SNTM 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Meng

Trần Miểu và Lục Liễm Ninh xem như miễn cưỡng làm lành.

Sao lại nói là miễn cưỡng.

Điểm miễn cưỡng là tuy rằng Lục Liễm Ninh đã lần nữa cho phép Trần Miểu tiếp tục làm trợ lý cho cậu ta, nhưng không còn dùng thái độ xem người như công cụ giống lúc trước để đối đãi với cậu nữa, bây giờ cậu ta bắt đầu gây khó dễ cho cậu đủ đường.

"Trần Miểu! Pha trà kiểu gì thế!? Muốn làm tôi phỏng chết hay sao vậy hả!"

Trần Miểu lại nhanh chân chạy đi pha một ly mới cho Lục Liễm Ninh.

Lục Liễm Ninh chỉ uống một ngụm là lại phun ra "Vừa lạnh, vừa ngọt, đem đổ đi pha lại ly nữa nhanh."

Trần Miểu lại chạy đi pha thêm một ly nữa.

Sau đó là thanh âm dằn ly thuỷ tinh thật mạnh xuống nàn trà: "Tôi không uống trà hoa lài."

Vậy một đống trà hoa lúc trước đã xuống bụng ai hả?

Chỉ vì một ly trà, mà Trần Miểu chạy ngược chạy xuôi thở không ra hơi, chờ tới tận lúc Lục Liễm Ninh đi quay phim, cậu mới được giải thoát.

Mà tới giờ cơm, Trần Miểu làm cơm mang đến, Lục Liễm Ninh chỉ rũ mắt ăn vài miếng là buông đũa chê bai: "Mặn quá."

Trần Miểu lại mở thố canh bên cạnh ra, đẩy đến trước mặt cậu ta, thời tiết ngày đông nhưng cậu lại đổ mồ hôi đầy đầu, như thể vừa đi xông hơi ra.

Lục Liễm Ninh uống một ngụm canh lại bắt bẻ nói: "Tanh quá, tôi uống không vào."

Trần Miểu nói: "Lúc trước cũng làm như vậy, anh còn khen ngon mà."

Lục Liễm Ninh mắt điếc tai ngơ, ngồi nhìn đồ ăn rồi lại như thể phát hiện ra sai lầm không thể tha thứ của Trần Miểu, dùng chiếc đũa khảy một cọng xương cá còn xót lại trong chén, nhíu mày nói: "Sao cậu không lựa xương cá cho sạch sẽ hả!"

"Lựa, lựa, chắc là chỉ có một cọng xương nên tôi không cẩn thận..." Trần Miểu đứng bên cạnh gấp muốn chết, cong eo giải thích.

"Làm sao tôi biết được cậu lỡ tay hay là cậu cố ý chứ." Lục Liễm Ninh nhếch mặt, ném cọng xương cá vào lại chỗ cũ rồi nói: "Không ăn cá nữa, cậu đi nướng gà cho tôi."

Bị làm khó làm dễ như vậy một tuần lễ, Trần Miểu gầy đi vài cân, mặc một chiếc áo ấm bông màu đen cũ nát trong ngày đông, để lộ ra cổ tay vô cùng gầy nhỏ.

Hôm nay tan làm muộn, lúc Lục Liễm Ninh xong việc đã là 12 giờ.

Cậu ta ra khỏi phòng nghỉ đảo mắt một vòng, không thấy bóng dáng của Trần Miểu.

Bình thường Trần Miểu đều đứng trước ở đây chờ cậu ta, thu dọn một vài thứ, rồi lại đưa cậu ta về nhà.

Hôm nay cậu ta còn chưa kịp ăn cơm tối, bắt Trần Miểu đi làm cơm lại cho mình, vậy mà đến giờ còn chưa thấy người đâu.

Đã chịu không nổi rồi sao?

Còn tưởng Trần Miểu có thể kiên trì lâu hơn cơ đấy.

Lục Liễm Ninh ngồi trong phòng nghỉ, bắt chéo chân, khuôn mặt đen xì, ngồi không ở đó, cũng không thèm về.

Cậu ta nghĩ, mình lại cho Trần Miểu thêm mười phút nữa, nếu cậu xuất hiện, mình sẽ không so đo chuyện cậu thất trách hôm nay.

Chỉ tiếc là Lục Liễm Ninh đợi Trần Miểu hai mươi phút, vẫn không thấy ai chạy đến mở cửa phòng nghỉ.

Trong lòng Lục Liễm Ninh đột nhiên có một loại phiền muộn nói không nên lời, cậu ta bận rộn làm việc cả ngày đến bây giờ một miếng cơm nóng cũng chưa kịp ăn, Trần Miểu lại dám không nói tiếng nào, chơi trò mất tích!

Lục Liễm Ninh gọi điện thoại cho cậu nghe được âm thanh biểu thị máy đã tắt nguồn, sắc mặt hoàn toàn tối sầm.

Cậu ta đứng dậy thay quần áo, chiếc áo khoác màu đen càng làm nổi bật sự đĩnh bạt thon dài trên người cậu ta, tuỳ tiện choàng khăn quàng lên cổ, rồi đi ra ngoài.

Đi khỏi cửa mới biết bên ngoài đang có tuyết rơi, áo khoác của Lục Liễm Ninh chưa gài lại, vừa từ căn phòng có máy sưởi đi ra, gió lạnh thổi vào làm cậu ta lạnh lẽo cả người.

Cậu ta lại nhớ tới, hôm nay Trần Miểu còn không thèm làm nhiệm vụ hằng ngày đó là đem áo khoác của cậu ta đứng trước máy sưởi làm ấm một lát rồi mới để cậu ta mặc vào.

Mà lúc này cậu ta nâng mắt, thấy xe mình đang ngừng ở ven đường cách chỗ đang đứng không xa, bên trong vẫn còn sáng đèn.

Lục Liễm Ninh nhanh chóng bước qua, duỗi đôi chân dài, dẫm thành một hàng dấu chân trên lớp tuyết mỏng, gió thổi làm khăn quàng cổ mà cậu ta không quấn kĩ bay phấp phới trong không trung, khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa âm u, nhìn rất khủng bố.

Lúc cậu ta tới bên cạnh xe mình, thì nhìn thấy trên ghế lái, Trần Miểu đang ngồi bên trong ôm hộp đựng cơm ngủ ngon lành, đầu lệch qua một bên, ánh đèn mày cam ấm áp chiếu lên mặt cậu.

Lục Liễm Ninh tức đến mức bật cười, vỗ mạnh tay vào cửa xe chỗ ghế lái, Trần Miểu bên trong đột nhiên bừng tỉnh, Lục Liễm Ninh kéo cửa xe ra.

Một luồng khí lạnh đánh úp lại, Trần Miểu bị tiếng vang này làm cho hoảng sợ, tay chân luống cuống vẫn không quên ôm lấy cà mên giữ ấm.

Động tác làm cho người ta nhìn thấy tưởng rằng trong lòng cậu là cục cưng bảo bối gì đó.

Lục Liễm Ninh nhìn kỹ, thì phát hiện một dấu vết hư hao nhàn nhạt trên hộp cơm, hình như là do lần trước mình đá nó văng lên thân cây.

Cái vết lõm kia không biết sửa thế nào mà nhìn không thấy nữa.

Lúc này Lục Liễm Ninh cũng không biết nên nói gì, trong mắt Trần Miểu không còn điểm buồn ngủ nào, một đôi mắt to tròn đen láy ngước lên nhìn Lục Liễm Ninh.

Lục Liễm Ninh trầm giọng: "Cậu biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả? Kêu cậu đi nấu lại bữa cơm chiều, cậu để cho tôi ăn bữa khuya luôn chứ gì!?"

Trần Miểu liên tục nói xin lỗi, lại nhanh tay mở cà mên giữ nhiệt ra: "Đói bụng rồi đúng không, anh mau ăn cơm trước đi, vẫn còn nóng."

Lục Liễm Ninh tiếp nhận cà mên từ tay Trần Miểu, quả thật cháo ở bên trong vẫn nóng hổi bốc khói.

Cái cà mên giữ nhiệt này chất lượng thật sự rất tốt.

Lục Liễm Ninh lại cằn nhằn: "Tôi ở trong đó mệt mỏi cực khổ quay phim cả ngày nay, đói bụng khát nước không có lấy một ly trà, cậu thì sung sướng nằm trong xe bật máy sưởi ngủ!"

"Xin lỗi, anh Lục, lần sau sẽ không như vậy nữa, thật xin lỗi, tôi không cố ý đâu." Trần Miểu nhanh chóng nhận sai: "Chỉ là tôi... Chỉ là trong khoảng thời gian này có hơi mệt mỏi."

Trong khoảng thời gian này quả thật, cậu phải chịu đựng Lục Liễm Ninh đang bị Nhậm Tê nhìn chằm chằm, mỗi ngày cậu ta đều phải đóng phim đến khuya, hôm sau Trần Miểu còn phải dậy trước chuẩn bị bữa sáng, kêu cậu ta dậy, buổi tối còn phải đưa cậu ta về nhà rồi thu dọn vài thứ mới được về nhà.

Lục Liễm Ninh nhìn từ trên cao xuống đánh giá cậu, thấy được hàng lông mi của Trần Miểu dưới ánh đèn màu cam vậy mà cũng khá dài.

Thật ra ngoại hình Trần Miểu không phải xấu, nhưng cũng hoàn toàn không được xem là xuất sắc, trên mặt cậu chỉ có một điểm duy nhất có thể lưu lại ấn tượng đó là đôi mắt, tròng mắt vừa đen vừa sáng, khi cậu đứng đối diện người khác trò chuyện hay nhếch miệng cười, cả người đều hiện lên vẻ chân thành.

Lục Liễm Ninh nhìn cậu, thầm nghĩ nếu như Trần Miểu không quá đen, hàng lông mi kia nhất định sẽ để lại một cái bóng mờ mờ dưới vành mắt.

Dạo gần đây quả thật ngay cả Lục Liễm Ninh cũng hơi mệt mỏi dưới mắt cũng có quầng thâm, hôm nay chuyên viên trang điểm còn cố ý dùng nhiều che khuyết điểm để che quầng thâm cho cậu ta.

"Nguội." Lục Liễm Ninh đột nhiên lên tiếng bất thình lình.

Trần Miểu cuống quít nói: "Không nguội, thật sự chưa nguội mà, anh Lục, anh nếm thử đi có được không." Nếu như bây giờ lại về nhà nấu lại cho Lục Liễm Ninh, vậy đêm nay cậu cũng không cần về ngủ nữa, cứ ở đó chờ trời sáng rồi làm bữa sáng cho cậu ta luôn.

Đã mấy ngày Trần Miểu chưa được ngủ một giấc ngon lành.

Ánh mắt cậu lộ ra khẩn cầu nhìn Lục Liễm Ninh, cậu ta dưới ánh nhìn van xin đó thong thả ung dung nói: "Tôi nói tay lạnh*."

*Nguội, Lạnh: đều dùng chữ 凉 đồng âm nhưng nhiều nghĩa á. Tội nghiệp anh Miểu bị anh Ninh hành quá giờ sợ anh Ninh gần chết.

Trần Miểu sửng sốt một chút, lặp lại: "Tay lạnh..." Cậu lúc này mới như thể tỉnh táo lại từ trong cơn mơ: "Hả? tay lạnh..." Lặp lại đến lần hai, cậu mới nâng nhiệt độ máy sưởi trong xe, rồi lại quay người xuống xe, chạy ra đằng sau cốp tìm túi sưởi tay.

Kết quả Lục Liễm Ninh gọi cậu lại: "Tôi muốn ấm ngay bây giờ."

Trần Miểu ôm hai túi sưởi tay lông xù mềm mại có màu sắc rực rỡ, trong lòng không nhịn được mà thầm cầu mong Lục Liễm Ninh đừng làm khó mình nữa, cậu hạ giọng nói: "Anh Lục, chờ một lát... Mười phút là được rồi, không lâu đâu."

Lục Liễm Ninh thẳng tay giật hai cái đồ vật lông xù trong lòng cậu, muốn ném ra ngoài, lại cảm thấy Trần Miểu nhất định sẽ lại không có tiền đồ mà tung ta tung tăng chạy đi nhặt.

Cho nên cậu ta đành ném ra ghế sau, trong lòng thầm cảm thấy Trần Miểu đầu gỗ như vậy mà còn vọng tưởng bò lên giường của mình, đúng là không biết tự lượng sức.

"Tôi nói muốn ấm ngay bây giờ! Cậu nghe không hiểu hả?"

Lục Liễm Ninh nhíu mày túm quần áo Trần Miểu kéo cậu lại gần, sau đó không nói tiếng nào mà nhét hai tay vào trong quần áo dán lên cái bụng nhỏ ấm áp của Trần Miểu.

Trần Miểu bị lạnh rùng mình một cái, hơi rụt người về phía sau, nhưng chỉ cần Lục Liễm Ninh liếc một cái, là cậu lại nhanh chóng sáp lại gần cho cậu ta sưởi tay.

Trời đổ một trận tuyết nhỏ, bóng đêm dày đặc, xung quanh là một mảnh tối tăm u ám, chỉ có ánh đèn xe leo lắt, bông tuyết thật nhỏ ẩn hiện phía trước đèn pha.

Trần Miểu hoảng hốt nhớ lại, ban đầu Lục Liễm Ninh cũng không phải một hai đòi cậu làm cơm cho mình, lúc trước cậu ta hay sai cậu đi chỗ này chỗ kia mua đồ ăn, nhưng từ khi cậu bắt đầu nấu cơm cho cậu ta, thì mới không còn sai cậu đi mua cơm nữa, phần lớn thời gian đều đòi cậu nấu.

Chuyện làm ấm tay này cũng thế, Trần Miểu thầm nghĩ cả mùa đông này có phải Lục Liễm Ninh đều sẽ làm ấm tay như vậy hay không?

Trần Miểu bị lạnh rất khó chịu, trong lòng cậu có một suy nghĩ giá như hôm đó chất lượng của cái túi sưởi tay kia không tệ như thế thì tốt biết mấy, nếu nó không hỏng cậu cũng không nảy ra cái chủ ý tồi tệ này.

Lục Liễm Ninh nhìn cậu thất thần, ban đầu cậu ta còn cho rằng Trần Miểu sẽ dán lên người mình giống lần trước, nhưng không ngờ cậu ta lại ngơ ngác đứng đó, không biết đang suy nghĩ cái gì trong đầu.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chuabiet