SNTM 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rõ ràng Tiêu Minh đã uống quá nhiều rượu, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, nhìn khuôn mặt bình tĩnh không gợn sóng kia của Lục Liễm Ninh, hai mắt cậu ấy dường như đang rưng rưng chực khóc.

Sau khi ăn xong Tiêu Minh cũng không lưu luyến nơi này thêm một phút giây nào nữa, có lẽ là tâm trạng thật sự xuống dốc, Lục Liễm Ninh đột nhiên đưa ra quyết định kết thúc đoạn quan hệ này làm cho cậu ấy có phần trở tay không kịp, đắm chìm trong cảm xúc của bản thân, ngẫm nghĩ lại xem mình đã nói sai câu nào, hoặc đã lỡ làm gì đó khiến cho Lục Liễm Ninh không vui, sau đó lại cảm thấy có khả năng mình không làm gì sai cả, chỉ là Lục Liễm Ninh chán mình mà thôi.

Nghĩ như vậy, càng cảm thấy đả kích hơn.

Thật ra cậu vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân, luôn luôn phải tỉnh táo đến lúc kết thúc cũng phải dứt khoát một chút, không ngờ khi tới khoảnh khắc này đáy lòng cậu ấy vẫn buồn bã, khó chịu.

Suy cho cùng... bỏ qua vấn đề tiền bạc dựa vào khuôn mặt kia của Lục Liễm Ninh, Tiêu Minh cảm thấy mình được ngủ cùng Lục thiếu gia lâu đến vậy, ai chiếm tiện nghi của ai còn chưa các định được đâu.

Tiêu Minh ăn cơm xong, khi đứng dậy còn hơi lảo đảo một chút, rõ ràng là dáng vẻ say xỉn do uống quá nhiều rượu.

Cậu ấy đi đến cửa chính, cong khóe miệng lên, chào tạm biệt Lục Liễm Ninh, cầm chìa khóa xe lên muốn về.

Lục Liễm Ninh gật đầu rất khẽ đáp lại Tiêu Minh, cũng không nói gì nữa.

Nhưng Trần Miểu thì ngược lại sau khi cậu nghe thấy một tiếng "cạch" lúc cửa đóng lại, thì chợt tỉnh táo lại từ trận thất thần.

Cậu đặt cây lau nhà sang một bên, mảnh sàn ngay chỗ cậu đứng được lau tận mười phút, đã sạch bóng.

Cậu do dự mở miệng nói: "Ngài Tiêu uống nhiều quá, không lái xe được đâu..., lỡ như xảy ra chuyện gì..."

Lục Liễm Ninh giương mắt nhìn cậu một cái, trong ánh mắt có phần mất kiên nhẫn, không biết là bực mình vì Trần Miểu nhiều chuyện hay là sợ phiền phức của Tiêu Minh.

Trần Miểu chuyển dời tầm mắt xém chút nữa là đối diện với Lục Liễm Ninh, tiếp tục nói: "Lỡ như xảy ra chuyện gì, bị chụp hình lại thì không tốt đâu."

"Đi theo cậu ta mượn điện thoại rồi gọi cho trợ lý của cậu ta đi." Cuối cùng Lục Liễm Ninh cũng lên tiếng.

Sắc mặt lạnh nhạt, ngữ khí băng giá.

Một giờ trước bọn họ còn đang gắn bó xác thịt, Trần Miểu đứng ngoài cửa ở giữa gió lạnh còn không dám tưởng tượng tình cảnh kiều diễm ướt át bên trong phòng, vậy mà sau một bữa cơm đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, đối với tiểu tình nhân mà mình chơi chán Lục Liễm Ninh thật sự vô tình không chừa lại cho bọn họ một chút ôn nhu nào.

Lúc này Trần Miểu vội vàng mở cửa đuổi theo, khi ra tới bên ngoài thì thấy Tiêu Minh đang khởi động ô tô.

Cậu vội vàng vỗ vỗ vào cửa sổ xe, ra hiệu cho Tiêu Minh dừng lại.

Tiêu Minh nghe thấy tiếng vang, hạ cửa sổ xe xuống, có hơi nghi hoặc mà nhìn Trần Miểu, trong lòng lại lén lút loé lên một tia chờ mong.

"Sao thế? Anh Lục còn có việc gì muốn nói cho tôi hả?"

Trần Miểu duỗi tay mở cửa xe, cậu nói: "Lục tiên sinh nói ngài uống nhiều quá rồi, để tôi làm tài xế đưa ngài về."

Tia sáng loé lên trong ánh mắt Tiêu Minh, thật nhanh chóng bị dập tắt trở về u ám ảm đạm.

Trần Miểu thấy động tác Tiêu Minh chậm chạp ra khỏi ghế điều khiển, dáng vẻ không vững chắc, cho nên đành đưa tay lên dìu cậu ấy.

Tiêu Minh ngồi lên ghế phụ, ánh mắt nhìn đăm đăm vào khoảng không ngoài cửa sổ cả người ngây ngẩn.

Trần Miểu hỏi địa chỉ nơi cần đến, sau đó chạy xe ra khỏi khu nhà của Lục Liễm Ninh, tốc độ lái xe của cậu rất chậm, nhưng Tiêu Minh cũng không để ý lắm.

Khoảng hai mươi phút sau, Trần Miểu mới lấy hết can đảm hỏi: "Kiếm được tầm bao nhiêu vậy..."

Tiêu Minh chuyển dời ánh mắt về phía khuôn mặt nhỏ chất phác thành thật, đã phơi nắng đến mức ngăm đen của Trần Miểu.

"Ý cậu là tiền gì cơ?"

Trần Miểu tựa như một học sinh bị giáo viên hỏi một câu không trả lời được.

Có hơi lúng túng cùng với xấu hổ: "Là ngài làm những việc đó với Lục tiên sinh, sau đó ngài ấy đưa tiền cho ngài..."

Tiêu Minh đột nhiên kinh ngạc chớp mắt một cái, chợt ôm bụng cười to, cười đến mức rơi lệ, thở hổn hển.

Trong tiếng cười của cậu ấy khuôn mặt Trần Miểu có vẻ như càng ngày càng có vẻ gượng gạo.

Một lúc lâu sau, Tiêu Minh mới dừng cười, bình ổn cảm xúc lại một chút: "Đừng nói với tôi là, cậu cũng có cái ý tưởng này nha."

Trước ánh nhìn của Tiêu Minh, Trần Miểu thành thật gật đầu hai cái, cắn chặt răng nói: "Ngài có thể chỉ giáo cho tôi một chút không, Tiêu tiên sinh."

Tiêu Minh đương nhiên không phải một vị giáo viên tốt hơn nữa cậu ấy đã uống say, trong lòng rối tung hỗn loạn các loại cảm xúc khó gọi tên.

Nếu không Tiêu Minh nhất định sẽ xoi mói vừa chê cười, đả kích Trần Miểu đến khi cậu đánh mất cái ý niệm này mới thôi.

Giọng nói của Tiêu Minh quái dị: "Hầy, muốn theo Lục Liễm Ninh, cậu như thế này không được đâu."

"Vậy làm sao mới được đây?" Trần Miểu bày ra dáng vẻ ham học hỏi đợi chờ chỉ điểm.

Tiêu Minh nhìn cậu như vậy lại nhịn không được mà cười ra tiếng: "Cậu muốn cậu ta chạm vào cậu, thì trước tiên phải khiến cậu ta thích cậu cái đã." Cậu ấy nhướng mày: "Dù sao thì cậu ta cũng sẽ không chạm vào người mà mình ghét."

Nhưng Trần Miểu làm gì có điểm nào có thể khiến Lục Liễm Ninh thích chứ?

Ngoại hình cậu bình thường, là Beta, không cách nào toả ra pheromone mê người để hấp dẫn Alpha.

Dung mạo Tiêu Minh đã là không tầm thường, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện vừa đủ, biết tiến biết lùi, vậy mà tới lúc Lục Liễm Ninh chơi chán nói bỏ là bỏ đó thôi?

Lục Liễm Ninh cũng không biết cuộc trò chuyện của hai người, cậu ta ở nhà tắm rửa, lúc sạch sẽ ra ngoài thì phát hiện Trần Miểu vẫn chưa về, bàn ăn trong phòng khách không ai dọn dẹp.

Gần bốn mươi phút sau, Trần Miểu mới về.

Lục Liễm mặc áo tắm dài ngắm nghía đánh giá Trần Miểu, nhíu mày hỏi: "Cậu còn đi đánh nhau với người ta nữa à?"

Trần Miểu đã bận rộn ở nhà cậu ta cả đêm, vậy mà đến bây giờ Lục Liễm Ninh mới phát hiện vết thương trên mặt cậu.

Trần Miểu lắc đầu: "Không phải, đây là do mấy hôm trước tôi tự té ngã."

Lục Liễm Ninh cũng không phải thật lòng quan tâm, hình như chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, sau đó lại duỗi chân sai bảo: "Đi sắp xếp hành lý một chút đi, buổi tối ngày mai chúng ta sẽ xuất phát."

Cho nên Trần Miểu lập tức đi sửa soạn hành lý cho cậu ta, bởi vì nơi quay phim là vùng núi, cậu nghĩ rằng sẽ có hơi lạnh, cho nên đã cầm theo vài món quần áo dày.

Lục Liễm Ninh vào phòng nhìn cậu sắp xếp đồ đạc, thỉnh thoảng lại mở miệng nói: "Không đem cái đó, lấy ra!"

"Cái thứ ba trong ngăn tủ cuối cùng."

"Đôi giày kia không cần đem."

"..."

Cuối cùng Trần Miểu đã soạn xong cho cậu ta hai cái valy to đùng.

Ngày hôm sau Trần Miểu đeo ba lô sau lưng, hai tay đẩy hai cái valy, còn cậu chỉ có một túi đồ đạc nhỏ, dùng cái túi lúc trước từng đựng xi giày mà chứa đồ.

Lục Liễm Ninh mang kính râm, đeo khẩu trang, đêm khuya cùng Trần Miểu đi ra sân bay.

Lục Liễm Ninh phát hiện dạo gần đây Trần Miểu càng ngày càng biết cách hầu hạ người ta, đã cẩn thận hơn trước nhiều, có rất nhiều chuyện đã không cần cậu ta nói nữa, chỉ cần cho cậu một ánh mắt cậu đã hiểu được bản thân phải làm gì.

Mặc dù trước đây cậu cũng chưa từng làm việc chểnh mảng, nhưng dạo này còn cẩn thận chu đáo hơn cả lúc trước .

Thời gian cậu lưu lại trong ánh mắt Lục Liễm Ninh càng ngày càng dài, ban đầu Lục Liễm Ninh còn không phát hiện ra.

Nhưng dần dần, Trần Miểu bắt đầu không còn giữ khoảng cách mà gọi cậu ta là Lục tiên sinh nữa.

Cậu bắt đầu học theo Tiêu Minh gọi Lục Liễm Ninh là anh Lục.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chuabiet