọng nói anh vang lớn trong xe.

"Em có máy bay riêng?!"

Jeongguk cười khúc khích. "Ý em là, yeah. Em đi du lịch nước ngoài khá nhiều. Và em ghét sự ồn ào ở sân bay, rồi cả chuyện đợi chờ nữa."

"Em ghét sân bay, nên thay vào đó em đã mua một chiếc máy bay riêng sao?"

"Yeah, gần như vậy."

Họ đang đi tới sân bay Incheon, con đường rộng lớn chia thành nhiều làn đến các sảnh đón khách khác nhau. Jeongguk chạy theo làn đường được đánh dấu 'hàng hóa và vận chuyển hàng hóa', con ô tô đen bóng bẩy của gã lách vào giữa những chiếc xe tải lớn, trước khi chạy vào một làn đường kín đáo bên cạnh đề 'chuyến bay thuê riêng'.

Jimin lắp bắp không thể tin nổi. "Sao có thể– em hành động cứ như đó chẳng phải là vấn đề gì to tát... em giàu đến mức nào chứ?"

Jeongguk đi theo con đường vòng quanh các sảnh đón khách, dừng lại tại một trạm kiểm soát an ninh để vào đường băng. Gã đưa hộ chiếu của mình và của Jimin cho người phụ trách, anh ta nhanh chóng kiểm tra thông tin trên máy tính, trước khi trao lại cho họ và cúi đầu, "chúc một chuyến bay an toàn, Jeongguk–nim."

Sau khi qua trạm, con đường biến mất và sân băng rải nhựa đen rộng mênh mông hiện ra trước mắt họ. Jeongguk quay sang Jimin khi gã lái xe tới nơi thấy được chiếc máy bay của gã từ xa, "hyung, em đã thực hiện những công việc này tầm mười năm rồi. Bọn em không trộm cắp vặt. Mỗi phi vụ đều mang lại lợi nhuận khổng lồ. Một khi em thu được tiền, em sẽ đầu tư chúng một cách khôn ngoan, điều đó nhanh chóng làm số tiền em có tăng lên gấp mười lần."

"Thế em có bao nhiêu tiền?"

Jeongguk nhướn mày, "em sẽ không nói cho anh đâu."

"Một tỷ won?"

"Em không–"

"Hai tỷ won?"

"Hyung–"

"Nhiu hơn?!"

"Hyung, hai tỷ won không phải là nhiều tiền..."

"Ôi Chúa ơi, không thể tin nổi điều em vừa nói!"

Jeongguk không nhịn được mà bật cười trước phản ứng của Jimin. "Chỉ là... hãy nghĩ lớn hơn nhiều đi. Đó là những gì em đang nói đến."

Jimin suy nghĩ trong giây lát, chân mày nhíu lại, "và em không thể cho anh khoản tiền 500,000 won vô tích sự khi anh yêu cầu? Anh đã đúng, em là một con thỏ keo kiệt!"

Jeongguk khúc khích cười, "lúc đó em không biết anh. Vả lại, em cho rằng mình đang ban cho anh một ân huệ vì không bắn anh."

Jimin dựa người lại vào ghế với một cái bĩu môi, khẽ lầm bầm trước khi lên tiếng lần nữa, "vậy, nếu em giàu có như thế, sao em không chi tiền cho người nào khác làm công việc xấu xa của mình?"

"Bởi vì em rất lành nghề," Jeongguk nhếch miệng cười, "không ai có thể làm được việc đó như em và nhóm của em."

Jeongguk dừng xe kế bên chiếc Gulfstream G700 của gã, chiếc máy bay phản lực bóng loáng được sơn màu đen sáng choang, màu sắc mà gã lựa chọn riêng. Phi hành đoàn trong trang phục lịch sự đang kiên nhẫn chờ đợi cùng nụ cười chào đón ở phía cuối chân cầu thang, hành lý của gã đã được đóng kiện sẵn trên máy bay.

Cằm của Jimin suýt nữa đập vào bảng điều khiển khi anh nhào về phía trước để nhìn lên chiếc máy bay như thể anh vừa mới nhận ra nó ở đó.

"Ly Chúa tôi!" anh quay sang nhìn Jeongguk, "vậy là em GIÀU siêu giàu."

Jeongguk mỉm cười, đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi anh, "thôi nào, chúng ta đi thôi."

Jimin không cần phải nhắc đến lần thứ hai. Anh suýt thì quăng mình ra ngoài cửa, đôi boot giậm xuống mặt đường rải nhựa khi anh chạy đến chỗ cầu thang, nói huyên thuyên gì đó đầy phấn khích khi anh cúi chào phi hành đoàn.

Một trong các tài xế của Jeongguk đang đứng bên cạnh đợi lấy chìa khoá ô tô, sẵn sàng đánh xe quay về đại lý. Gã giao chìa khóa cho người đàn ông và cảm ơn anh ta, trước khi xoay người đi về phía máy bay.

Jimin không còn ở bên ngoài nữa. Phi hành đoàn trông có vẻ bối rối, chăm chăm nhìn cánh cửa đang mở và Jeongguk, không chắc liệu nên đợi gã vào trong như họ vẫn thường làm, hay đi theo Jimin mà hình như anh đã vội vã chạy lên máy bay trước rồi. Jeongguk chỉ biết lắc đầu và cười khúc khích, chào hỏi phi công và phi hành đoàn trước khi bước lên bậc thang vào trong máy bay.

Bên trong được trang hoàng sắc trắng và đen sang trọng, với ghế ngồi bọc da trắng xa hoa đặt rải rác xung quanh, dải đèn chiếu xuống gắn trên tường có thể dễ dàng làm mờ độ sáng. Jeongguk muốn chiếc máy bay của gã mang lại cảm giác hào nhoáng nhưng dễ chịu, và gã cảm thấy mình đã làm được điều đó.

Như dự đoán, Jimin đã bắt đầu gây hỗn loạn. Anh đang quét khắp máy bay, chạm tay vào mọi thứ, một loạt những tiếng 'uuu' và 'aah' xôn xao tuôn ra từ môi anh. Jeongguk mỉm cười trìu mến khi gã tựa hông vào thành ghế và quan sát anh, cảm mến trước hành động ấy.

"Tuyệt quá!" Jimin hét lên, chạy đến căn phòng ở phía cuối máy bay, "ôi Chúa ơi, em còn có cả một chiếc giường ở đây nữa! Chúng ta hoàn toàn có thể làm tình giữa bầu trời nếu muốn!"

Hai tiếp viên cabin lúng túng bận bịu với công việc kiểm tra trước chuyến bay, vờ như không nghe thấy giọng nói oang oang của anh trong chiếc máy bay nhỏ.

"Đợi đã," anh tiếp lời, ló đầu ra từ sau bức tường ngăn cách dãy buồng ngủ với khu vực ghế ngồi chính, "liệu em có cả bôi trơn trên máy bay không thế?"

Jeongguk ném cái nhìn xin lỗi tới cả đoàn, trước khi đẩy ghế và bước dọc lối đi về phía Jimin. Gã nắm lấy tay anh và dẫn anh về chỗ ngồi, "lại đây ngồi xuống nào, chúng ta sẽ sớm cất cánh thôi."

Jeongguk ngồi xuống vị trí ưa thích của gã trên máy bay, một trong hai cái ghế quay vào chiếc bàn đẹp mắt phía trước. Gã luôn ngồi cạnh cửa sổ, sử dụng bàn và ghế kế bên để đặt laptop và những món đồ khác lên. Nhưng lần này, giữ lời hứa với Jimin, gã để trống chiếc ghế bên cửa sổ ở cạnh mình.

Jimin bước vòng quanh gã và thả người xuống chỗ ngồi gần gã, thắt dây an toàn lại. Anh áp mũi vào tấm kính cửa sổ, đầu gối nảy lên vì bồn chồn, "anh chưa từng bay trước đây... anh không bao giờ có đủ điều kiện."

Jeongguk vuốt ve lưng Jimin, gật đầu với nhân viên phi hành đoàn, người lặng lẽ thông báo với gã rằng họ sẽ cất cánh ngay bây giờ.

"Jeonggukie, có một người đàn ông cầm đèn ở bên ngoài. Anh ta đang làm gì thế? Oh, chúng ta đang chuyển động!"

"Anh ta sẽ giúp chỉ dẫn máy bay vào đường băng," Jeongguk giải thích, "chúng ta sẽ chạy trên mặt đất một lúc tới đường băng chính, rồi chờ đến khi nhận được tín hiệu đèn xanh. Vì đang sử dụng một sân bay thương mại, chúng ta cần phải đợi tới lượt chỉ định cất cánh. Dù sao thì chắc là chúng ta được ưu tiên, nên sẽ không lâu đâu."

Jimin ngồi lại ghế của anh, quay sang nhìn Jeongguk, đôi mắt anh lấp lánh. "Chuyện này kích thích quá. Suốt đời này anh chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ đi châu Âu. Giờ thì anh đang bay đến đó trên một chiếc máy bay riêng cùng một triệu phú!" Anh thở dài mãn nguyện, "anh rất vui vì em đã bắt cóc anh."

Jeongguk bật cười, nghiêng tới đặt một nụ hôn êm dịu lên môi anh, "em cũng thế."

"Vậy, chuyến bay này sẽ kéo dài bao lâu?"

"Khoảng 12 tiếng."

"12 tiếng? Thế là cả ngày rồi! Em có Netflix không?"

"Có luôn."

"Tuyệt vời ông mặt trời," Jimin nhe răng cười, cặp mắt anh biến thành hai nửa vầng trăng non. Anh quay đầu lại, mắt dán ra ngoài cửa sổ khi máy bay bắt đầu di chuyển về phía trước. Anh hơi căng thẳng bởi động cơ nổ kích hoạt khi họ tiến vào đường băng.

Nhỏ hơn nhiều so với một máy bay thương mại, chiếc máy bay phản lực có phần dễ bị xóc nảy trong quá trình cất cánh và hạ cánh. Jeongguk đã quá quen với điều đó, nhưng nó dường như khiến Jimin lo lắng. Đôi mắt anh lia từ cửa sổ qua Jeongguk, rồi đến phía đầu máy bay trước khi quay lại khoá chặt trên người Jeongguk, "um, em có chắc là thứ này an toàn không?"

"Em bay bằng chiếc máy bay này nhiều không đếm xuể, hyung. Có hơi xóc trong lúc cất cánh và hạ cánh, nhưng điều ấy là hoàn toàn bình thường. Không có gì phải lo cả, chỉ cần– đây," Jeongguk chìa tay ra, "nắm tay em nếu anh thấy sợ."

"Anh không sợ," Jimin chống chế.

"Okay well, dù sao thì cũng nắm lấy tay em đi."

Jimin thả lỏng nắm tay, nhấc khỏi đùi và đặt vào tay Jeongguk, gã đan những ngón tay của họ vào với nhau. Máy bay tăng tốc để cất cánh, và Jimin thở gấp, siết chặt tay gã. Jeongguk quyết định đánh lạc hướng anh, lật tay lại và lần theo con số mười ba in mực trên cổ tay anh, "kể cho em vì sao anh có hình này đi."

Jimin mở đôi mắt đang nhắm tịt ra và nhìn xuống cổ tay mình. Anh có vẻ thư giãn một chút, ánh nhìn khoá trên chuyển động từ những ngón tay của Jeongguk. Anh khẽ nở nụ cười, mắt ngước lên nhìn Jeongguk, "em biết ở một vài đất nước, 13 là con số không may mắn như thế nào không?"

"Yeah?"

"Well đấy là con số yêu thích của anh. Châm biếm nhỉ? Anh sinh vào ngày 13. Có lẽ đó là lý do mà anh kém may mắn như vậy," anh cười, "dẫu vậy anh nghĩ nó tóm tắt khá đúng về mình. Số anh xui xẻo nhất, nhưng anh luôn tận dụng điều tốt đẹp nhất của nó. Tuy nhiên," anh mỉm cười âu yếm với Jeongguk, siết nhẹ bàn tay gã, "gần đây, vận may của anh xem ra khá khẩm hơn rất nhiều."

Chiếc máy bay đạt tốc độ tối đa và cả hai người đều bị ép vào ghế khi nó cất cánh, song một khi rời khỏi mặt đất, áp suất liền giảm. Jimin nghiêng về phía trước, tay vẫn đan chặt trong tay Jeongguk khi anh ngó ra ngoài cửa sổ.

"Wow! Điên rồ thật, đúng là chúng ta đang ở trên bầu trời này! Đẹp quá đi mất. Nhìn hoàng hôn kìa, như một bức tranh ấy," anh nhún nhảy trên ghế đầy phấn khích, "Jeonggukie, cho anh mượn điện thoại của em được không? Anh muốn chụp một bức ảnh. Điện thoại anh chắc đang nằm trong phòng chứng cứ ở đồn cảnh sát nào đó cùng với bài thuyết trình hay ho của anh rồi. R.I.P," anh thở dài như diễn kịch.

Jeongguk lấy điện thoại của gã ra, đưa nó cho Jimin, anh nhanh chóng bắt tay vào chụp những tấm ảnh bên ngoài cửa sổ. Dường như anh đã quên béng sợ hãi khi tháo bỏ dây an toàn và nhảy qua người Jeongguk sang cửa sổ bên kia của cabin trong lúc máy bay đột ngột chuyển hướng và chao nghiêng, làm anh ngã sấp mặt xuống sàn cùng một tiếng hét.

"Ah!– Anh không sao! Anh ổn mà, khỏe re."

"Um, thứ lỗi cho tôi Jimin–ssi," một trong những nhân viên cabin lo lắng gọi tên anh, "chúng ta vẫn chưa hoàn tất quá trình bay lên... Tôi xin lỗi, bây giờ hãy vui lòng trở về chỗ ngồi và thắt dây an toàn của anh lại."

"Oh, vậy sao? Hãy trách Jeongguk, em ấy đã không nói cho tôi biết. Tôi chưa đi máy bay bao giờ, cô thấy đấy. Chờ đã, để tôi chụp đúng một kiểu nữa–"

"Lại đây nào," Jeongguk nghiêng tới túm lấy Jimin, kéo anh lùi lại và nhấc qua đùi gã để đặt anh ngồi trở lại ghế, "xin lỗi vì anh ấy."

Người tiếp viên cúi đầu cảm kích. Jimin rất nhanh bị phân tâm, chuyển sang chụp hình khung cảnh ngoài cửa sổ kế bên anh. "Ở trên này đẹp tuyệt, nhìn xem chúng ta đã bay qua đại dương rồi! Nhìn kìa, nhìn kìa!"

Jeongguk nghiêng về phía trước và trông ra bờ biển Hàn Quốc đang vụt biến mất đằng sau họ. Gã gật đầu, "hãy nói lời tạm biệt với Hàn Quốc một thời gian."

Jimin giơ tay vẫy chào trong im lặng, sau đó quay sang Jeongguk. "Em sẽ nhớ nó chứ?"

"Không, em rất vui được rời khỏi đây. Điều duy nhất mà em thực sự sẽ nhớ là bạn bè của mình, nhưng hiện giờ họ đã ở Monaco rồi. Ngoài ra thì, không hẳn. Em đã có dự định cho việc này một thời gian. Thật ngạc nhiên vì cuối cùng em cũng làm được."

Jeongguk đã hình dung khoảnh khắc này từ lâu lắm rồi. Sau mười năm thực hiện những phi vụ ngân hàng, gã bắt đầu khao khát thay đổi hoàn cảnh, điều gì đó có nhịp độ chậm hơn một chút. Gã luôn mơ được lái chiếc Cadillac của mình trong ánh mặt trời, trên những con đường ven biển uốn lượn cắt vào vách đá. Điểm thú vị là, gã chưa bao giờ tưởng tượng về người nào đó ngồi ở ghế phụ lái cho đến hiện tại.

Khi máy bay ổn định giữa không trung trên những tầng mây, một trong các tiếp viên cabin đi tới. "Bây giờ anh có thể tự do di chuyển quanh khoang máy bay. Anh có muốn dùng đồ ăn hay thức uống gì không?"

"Đồ uống ư?" Jimin trở nên hào hứng, "cô có những gì?"

"Bất cứ loại nào. Có lẽ anh sẽ thích một ly sâm-panh?"

"Ooh, vâng, làm ơn! Tôi chưa từng uống sâm-panh trước đây. Đẳng cấp làm sao."


——



Jimin uống hết ba ly sâm-panh và quay trở lại lục soát toàn bộ chiếc máy bay. Jeongguk đã ngồi trở về ghế của mình, lướt qua danh sách email và đảm bảo mọi thứ được chuẩn bị sẵn sàng khi họ đến Monaco.

"Jimin–ssi ... x–xin anh, đừng làm các phi công mất tập trung."

"Wow, ở đây có nhiều nút thật đấy! Cái nút này để làm gì thế?" Giọng nói kích động của Jimin phát ra từ buồng lái.

"Xin đừng ấn nó!"

Jeongguk bị phân tâm bởi điều đó, đứng dậy và xoay vai khi gã đi tới phía trước máy bay.

"Oh, tôi xin lỗi! Vậy còn cái này thì sao?"

"Jimin–ssi, l–làm ơn..."

"Tôi có thể lái thử được không? Tôi thề sẽ cẩn thận. Oh, cái cần gạt màu đỏ phát sáng này để làm gì–" Jeongguk bước đến sau Jimin và ôm eo anh nhấc lên, xoay người đưa anh ra khỏi buồng lái. Toàn bộ phi hành đoàn đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

"Jimin," Jeongguk nói bằng giọng cảnh cáo.

Jimin xuôi xị trong vòng tay gã, "anh xin lỗi, chỉ là anh phấn khích quá thôi mà."

"Đừng cố làm rơi máy bay nữa, okay?"

"Được rồi."

Jimin vặn vẹo thoát khỏi cái ôm của gã và biến mất trong dãy phòng ngủ phía đuôi máy bay, quay trở lại sau vài phút, mang trên người bộ đồ pijama bằng lụa.

"Jeonggukie, nhìn này! Có mấy bộ pijama rất đẹp để bên giường," Jimin xoay tròn, khoe ra chất vải đen bóng hơi tuột khỏi vai anh. Anh lại buộc gọn tóc lên theo kiểu đuôi ngựa mà Jeongguk cực kỳ yêu thích, cặp má anh đỏ bừng vì rượu sâm-panh. Đôi boot của anh đã được cởi bỏ và thay thế bằng đôi tất lông, "Em cũng nên mặc nó, thoải mái hơn rất nhiều!" Anh chạy đến buồng ngủ và trở lại với một bộ đồ cho Jeongguk, "đây, mặc vào đi!"

"Bây giờ sao?"

"Đi mà?"

Jeongguk đóng laptop vào và đứng dậy, cầm lấy bộ pijama từ tay Jimin. Gã thường chỉ mặc chúng khi cần đi ngủ, nhưng gã không ngại mặc ngay bây giờ nếu Jimin muốn vậy. Khuôn mặt Jimin trở nên rạng rỡ khi gã xuất hiện cùng bộ đồ trên người.

"Giống như chúng ta đang mặc pijama đôi ấy!" anh cười khúc khích, "um làm phiền một chút, Nayeon–shii?" anh gọi người tiếp viên mà hình như anh đã biết được tên, có lẽ vào lúc anh đang dồn dập tấn công cô ấy bằng những câu hỏi. Jeongguk đã nghe thấy một đoạn hội thoại của họ khi Jimin hỏi về số lượng dù trên máy bay, rồi há miệng kinh hãi khi anh được cho hay chẳng có chiếc nào cả, và rằng trong thực tế không mấy khi có dù.

Nữ tiếp viên đi tới cùng nụ cười lịch thiệp, trông cô ấy có vẻ đã đỡ lo sợ hơn phần nào. Quả thật, hồi đầu Jeongguk cũng từng như thế. Jimin có thể hay gây phiền phức một chút. Anh đích thị là một người khó chịu, nhưng giờ đây, Jeongguk chỉ nhận thấy tất cả những thói hiếu động hơi thái quá của anh đều thật đáng yêu.

Jimin nhấc điện thoại của Jeongguk khỏi mặt bàn và đưa nó cho Nayeon, "làm ơn chụp cho chúng tôi một kiểu ảnh được không?"

"Vâng, tất nhiên rồi," cô ấy gật đầu, giơ điện thoại lên.

Jimin thích thú lắc lư rồi vòng tay quanh eo Jeongguk, tay còn lại nâng chiếc ly đã lại được rót đầy sâm-panh và mỉm cười để chụp ảnh, "nhớ lấy cả đôi tất này vào nữa nhé!"

Sau những gì biến thành một buổi chụp hình mini do Jimin làm đạo diễn, họ ngồi xuống thưởng thức các món ăn được chọn lọc, sự kết hợp giữa đồ ăn Hàn Quốc cùng vài món Ý và Pháp. Chỉ với một cái nhấn nút, ánh sáng mờ đi và chiếc tivi màn hình phẳng nhô lên từ một ngăn kín nằm gần tường. Jimin há hốc miệng kinh ngạc, và anh dành gần một tiếng đồng hồ để nói về điều đó.

Sau vài giờ bay, Jeongguk quyết định họ tốt hơn nên đi ngủ để ngăn sự mệt mỏi do chênh lệch múi giờ. Gã để ý thấy hai mắt Jimin lim dim, cử động của anh chậm dần là dấu hiệu anh đã thấm mệt.

Họ đang xem một bộ phim, Jimin rúc vào bên cạnh gã. Lúc này, anh chỉ mặc mỗi boxer và áo pijama lụa, chiếc quần ngủ và đôi tất đã bị lột ra không lâu sau khi anh mặc chúng, mà điều này chẳng làm Jeongguk ngạc nhiên chút nào.

Đến cuối phim, đầu Jimin bắt đầu chúi về phía trước, và từ từ ngả xuống trước vai Jeongguk mấy lần trong lúc anh thiu thiu ngủ. Đội ngũ nhân viên dọn dẹp lại bàn khi Jeongguk bế Jimin lên và đưa anh đi dọc theo lối tới buồng ngủ, nhẹ nhàng đặt anh xuống chiếc giường đã được trải sẵn.

Jimin khẽ nhúc nhích, bám lấy Jeongguk và kéo gã nằm xuống giường cùng anh. Anh thở dài khi cuộn mình nép vào Jeongguk, gã thỏa mãn vuốt tóc anh, hôn lên trán anh dịu dàng. Gã quan sát Jimin một lúc, đã không còn kinh ngạc bởi hơi ấm nảy nở trong lồng ngực khi gã ngắm nhìn anh. Thay vào đó, gã kéo Jimin lại gần hơn khi bản thân chìm vào giấc ngủ ngon nhất mà đã lâu, lâu lắm rồi gã mới có được.


———₩———





Jimin tỉnh dậy bởi luồng ánh quang lọt qua khung cửa sổ hình bầu dục cạnh giường, thả lên tấm ga trắng nhàu nhĩ một lớp sáng vàng rực rỡ. Anh nhẹ nhàng xoay người để thấy khuôn mặt Jeongguk đang say giấc kế bên mình. Gã nằm đối diện Jimin, môi hé mở, hàng lông mày dày và đậm nét, vài sợi tóc màu tím vắt qua trán. Đây là lần đầu tiên Jimin ngắm gã ngủ, và anh không sao ngăn được cảm giác bụng dạ mình nhộn nhạo. Gã, cho đến nay, là chàng trai đẹp nhất mà Jimin từng gặp. Anh thực sự không thể tin nổi vào vận may của mình.

Khi nghĩ đến chưa đầy ba tuần trước, anh còn mắc kẹt với công việc bế tắc, sắp sửa bị đuổi khỏi căn hộ bé tẹo, mốc meo, không tiền bạc, không bạn bè, không gia đình. Và hiện tại anh ở đây, cùng với Jeongguk, bỏ lại tất cả những điều đó phía sau và đi tới một nơi hoàn toàn mới. Cảm giác quá giống một giấc mơ điên rồ đến nỗi một phần trong Jimin sợ hãi rằng anh sẽ tỉnh dậy và thấy bản thân trở về vị trí mà anh đã mắc kẹt bấy lâu.

Anh nhấc tay lên, mắt dõi theo những chuyển động khi đầu ngón tay anh vờn qua các đường nét của Jeongguk, tựa như phác hoạ chúng để cất giữ vào trong trí nhớ. Anh di chuyển ngón tay lướt xuống mũi gã và dọc quai hàm, qua bờ môi dưới, ấn nhẹ lên nốt ruồi nhỏ dưới đó, trước khi đưa tay lên vuốt ve vùng cổ, vai của Jeongguk và xuống cánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net