|16| Aɳԋ Qυế, ƚíɳԋ ƈԋυყệɳ ƚɾăɱ ɳăɱ:3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

|16| Aɳԋ Qυế, ƚíɳԋ ƈԋυყệɳ ƚɾăɱ ɳăɱ:3

Từ lúc mà Quế Ngọc Hải không ngần ngại xông ra đánh tên đang có ý đồ xấu với em trong buổi cắm trại kia, em lại càng ngưỡng mộ hắn hơn.

Lần nào ở chung một chỗ với hắn, em cũng đưa hai tay lên chống cằm, lắc lắc đầu nhỏ, ánh mắt ngưỡng mộ luôn nhìn chăm chú về phía hắn.

Hắn làm gì em cũng nhìn, làm xong em lại vỗ tay nói rằng hắn ngầu quá đi thôi.

Nhờ em làm mấy cái hành động này, mà Quế Ngọc Hải có cảm giác hắn sắp đi làm idol được rồi, có thể tự tin đứng trước bao người để người ta hoan hô vỗ tay cho mình.

Cũng từ hôm đó, em tin tưởng hắn hơn rồi. Hắn muốn em về nhà hắn, hắn sẽ nấu cho em một bữa cơm ngon, em cũng gật đầu đồng ý. Bày mấy món ăn đẹp mắt lên bàn, mùi thơm tỏa ra, em hít vào một hơi, gương mặt thỏa mãn, theo thói quen cũ, vỗ tay khen hắn.

"Người yêu em lúc nấu ăn ngầu lắm luôn, đồ ăn cũng ngon nữa. Đúng là số một" - em vừa nhìn đống đồ ăn trên bàn, tay nhỏ bật ra ngón cái khen hắn.

"Đẹp trai nữa" - Quế Ngọc Hải bổ sung thêm.

Hắn hôm nay mời em tới đây không phải chỉ để thưởng thức mấy món ngon này, bình thường hắn vẫn làm cho em vậy thôi. Dạo gần đây, Quế Ngọc Hải đột nhiên suy nghĩ tới nhiều chuyện, không biết nên nói như thế nào cho phải. Nên hắn hôm nay quyết định mời em tới đây, bàn bạc một chút.

Quế Ngọc Hải dù gì cũng còn một năm nữa là ra trường, hắn lại phải trưởng thành hơn bây giờ, ra ngoài bươn trải phải gặp và tiếp xúc với nhiều loại người.

Mà tính hắn lại rất dễ nóng, không có ai có thể can ngăn hắn được. Hắn sợ lúc ra đời rồi, gặp ai không vừa ý sẽ theo cái thói kiêu ngạo của bản thân mà đánh người mất. Sau đó phải lên đồn cảnh sát giải quyết, Quế Ngọc Hải đẹp trai nhưng có chút nóng tính này không thể nào dễ dàng mất mặt như vậy được.

Vì thế, hắn cần một người ở bên, có thể xoa dịu được hắn, có thể đợi hắn đi làm về mỗi ngày mệt mỏi, có thể cùng hắn tâm sự những chuyện xảy ra mỗi ngày, và người mà hắn muốn không ai khác ngoài Nguyễn Văn Toàn em đây.

Hắn yêu em nhiều như vậy, em cũng yêu hắn. Mà hai cái con người này, lần đầu được yêu nên ai cũng ngốc nghếch. Nhưng mà cả hai lại được thần tình yêu ưu ái trao duyên cho nhau, hắn nghĩ rằng sẽ mãi mãi ở bên nhau suốt đời, nên hắn không cần lo về cái vấn đề sẽ ở bên ai, vốn dĩ hắn sẽ không yêu ai ngoài em.

Sau khi bày tỏ hết nỗi lòng của mình, hắn nắm lấy tay em, hai mắt long lanh mong đợi câu trả lời.

"Em...em không biết"

Kết quả nhận lại được là em không biết, Quế Ngọc Hải có chút thất vọng, từ nãy tới giờ hắn đứng diễn tả cho em sinh động đến như vậy, gần như là hắn múa cho em coi luôn, vậy mà em vẫn chưa hiểu được tấm lòng chân thành của hắn.

Hắn không dám trách em, dù gì em cũng vẫn còn đi học, vẫn chưa suy nghĩ được nhiều như hắn, em yêu thì cứ yêu thôi, em vẫn chưa tới cái tuổi già cỗi như hắn để tính đến chuyện sau này được.

Tình yêu của cả hai đằm thắm như vậy, xung đột cãi nhau hay chuyện lớn gì cũng chưa từng xảy ra, chỉ là có đôi lúc hắn mắng em vì em làm những chuyện không ổn cho bản thân em chút nào, hắn cũng chỉ vì lo cho em, nên không kìm được cái tính nóng nảy mới mắng em.

Nhưng mà chung quy lại, mắng em vì thương em chứ chưa hề có ý muốn ghét bỏ em. Tình yêu này bình yên trôi đi ngay từ lúc bắt đầu.

Quế Ngọc Hải vẫn muốn nghe câu trả lời từ em, kết quả thu lại vẫn là em không biết.

Hàng mi cong từ từ khép lại, Quế Ngọc Hải thở dài một hơi, chỉ một lần này thôi, hãy để Quế Ngọc Hải quên đi câu trả lời vừa rồi của em. Hắn chỉ muốn em đồng ý cùng hắn suốt đời thôi, hắn sẽ chiều theo bất cứ thứ gì em thích.

Cho dù hắn có mở mười tiệm bánh ngọt mang tên Gukki đi chăng nữa.

Hắn thuyết phục lại em, lần này hắn lại đứng lên. Đi ra trước mặt em, cúi chào một cái.

"Văn Toàn à, em chỉ cần nói đồng ý thôi"

"Sau này lúc ba mươi tuổi, lúc đấy tôi đã già rồi, công việc chắc chắn sẽ nhiều hơn. Mỗi ngày đi làm về, chỉ cần em ôm tôi một cái, em làm được mà đúng không ?" - hắn hỏi.

"Ôm thì được" - em trả lời.

Hắn cười, cái đầu tiên coi như là được rồi. Chỉ cần từ từ tiến tới, chắc chắn em sẽ nói đồng ý sớm thôi. Lại tiếp tục công việc của mình.

"Lúc tôi đi làm, có tiền có nhà to cửa rộng. Lúc đó em có thể tha hồ mà chạy nhảy, có thể dùng màn hình tivi lớn chơi game"

"..." - em không đáp, Quế Ngọc Hải nói với cái giọng điệu uy nghiêm như vậy. Em cảm thấy hắn thực sự nghiêm túc, không giống như lúc nãy, em không biết phải trả lời như thế nào.

"Được không em ?" - hắn nắm tay nhỏ của em, ánh mắt tràn đầy sự kì vọng.

"Dạ ..." - em ngập ngừng đáp lại, coi như cái này cũng có chút tốt đi.

"Lúc có em ở bên, tâm trạng tôi sẽ rất thoải mái. Thời gian rảnh có thể nấu cho em nhiều món ngon, làm bánh ngọt cho em"

"Dạ" - cái này em đồng ý, em sống tới ngày hôm nay vì nuôi cái bụng nhỏ này thôi.

"Sau này, khi tôi giàu lên rồi. Có thể mua tất cả những thứ mà em muốn"

"Nhưng mà ... lúc đó em cũng lớn rồi, em đi làm kiếm tiền tự mua đồ mình thích được" - cái này thì em không đồng ý, em có thể tự thân mình vận động kiếm ra tiền, không thể mãi nhờ vả vào Quế Ngọc Hải được.

Được rồi, thỏ nhỏ này rất giỏi, hắn không nói nữa, những điều hắn cần nói thì hắn đã nói hết rồi, lần này hắn lại chờ đợi câu trả lời của em. Nếu như em mà nói không nữa, hắn thề sẽ nằm tại đây khóc tới sáng, khóc tới lúc nào thành người không có nước mắt nữa thì dừng lại.

"Em đồng ý chứ ?" - hắn hỏi em nhưng mà lần này hắn không nhìn vào mắt em nữa đâu, hai mắt nhắm chặt lại chờ đợi.

"Em ... không b-" - em định trả lời giống như hai lần kia, nhưng em cảm nhận được sự run rẩy từ hai bàn tay hắn đang nắm chặt tay em, Quế Ngọc Hải này sợ em từ chối đến nổi người run như máy cày, sắp khóc tới nơi rồi.

Chưa hết câu, Quế Ngọc Hải ngã khụy xuống đất, hắn cũng đâu còn lí do gì để đứng nữa, em nhỏ chuẩn bị nói ra cái từ kia, Quế Ngọc Hải nghe rõ ràng từ 'không' rồi mà, từ tiếp theo là gì hắn cũng thừa biết.

"Em ... em đồng ý mà. Đồng ý cùng anh sống cả đời luôn, anh mau mau đứng lên" - thấy hắn ngã như vậy, em liền nói đồng ý ngay.

Lúc hắn ngã xuống, hàng lông mày có nhăn lại một chút, hai đầu gối vừa chạm đất thì nền nhà cũng kêu lên một tiếng, em nghe thôi cũng biết đau đến nhường nào, em vội ôm hắn, lấy hết sức kéo cái người to con kia đứng dậy.

Sao cái anh này vì cái chuyện trăm năm kia mà làm khổ mình vậy chớ, em đây vẫn chưa suy nghĩ về chuyện tương lai nhưng mà em biết rằng bản thân em sẽ chỉ yêu mình hắn thôi.

Nhìn hắn ngã đau như vậy, mặt cũng nhăn nhó như thế kia vậy mà không thèm kêu đau một tiếng, cái anh này cứng đầu ghê nơi. Làm em nghĩ rằng tại em mà hắn mới đau như vậy, dùng sức kéo hắn đặt lên ghế, em chịu không nổi cũng đứng trước mặt hắn rơi nước mắt theo luôn.

"Anh nói gì đi chứ, anh nói là mình đau khi bị ngã đi. Em nói đồng ý rồi mà, sao anh không chịu nói gì ... hức" - em đưa tay dụi mắt, nước mắt chảy ra làm em khó chịu. Mà cái anh trước mặt em đây làm em khó chịu hơn.

Hắn cúi đầu không nói gì từ nãy tới giờ, cũng dần mở mắt, miệng nhếch cười một cái, tự cảm thán rằng bản thân nên đi làm diễn viên được rồi, bây giờ hắn vẫn cảm thấy lúc nãy mình diễn quá đạt, đến nỗi em người yêu tin luôn. Khâm phục bản thân !!

Hắn kéo em người yêu trước mặt lại gần, ôm một cái, mặt dụi dụi vào bụng nhỏ của em.

"Đau, đau lắm"

"Đau chỗ nào ?" - nghe được hắn nói đau rồi, thỏ nhỏ không tự chủ được mà lấy tay xoa loạn cái đầu tròn đang áp vào bụng mình.

"Đau trong tim" - Quế Ngọc Hải nắm lấy tay nhỏ, đặt lên ngực trái của mình.

"Em nói đồng ý rồi mà" - không chịu đâu, cái anh này cứ giỡn.

"Ừ, đồng ý rồi nên vui lắm"

Hắn kéo thỏ nhỏ ngồi lên đùi mình, tay vòng qua ôm chặt em lại, em đồng ý rồi nên hắn vui lắm, hắn còn sợ đêm nay phải nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo kia mà khóc cơ. Chịu không được liền hôn lên má em vài cái.

Bạn nhỏ này cũng không đẩy hắn ra, mặc kệ cho hắn làm gì thì làm, em không muốn hắn như lúc nãy nữa đâu. Coi như em đây có chút ga lăng, an ủi được bạn trai không khóc nữa, sau này xứng đáng làm chồng lớn của Quế Ngọc Hải.

Quế Ngọc Hải đột nhiên khựng lại một chút, suy nghĩ gì đó rồi nói.

"Ba Quế của tôi là ông chủ lớn, hôm trước lúc về nhà có nói rằng ai không chịu ở bên tôi suốt đời sẽ bị ông thả từ tầng 99 xuống. Khoảng cách đó khá là xa, học sinh giỏi Nguyễn, em cũng có thể ước lượng được mà nhỉ ?" - hắn kể chuyện cho em nghe.

Người ngồi trên người hắn có chút run, mặc dù cả hai không có đối mặt với nhau nhưng mà hắn biết em đang rất hoảng, có phải là bị hắn dọa cho sợ rồi đúng không ?

"Em... em có từ chối anh đâu, em đồng ý mà" - giọng nhỏ ngập ngừng nói với hắn.

Em nhỏ này ai nói cái gì cũng tin, vì vậy rất dễ bị lừa, bị người ta lợi dụng lòng tốt, mà cái người hay lừa em nhất chính là Quế Ngọc Hải, những từ hắn nói ra đều xoay mòng trong đầu em, không tài nào thoát ra được.

Cũng vì đó, mãi sau này em cũng không dám từ chối hắn, em sợ ba Quế sẽ thả em từ trên trời xuống.

____________________End__________________

10đ cho sự diễn suất như thật của anh Quế=)

flopp du vay sao ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net