chút ngẫu hứng đêm đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Hắn ta được người đời nhớ đến với cái danh sát nhân. Hắn ta điên loạn, không có tính người. Những nạn nhân xấu số đã ra đi vĩnh viễn trong tay hắn. Hắn nhìn những thi thể ấy mà không ngừng cười. Hắn quả thật không biết sợ, hắn không sợ gì hết.

      Sau bao nhiêu năm kháng cự, bao nhiêu năm thoát được vành móng ngựa cuối cùng hắn cũng đi tự thú. Hắn đứng trước tòa xin thẩm phán cho mình nhận hình phạt cao nhất. Kẻ sát nhân năm nào tung hoành khắp nơi không sợ trời không sợ đất nhưng lại đang run nảy bảy cầu xin thẩm phán. Lời cầu xin được chấp nhận. Hắn nhận mức án tử hình. Sau khi hắn chết, người ta tìm thấy quyển nhật ký của hắn....

      Người đời từ sợ hãi hắn lại quay ra xót xa cho hắn và người hắn yêu. Hắn giết người vì những con người ấy đã khiến cậu rời xa hắn mãi mãi. Những tên bác sĩ có nhân cách thối nát chỉ vì quyền vì tiền mà ưu tiên phẫu thuật cho những người có tiền có quyền, bỏ mặc cậu sống chết trên giường bệnh. Hay những kẻ đem cậu ra làm trò đùa bởi cậu ngồi xe lăn...Thật quá đáng. Hắn chỉ trả thù cho người mình yêu nhưng cậu đã ra đi mãi mãi. Từng phút, từng giây, trong tâm trí hắn nhện nhón lửa hận. Hận chính mình không cứu được cậu, hận nhưng tên với lương tâm gián tiếp khiến cậu rời xa hắn.

     Trong suốt những năm trốn chui trốn nhủi ấy, không một tích tắc nào hắn quên được cậu. Một giây cũng không buôn tấm ảnh hắn và cậu cùng vui vẻ cười đùa bên bờ biển mênh mông. Trong những giấc mơ của hắn, hắn luôn muốn chạy thật nhanh để ôm cậu thật chặt vào lòng để thỏa nỗi nhớ nhưng chỉ cần đến gần, tình yêu của hắn đều tan trong không khí. Giật mình tỉnh giấc vì mất đi trân quý của mình, hắn bật khóc như đứa trẻ. Hắn khóc mờ nhoè đi đôi mắt vô hồn, khóc đến mức nghẹt thở. Những tiếng gào thét tên cậu đầy ai oán. Những tiếng gọi "em ơi..", "trân quý của anh ơi, em đâu rồi..." đau xé ruột gan.

- trân quý của anh ơi, em đâu rồi em ơi.... Em về với anh đi... Thế giới rộng lớn vậy anh không tìm được em nữa rồi em ơi..

      Hắn chấp nhận đầu thú để tới với cậu. Hắn lại nhớ cậu nữa rồi.

      Ngày thi hành án, hắn yêu cầu không đeo bịt mắt, ngước mặt lên trời để nhìn thấy nụ cười của cậu. Thật đẹp!
      Hắn hét thật to tên cậu rồi lầm bầm trong miệng: "thật mong có kiếp sau để  anh yêu em thêm lần nữa. Thật mong có kiếp sau để em sống thật tốt. Thật mong có kiếp sau để anh thấy em cười hạnh phúc trong lòng anh... Anh đến với em đây, trân quý đời anh...."

      Tiếng lầm bầm trong miệng chưa dứt hẳn, tiếng súng vang lên ing trời. Kết thúc sự sống của một sát nhân két tiếng.

      Tình yêu thật đẹp khi em cười với anh và thật đau khi em đã rời xa anh mãi mãi.

Anh đến với em đây, đợi anh, một chút nữa thôi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net