SNTM 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù sao Đỗ Lâm cũng đã quá chén, nghe thấy Lâm Sanh nói rằng cậu ấy muốn có bộ quần áo kia nhất thời ngây ngốc, sửng sốt chớp mắt một cái sau đó mới nói: "Thích bộ quần áo đó như vậy sao, người ta mặc rồi cậu cũng muốn sao."

Lâm Sanh hít sâu một hơi: "Tôi thích mua về đốt! Không được sao!."

Đỗ Lâm lại bày ra bỗng nhiên dáng vẻ tự cho là tỉnh ngộ: "Vốn chỉ có 5 bộ đã nâng giá lên tận 15 vạn rồi, cậu đốt thêm một bộ chẳng phải là càng đắt sao, đối với bạn gái cũ cũng tốt quá nha, cậu đó, đã chia tay thành như vậy mà vẫn còn không quên nâng giá cho thiết kế của người ta."

Lâm Sanh không thể nhịn được nữa, nếu Đỗ Lâm không phải đang say, thì đã bị cậu ấy thẳng chân đá xuống đường rồi, cậu ấy tự mình bình tĩnh lại giữ vững tâm thái, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: "Câm miệng!"

Lý Diễm từ sau ngày đó, sợ đến sân vận động sẽ gặp phải đám người kia, đành phải ngây người cả tuần lễ ngoài phố đi bộ cùng với lão Nhạc, thật sự rất nhàm chán, vì thế vào một ngày mưa dầm dề kia, anh đã cầm cây dù nát tươm của lão Nhạc đi tới sân vận động.

Bởi vì hôm nay là thứ hai lại đang trong thời gian làm việc, lúc chiều trong sân vận động rất vắng vẻ, bình thường chỉ có cuối tuần hoặc là buổi chiều thứ sáu thì ở đây mới đông đúc .

Lý Diễm tìm đến vị trí ở hàng thứ tư mà anh thường hay ngồi, dù sân bóng rổ không có ai, nhưng ánh đèn vẫn bật hết công suất, chiếu cho sàn nhà sáng chói.

Lý Diễm nhìn sân bóng rổ phát ngốc một lát, tiếng mưa bên ngoài rơi càng ngày càng lớn, anh chậm rãi tựa người lên hàng ghế trước, nhắm hai mắt lại.

Lục Liễm Ninh lăn lộn anh một đêm, buổi sáng vậy mà lại thức dậy cực sớm, tỉnh lại lại bắt đầu sờ mí mắt anh, cậu ta còn tự cho là động tác của mình rất nhẹ nhàng, không đánh thức anh.

Ngay lúc Lý Diễm lim dim, chậm rãi đi vào giấc ngủ, cửa sân bóng rổ "Rầm" một tiếng, âm thanh bóng rổ va chạm sàn nhà vang lên.

Anh đột nhiên mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy liếc mắt đánh giá một cái, lại nhanh chóng cúi người xuống, giả vờ như mình không ở đây.

Thật là oan gia ngõ hẹp mà, người vừa vào vậy mà lại là người mà hôm trước anh kéo lão Nhạc đi ăn vạ gặp phải.

Chẳng qua lần này không có những người khác đi cùng, chỉ có một mình cậu ấy tới, có lẽ là vì ngày mưa như thế này nên nhìn bộ dáng cậu ấy có vẻ như tâm trạng đang không tốt lắm, âm thanh quả bóng va chạm mặt đất cũng có thể nghe ra người đập bóng dùng lực không nhỏ.

Lý Diễm yên lặng làm bộ như bản thân không tồn tại, trong lòng cầu nguyện cậu thanh niên kia nhanh chơi xong.

Cứ giằng co như vậy hết một tiếng rưỡi, Lý Diễm đến xoay người cũng không làm động tác quá lớn, vì anh nằm nghiêng nên nửa thân bên dưới tê rần, mới nghe được âm thanh người nọ rời đi, Lý Diễm phỏng đoán có thể là cậu ấy đi đến phòng thay đồ, chắc là chuẩn bị về rồi.

Cứ thế lại qua thêm 10 phút, lại nghe được tiếng bước chân càng ngày càng nhỏ có vẻ như đã đi xa rồi, trong lòng Lý Diễm vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đã nghe thấy một tiếng "Bịch", giống như tiếng vật nặng rơi xuống đất vậy, sau đó là tiếng kêu đau kiềm nén "A..."

Người nọ té ngã!

Có thể cậu ấy đang cố đứng lên, nhưng lại ngã một lần nữa.

Sân vận động bị chìm trong bầu không yên lặng chết chóc, ngoại trừ tiếng mưa rơi bên ngoài, thì chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của cậu thanh niên kia.

Lý Diễm không có cách nào giả vờ như bản thân không tồn tại nữa, anh chậm rãi đứng dậy nghiêng đầu ra nhìn, vậy mà là cây dù nát của lão Nhạc làm người ta ngã, cái nan dù* bị gãy đâm cả ra ngoài, có một cọng sắt nhỏ đâm vào chân của cậu thanh niên, cái dù này cũng không biết tại sao lại có thể nát đến như vậy.

*Nan dù: là mấy cái cọng chỉa ra này nè mọi người.

Hay là cậu thanh niên này bị lão Nhạc khắc nên mới xui xẻo vậy nhỉ!

Lý Diễm nhìn cái chân đang đổ máu ồ ạt của cậu ấy, nhanh chân đứng lên khỏi chỗ ngồi, chạy qua, giọng nói tựa hồ có chút thảo mai: "Cậu không sao chứ..."

Lâm Sanh đau đến nỗi mồ hôi lạnh thấm ướt cái trán, nhìn cây dù nát bên chân, mấy cái nan dù bị gãy hết một nửa, phía trên còn có rỉ sắt, quay lại nhìn gương mặt của Lý Diễm kia, ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí lại rất nhẹ nhàng: "Anh vẫn luôn ở đây sao?"

Lý Diễm miễn cưỡng cười gượng gạo một cái: "Tôi hả chỉ là tôi... Sợ lộ mặt quấy rầy cậu thôi."

Lâm Sanh lại nói: "Đây là dù của anh?"

Lý Diễm vội vàng xua tay phủ nhận: "Không phải không phải."

"Chỗ này chỉ có hai người là tôi với anh, nó không phải của anh chẳng lẽ của tôi!?" Trong ngực Lâm Sanh khí huyết cuồn cuộn, có phải người này cảm thấy cậu ấy đặc biệt dễ lừa gạt hay không.

Lý Diễm nhanh trí đổi đề tài: "Cậu bị thương không nhẹ đâu, để tôi đỡ cậu lên, đầu tiên phải đi bệnh viện đã."

Lâm Sanh không nói gì nữa, nhưng không ngăn động tác dìu mình đứng dậy của Lý Diễm, anh đỡ cậu ấy dậy rồi nói: "Cậu mau gọi cho bạn bè gì tới đón đi, bây giờ đang mưa lớn lắm."

"Di động của tôi bị chết máy rồi, anh đi vào bãi đổ xe dưới tầng hầm, lái xe của tôi ra đây." Lâm Sanh móc chìa khoá xe trong túi ra ném cho Lý Diễm: "Chắc biết lái mà nhỉ?"

Lý Diễm chộp được chìa khóa, gật gật đầu, đỡ Lâm Sanh sang một bên ngồi xuống, sau đó chạy thẳng xuống tầng hầm.

Lấy xe ra rồi chạy đến cửa chính sân vận động, nhưng từ cửa chính đến cửa sân bóng rổ vẫn còn một khoảng cách, Lý Diễm dầm mưa chạy qua nâng Lâm Sanh dậy, khoác cánh tay Lâm Sanh lên vai mình, một tay đỡ cậu ấy đi ra ngoài, một tay khác cầm ô.

Lâm Sanh nhíu mày, sắc mặt của cậu ấy tái nhợt, không biết có phải đau chịu không nổi rồi hay không.

"Lấy dù ở đâu vậy?"

"Mượn chỗ bảo vệ, một lát chạy ngang tôi sẽ trả lại cho anh ta." Lâm Sanh là một Alpha thành niên, thể trọng không hề nhẹ, anh phải đỡ cậu ấy, lại còn phải che dù, cũng may khoảng cách giữa cửa sân bóng và cửa chính không quá xa.

Lúc ngồi vào trong xe, hai người đều thở phào một hơi.

Đôi tay Lý Diễm nắm lấy tay lái, nhìn Lâm Sanh nói: "Thật ra đã lâu rồi tôi không lái xe, hôm nay lại mưa, cậu phải ngồi cho chắc vào đó."

Lâm Sanh liếc anh một cái, không thèm nói gì với anh, sự đau đớn của vết thương trên đùi đã mang đi toàn bộ chú ý của cậu ấy.

Cậu ấy đã bẻ gãy phần nan dù dư ra, còn phần đâm vào chân thì vẫn chưa dám rút ra.

Cậu dựa lưng vào ghế nghiêng đầu lệch sang một bên, tóc ướt dầm dề, không biết là do mồ hôi lạnh vì đau mà chảy ra hay là bị dính mưa.

Lý Diễm dù nói như vậy, nhưng trong lòng cũng sốt ruột, chỉ tầm mười lăm phút đã chạy đến bệnh viện.

Lúc lấy số xong, xếp hàng trước cửa phòng khám, Lý Diễm cũng đổ mồ hôi khắp người.

Bác sĩ mang khẩu trang xử lý miệng vết thương, miệng vết nhìn thì có vẻ nhỏ, nhưng bụng vết thương lại rất sâu, rửa sạch vết thương xong, vẫn nên quấn băng vải, còn phải tiêm ngừa uốn ván.

Ngay lúc này Lâm Sanh phát hiện Lý Diễm vẫn đang lẳng lặng ngồi ở một bên đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Đồng tử của anh chợt co rụt lại, sau đó cả người căng chặt lên, anh dời đi tầm mắt, đó là một biến hoá rất nhỏ nhưng lại khiến người ta vô cũng bất ngờ.

Lâm Sanh chuyển ánh mắt qua kim tiêm của bác sĩ, tên Beta này sợ tiêm hả?

Lâm Sanh có hơi buồn cười, nhưng vẫn nhịn lại không cười ra, ánh mắt cậu ấy dừng lại trên mặt Beta, vị Beta này thoạt nhìn có vẻ còn khá trẻ, làn da tiểu mạch, ngũ quan cũng khá là đoan chính, nếu muốn chỉ ra chỗ nổi bật nhất vậy hẳn là đôi mắt kia, đôi mắt rất sáng vừa nhìn là thấy đen trắng rõ ràng , nhìn kĩ còn có thể thấy bên trên mí mắt trái của anh có một vết sẹo nhỏ, người bình thường nếu trên mặt có một vết sẹo giống như vậy nhất định sẽ trông rất hung dữ.

Nhưng anh không giống thế, nhìn anh như thể vừa bị người nào đó ăn hiếp vậy.

Lúc hai người từ bệnh viện ra ngoài trời đã tối rồi, di động Lâm Sanh đã được sạc pin một lát lúc ở trong bệnh viện, có thể miễn cưỡng dùng, bác sĩ yêu cầu tiêm thêm hai lọ thuốc chống viêm nhiễm, nhưng bị cậu ấy từ chối.

Cậu ấy ngồi vào trong xe, nhìn Lý Diễm đứng ở ngoài cửa xe còn chưa chịu lên, cho nên hạ kính cửa sổ xuống.

Lý Diễm đứng ở ngoài xe nói: "Thật ngại quá, tôi phải về rồi."

Lâm Sanh đảo ánh mắt qua người anh: "Chẳng lẽ chuyện này như vậy là xong sao? Ngay cả tiền thuốc men cũng là tôi móc tiền túi."

"Rõ ràng là do cậu tự ngã mà, cái dù kia đặt ở đó cũng sẽ không tự chạy đến đâm cậu." Lý Diễm cảm thấy dáng vẻ Lâm Sanh có phần để lộ ý tứ không muốn bỏ qua, vì thế giọng điệu cũng hơi gấp, hiện giờ anh không có một xu dính túi nào cả.

"Nói như thế, vậy thì là lỗi của tôi rồi?"

Có thể là sắc mặt Lâm Sanh quá khó coi, Lý Diễm không dám chống đối nữa, vì thế hơi hạ thấp âm thanh: "Cậu mau gọi người nhà cậu đến đón đi có được không, hoặc là gọi người tới lái thay... Tôi phải đi trước rồi."

Lâm Sanh sao có thể dễ dàng thả anh đi như vậy, vì thế vươn tay túm chặt Lý Diễm đang gấp gáp phải về nhà: "Vậy để lại cho tôi số điện thoại của anh."

Lý Diễm kéo quần áo bị người ta nắm trong tay: "Tôi không có điện thoại di động."

Trong xã hội hiện đại này, hơn nữa Lý Diễm đang ở độ tuổi như vậy, làm sao có thể không có điện thoại được chứ!

"Anh nói ra lời nói dối sứt sẹo như vậy có ý nghĩa gì sao? Hay là anh cảm thấy tôi rất ngốc rất dễ bị lừa!" Ánh mắt Lâm Sanh dần lạnh xuống, cái tay đang nắm người cũng không hề lỏng đi một chút nào.

Lý Diễm tránh hai cái, nhìn sắc trời đã bắt đầu âm u, trong lòng càng thêm nôn nóng: "Tôi nói thật mà, tôi còn có việc, thật sự phải đi trước rồi."

Lâm Sanh nhìn thần sắc nôn nóng trên mặt anh có vẻ như không phải giả vờ, lại cảm thấy anh tốt xấu gì cũng đã đưa mình tới bệnh viện, nên rốt cuộc cũng có vài phần lương tâm, chậm rãi buông lỏng tay ra.

"Được rồi, cho anh đi trước, cho dù anh không cho tôi số điện thoại, nhưng nếu tôi muốn tìm anh thì vẫn sẽ tìm được thôi." Lâm Sanh nói xong những lời này, nâng cửa sổ xe lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chuabiet