Có quá sớm để thổ lộ điều này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Source: Drabble – https://archiveofourown.org/works/31177439
              Author – https://archiveofourown.org/users/complicationstoo/pseuds/complicationstoo  (Complicationstoo)
              Art – https://twitter.com/microjunko16/status/1389615666110500868
              Artist – https://twitter.com/microjunko16 (Junko)

Những từ ngữ bị trượt ra một cách tình cờ ngay lần đầu tiên. Chỉ trong một khoảnh khắc, Steve quên rằng họ vẫn chưa ở mối quan hệ đó. Anh quên rằng điều này giữa họ vẫn còn khá mới và mong manh, nhưng bởi vì đối với anh, nó là một trong số rất ít những điều mà anh chắc chắn. Ý tưởng yêu Tony đã không làm anh sợ hãi trong một thời gian dài, và tâm trí anh luôn tâm niệm những lời đó đến mức điều làm Steve kinh ngạc nhất không phải là đã bất giác thổ lộ những lời đó mà là anh đã mất quá nhiều thời gian bộc bạch nó ra.

Trong hai tháng qua, anh luôn nghĩ về những lời đó ít nhất một trăm lần. Đó là những điều anh đã nghĩ khi anh đặt cốc cà phê của Tony trước mặt gã vào buổi sáng, cốc cà phê được pha với lượng đường và kem thích hợp, và anh nhìn Tony từ từ chớp mắt tỉnh táo khi gã nhấm nháp nó. Vang vọng trong tâm trí anh là từng tiếng cười và nụ cười vô tư, từng câu nói đùa thì thầm vào tai Steve chỉ để mình anh nghe thấy trong một căn phòng đông đúc. Anh hôn ba từ đó vào làn da của Tony, vào chỗ lõm của hông và hõm cổ, và đôi khi anh tự hỏi liệu Tony có nếm được chúng trên lưỡi của mình hay không.

Cuối cùng anh đã để lộ những lời đó ở đây.

Steve đang đứng gần bếp, cố gắng tìm hiểu chính xác tại sao công thức lại yêu cầu anh cho thêm một chút muối, trong khi Tony đang giả vờ giúp đỡ cắt táo trên đảo bếp*. Những miếng táo đã kết thúc trong miệng gã nhiều hơn là chúng phải nằm trong bát, và gã cho rằng mình đang lén lút trộm được những miếng táo khi Steve không chú ý.

Trước một âm thanh lạo xạo khác, Steve quay lại cho gã một cái nhìn đầy hiểu biết.

"Gì?" Tony hỏi, giả vờ vô tội ngay cả khi rõ ràng là gã đang nhai miếng táo.

Steve lắc đầu cười toe toét, quay lại tập trung vào mớ hỗn độn nhớp nháp được cho là đang biến thành bột nhão. "Em thật may mắn khi tôi yêu em, nếu không tôi sẽ đuổi em ra khỏi bếp."

Sự im lặng phía sau anh thật bất thường, và Steve nhìn qua vai mình để thấy Tony đang nhìn chằm chằm vào anh. Tay gã đông cứng, con dao vướng vào giữa quả táo với đôi mắt mở to, nó sẽ trông thật ngộ nghĩnh nếu Steve không bối rối về điều gì đã gây ra nó.

"Chuyện gì vậy?"

Tony ậm ự những âm thanh như những lời nói bị mắc kẹt trong cuốn họng. "Anh chỉ... ý anh là sao?"

Steve cau mày. "Em đang nói về điều gì?"

"Anh có hiểu nó không?" Tony hỏi lại, kiên quyết hơn, giống như mọi thứ đang dựa trên câu trả lời của Steve. Ngoại trừ Steve không biết anh đã nói gì.

Anh phải suy nghĩ về nó một lúc lâu, tua lại những phút cuối cùng, và khi nắm bắt được những gì đã xảy ra, anh bị một làn sóng mạnh mẽ của sự hoang mang ập lấy.

"Ôi, khỉ thật."

Khuôn mặt của Tony gần như bàng hoàng, sự bàng hoàng của một người đã không dành nhiều thời gian trong những năm qua để biết về anh. "Đúng vậy, được rồi. Chỉ là một cách diễn đạt. Tôi không nên giả định hay suy tưởng..." Tony ngắt lời với tiếng thở run rẩy và nở một nụ cười mà Steve cho rằng nó có ý nghĩa trấn an. "Hãy mặc kệ tôi. Chúng ta sẽ giả vờ như điều đó chưa bao giờ xảy ra, được chứ?"

Tony nhanh chóng quay lại, quay trở lại với những quả táo, và Steve biết rằng anh không thể để khoảnh khắc này trôi qua như thế.

"Ý tôi là vậy," Steve trả lời, và Tony dừng lại. "Tôi ước tôi đã không nói ra nó như thế này, nhưng tôi chắc chắn về điều đó."

"Ừm?" Tony ngập ngừng hỏi.

Steve bước về phía gã và đặt một tay lên hông Tony, anh xoay gã lại. Nghiêng mặt Tony lên để ngắm gã với một ngón tay đặt dưới cằm. "Tôi yêu em."

Tất cả sự hoang mang của anh tan biến khi anh nghe Tony nhẹ nhàng đáp: "Tôi cũng yêu anh."

"Ồ, tốt," Steve nói, mỉm cười nhẹ nhõm. "Tôi không biết mình sẽ như thế nào nếu em không đáp lại nó."

Tony cười, kéo anh xuống để hôn, và lần này, khi Steve đang thì thầm ba từ đó vào môi Tony, anh đảm bảo rằng Tony có thể nghe thấy chúng.

END

Note: Đảo bếp - Kitchen island*: Đảo bếp còn có tên gọi khác là bếp đảo hay bàn đảo, thực chất là một phần của tủ bếp nhưng được tách biệt, không dựa vào tường, thường được đặt ở vị trí trung tâm, cân đối với phòng bếp . Cùng với bồn rửa và kệ nấu, đảo bếp là khu vực có tần suất sử dụng cao nhất trong không gian bếp. Với những gia đình hiện đại, một căn bếp truyền thống khó có thể đáp ứng được nhu cầu ngày càng cao và đa dạng của cuộc sống. Ý tưởng đảo bếp được thiết kế và hiện thực hóa nhằm đáp ứng nhiều yêu cầu này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net