[ BriZata ] |Cause all I want is you|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Merry Christmas
Dù trễ 2 ngày so với dự kiến...

Xin mạn phép tag La_Chanh1502
Req của cậu đây, giáng sinh an lành nhé

----

Giáng sinh.

Tôi tự hỏi

Đã bao lâu rồi tôi đã không còn được nghe qua.

Tiếng rộn rã nô nức thời thơ khi đó, háo hức chờ đợi được chính tay xé toanh hộp quà với chiếc ruy băng bóng lưỡng đính bên trên
Rồi vỡ oà trong xúc cảm của một đứa con nít bắt được món đồ chơi quý giá ngàn vàng.
Ngồi bên khung lò sưởi đốt củi, cháy rạo rực thành tro. Trong hồi ức mong manh còn lưu lại ít ỏi chừng ấy, nhưng lại rất rõ rệt. Đến mức, tôi nhớ như in tiếng lách tách phát ra.
Thật buồn cười, tôi còn quá nhỏ để biết được thứ tiếng đó là gì. Chỉ biết, nó ấm. Dẫu đôi ngọc trai tí hon vô hồn ngước ra bên ngoài, tuyết vo thành từng mảnh lơn lớn ôm lấy cửa sổ nhỏ đáng thương. Trông rét lắm, may sao tôi vẫn còn cái lò sưởi ngày xưa đó ở bên, lấy làm an ủi.

Chợt tôi lại muốn nôn nao như lúc ấy, lòng bâng khuâng giây lát.

Ước gì, hoá bé lại.
Ước gì, có thể quay ngược thời gian trở thành đứa trẻ ngây ngô ham chơi và lắm điều tò mò.
Bởi giờ đây, khi nhắc lại.
Tôi chẳng còn bao tha thiết dành cho mùa đông thân yêu này nữa rồi.

...

Tôi ôm nỗi cô đơn ngủ quên trong mớ chăn đệm êm ái, đã quá lâu rồi. Phải, từ bao giờ tôi quên mất mùa thứ tư trong năm, cái mùa mà thấm thoáng bước thêm vài bước nữa là sang một năm mới trịnh trọng.
Dưới màu nắng yếu ớt đọng trên làn da trắng trẻo, nàng hạ vẫn quanh quẩn đâu đây. Vẫn đợi chờ chàng đông, che chở từ phía sau để chàng thuận lợi hoàn tất công việc mỗi năm một lần, 3 tháng. Khoảng thời gian không quá dài cũng chẳng quá ngắn, công bằng cho cả bốn vị, không chỉ đôi bên.
Dù cách chàng qua một ánh mắt xa lạ khác, lại 3 tháng đó.

Nàng không ngần ngại đâu, cái nắng mỏng manh này chẳng vì thế mà rời đi dễ dàng. Sứ mệnh của nàng còn đó, chàng ở đây. Đơn phương thì cứ thế thôi. Yêu mà, ừ.
Có lẽ mùa hạ vẫn đi phía sau mùa đông ngóng chờ một phép màu huyền ảo.
Tự nhủ rồi một ngày người sẽ để tâm, cố chấp là thế. Tuyệt nhiên không ai có thể nói được điều gì.

' cót két ' Gió lay cửa, bẽn lẽn cất tiếng cùng muôn loài. Tiếc thay, nơi hiu quạnh chốn đây lác đác vài chú đại bàng hùng mãnh, kiên nhẫn ngồi ấp trứng chờ sinh linh mới sắp chào đời. Và cả ba chiếc cú phốp pháp yên vị hai chân be bé trên cành cây nhẵn nhụi. Ánh ngời tựa Big Ben mãi đăm đăm vào cánh cửa thoáng bật ra, không những lạnh mà sức gió mạnh hơn bình thường. Phủ đều toàn bộ da thịt tôi, cảm giác rờn rợn chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi rồi tan nhanh vào không gian tĩnh mịch. Nhưng cơ thể tôi không ấm hơn là bao, từ đầu đến chân kín mít tận hai lớp chăn bông dày dặn. Dư âm để lại như kéo tôi dậy khỏi cơn ác mộng dài
Bần thần, tôi gượng người dậy, chiếc chăn tuột xuống ngang eo. Khuôn mặt vốn vô cảm trước giờ vẫn thế, tôi hoàn hồn lại, mồ hôi tuôn không ngừng phía trên trán khiến mái tóc bù xù ướt đẫm đôi bên.
Chầm chậm khép hờ mi mắt, một lần nữa khẽ buông lỏng cơ thể tìm đến bình yên nằm trong tâm trí.
Gió đang nổi, âm thanh rung ring từ chùm lá xum xuê và tiếng ca du dương phương nảo nao, xa rất xa. Trầm lắng và ngọt lịm thể chàng nhạc sĩ viết lời tương tư nàng bán bánh dạo, nhưng có khi như vậy lại xoa dịu được một phần thâm tâm tôi.

Cuối cùng tôi lại ngả người xuống thành giường, vắt tay ngang trán ra vẻ suy ngẫm. Lựa chọn sáng suốt và đúng đắn, mọi thứ hình như đã ổn thoả hơn.

" Tuyết..rơi rồi"

Tuyệt biết mấy khi có thể ra ngoài ngắm nhìn một chút nhỉ?

Nếu có thêm một ai đó, chắc sẽ tốt hơn.

Tôi choàng áo qua loa, chân xỏ tất hai màu cùng chiếc giày nhám bạc đôi phần sờn cũ. Chẳng qua không có lý do thiết thực gì để sở hữu một đôi ủng thời thượng bấy giờ. Chỉ là vốn dĩ nó không còn đặc biệt đối với tôi, là giáng sinh.
Một mùa ngắn ngủi với đống tuyết vô vị cứ mãi chôn mình, đắp thành những tầng dày đặc làm thú vui tiêu khiển cho nhân loại. Rồi chả đến lúc nào đó khi nắng lên, hồi chuông chẳng còn cất tiếng.
Mọi thứ kết thúc.

-------

" Vớ vẩn..."
Zata lầm bầm, ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu là mở cửa ra đón không khí vào nhà. Và anh sẽ trông thấy Bright - cậu trai hàng xóm đối diện với vẻ mặt rất chi là tươi tắn, luôn giữ nụ cười rực nắng trên môi cùng bao nhiệt huyết và hào phóng chạy đến bên anh chào hỏi niềm nở. Sau đó anh sẽ ngỏ lời muốn đắp tuyết với Bright
Kế hoạch tuyệt vời.

Anh vặn chặt tay nắm cửa, ngơ ngác lúc lâu.

Qua khung cửa sổ, Zata vẫn nhìn thấy gương mặt quen thuộc luôn tràn trề sức sống. Hình như cậu ấy bận rộn nói cười cùng gia đình trong căn bếp ấm cúng đó rồi. Dẫu chỉ cách nhau qua hai tấm kính xa xôi.
Nói rằng mắt anh tinh như chim ưng cũng không sai tẹo nào.

Kế hoạch vỡ tan tác, Zata đành quay về giường
Lòng bâng khuâng buồn bã, anh quấn chăn kín mít giấu đi mất

'Cộc cộc'
...

Zata nhíu mắt cau mày, vừa yên vị nhắm mắt không bao lâu đã bị kẻ nào dựng dậy.

" Ai gọi đó? "

" Nếu là Thỏ? "

"...."

" Cho xem tai? "

" Nếu là Brightttt? "

'cạch'

" Ơ anh vẫn chưa trả lời em cơ mà " vẻ mặt thương hiệu híp mắt lại, giọng cười hoà lẫn cùng điệu trầm ấm bao lần cất lên từ sâu trong tâm trí trống rỗng.

Zata biết

Cậu ta sẽ như vậy

Luôn như vậy

Cho đến khi bước chân rời khỏi cuộc đời anh.

Không một câu hứa hẹn

Không một lời cảnh báo trước.

" Zata-
Zata?
Anh có muốn trả lời em không đó"

Bright xua tay cười xuề xòa, nhiều lúc anh cũng chẳng hiểu vì sao cậu ta lại có thể cười nhiều đến vậy.

" Em qua đây có chuyện gì? "

" Anh đắp tuyết cùng em được không? "

Nước đi này Zata chưa nghĩ tới.

" Nếu câu trả lời là không thì sao? "

" Em biết anh sẽ không nói như thế đâu "

----

Từ đó, phía sau bãi sân rộng trải dài một khoảng đất thênh thang phủ kín hoa tuyết. Lấp loé dưới ánh sáng nhỏ nhoi là hai hình bóng mờ nhạt, miệt mài vun đắp kỉ niệm.

Thứ mang tên kỉ niệm đơn thuần là chú người tuyết

Bàn tay anh trắng nõn, từng ngón chạm vào nền tuyết xám xịt khẽ tan chầm chậm. Chợt nghe đầu ngón tay sao mà buốt đến quặn thắt
Anh đắp một lớp tuyết
Lớp thứ hai và rồi thứ ba, những ngón tay mảnh khảnh run bấy lên, bần bật.

Zata chẳng mở lấy một lời

Bright lặng nhìn, anh ta từ đầu vốn đã như thế.
Cậu lâu nay chả mấy lạ lẫm gì nữa rồi

" Sao anh lại không mang găng tay chứ ? "

Không đợi một câu hồi đáp, Bright lon ton chạy một mạch vào bên trong căn nhà lục lọi, dưới hộc tủ nhỏ chứa đầy những thứ vụn vặt. Tuy vậy, nó vẫn ngay ngắn theo cách hoàn hảo nhất.

Bright bất chợt đưa mắt nhìn
Phía xa xa, thân thể hao gầy hoà lẫn vào nền tuyết xám, điểm tô lên những cành cây khô khan một màu xanh mướt. Bức tranh thiên nhiên hoạ giữa trời đông càng thêm phần sinh động.

Zata ngây người, dường như toàn bộ lớp tuyến kia dần lún sâu hơn. Chẳng hiểu vì cớ gì, đôi tay ấy vẫn mơ hồ miệt mài trượt qua lớp trắng mịn bóng bẩy.

"Yêu hay không yêu
Cuối cùng vẫn cô đơn thế thôi.."

Cánh môi hờ hững thì thầm, anh dán chặt mắt vào chú người tuyết như thể chẳng có sự hiện diện của Bright.
Cậu tròn mắt ngạc nhiên, rõ là gần như vậy.

'Cô đơn?' Nhưng chỉ duy nhất hai câu từ loáng thoáng được thính giác tiếp nhận.

Bright thầm ngẫm

Zata khép mình trong căn phòng hỗn độn đầy rẫy kí ức buồn tủi đã hơn một năm trời. Quá khó để bước qua vỏ bọc cứng cỏi và dang rộng đôi tay ôm lấy trái tim tưởng chừng như mạnh mẽ đó. Lần này sang lần khác, Bright luôn cố gắng từng ngày. Cố nhiên, đâu đã vào đấy
Có lẽ trong một khoảng khắc, cậu đã thành công

" Zata, có chuyện gì sao anh "

" Không có gì, sao em lại hỏi vậy? "

" Em vừa nghe được gì đó từ anh, Zata vẫn ổn đó chứ. Đừng giấu em điều gì nhé? "

Thấy được nụ cười ban mai, lòng anh như toả nắng.

" Ừm "

" Đương nhiên rồi "

Ngồi bệt xuống nền đất trắng xoá
Hai chiếc nút nhỏ nhắn đen ngòm và hai cành cây khô khốc không còn sót lại chút sinh khí nào, được yên vị nằm trên ba đống tuyết to tròn.
Có vẻ nó đã toàn vẹn rồi?

Cậu không hay
Anh chẳng mảy may
Có ai muốn thấy một chú người tuyết buồn bã đâu?

Vậy
Liệu qua mùa xuân, khi đông rời đi, tuyết tan.
Ai
Ai sẽ là người bên chú?
Và ai,
ai sẽ là người bên anh khi chú cũng biến tan theo ngụm khói vô hình?

---

Không gian phút chốc trở nên ảm đạm lạ thường, bóng mây nối đuôi nhau che lấp mặt trời, trở lạnh hơn bao giờ. Khoé mi anh rũ xuống, Bright không chịu được liền lên tiếng, phá bỏ rào chắn đang dần dần tạo ra khoảng cách.

" Zata, hay là hai chúng ta xuống phố dạo quanh một chút
Đã lâu rồi anh chưa ngắm nhìn phố xá vào mùa này đúng không? "

" Được rồi, theo em " Anh thở nhẹ ra, chẳng muốn nghĩ ngợi thêm điều gì, nhanh chóng đáp lại

----

Những chùm bông gòn đan nhau ủ ấp dưới ánh chiều tà, trắng ngời ngợi tựa đôi tình nhân khoác tay nhau đi qua mọi nẻo đường. Phía cuối phố được trang trí cầu kì, với những trái châu len lỏi sáng lấp lánh bên cạnh dây đèn và rải đầy xung quanh cây thông khổng lồ. Tuy thế, tiếng cười rộn rã vang lên chưa hề ngừng nghỉ một giây. Nườm nượp người chen chúc qua lại, khu phố nhộn nhịp cùng bầy em nhỏ và những hộp quà nhiều màu đầy đủ các kích cỡ khác nhau.
Đối với Zata giờ đây, trước mắt anh chẳng khác nào là một thế giới mới được mở ra.
Bright thoáng nhìn anh, lòng bừng lên một tia hy vọng sưởi ấm cõi mộng.
Nhưng chẳng được bao lâu, Bright nhận ra
Người người đổ xô nhau xuôi ngược càng lúc càng nhiều

Tiếng ồn ào khó chịu ập đến tức thời, Bright nhíu mắt ngó nghiêng vào một tiệm trà sáng đèn gần đó. Cậu ta hiểu ý, kéo theo Zata lẽo đẽo theo sau

Anh hơi nhướng mày, đôi găng tay hồng phấn mà Bright trao thật ấm
Nhưng bàn tay đang nắm giữ vận mệnh cả thế giới trong anh còn ấm áp hơn ngàn vạn lần.

'ping pong'

Phía cửa treo vòng hoa be bé được đẩy ra nhẹ nhàng, đồng thời âm thanh báo hiệu khách đến lại cất lên. Lần thứ 50 trong ngày

" Xin kính chào quý khách "

Cậu trai tóc sáng màu kéo theo anh chàng trẻ tuổi lướt qua hàng ghế dài, Bright tinh ý chọn một góc bàn gần cửa. Sát bên cạnh tấm kính trong suốt đẫm mùi hoa anh túc, dường như vừa được lau chùi kĩ lưỡng.
Bánh quy gừng thơm lừng và hai cốc sữa nóng, khói toả nghi ngút đặt gọn gàng trên khuôn. Đương nhiên, không cần phải bàn cãi về thức uống cùng vị bánh này

Vào giáng sinh hằng năm, tuy là tiệm trà, nhưng họ đặc biệt phục vụ duy nhất hai món chính. Bằng sự khác biệt và độc đáo đó, có lẽ tên cửa tiệm lần nào cũng vang dội mạnh mẽ rồi truyền đi rất xa là điều chả đáng ngạc nhiên cho lắm.

Bright biết đến kha khá lâu, cậu chàng chỉ chực chờ một ngày không xa được bên cạnh anh thưởng thức dư vị mùa đông gói ghém trong cơn mưa tuyết trắng cùng với sự ấm áp ở không gian yên bình chốn đây

" Em ngồi cùng anh được không? "

Zata ngước lên nhìn, Bright chẳng hiểu vì điều gì mà luôn luôn nhận ra suy nghĩ của anh.
Có thể
Trông Zata thường mang theo nỗi u hoài da diết trên từng đường nét.
Và cậu ta cũng không khó chịu về điều đó
Thật tuyệt

" Sự cô đơn của anh, liệu rồi có ngày nó sẽ kết thúc, đúng chứ? "

Bright nhanh chân sang bên hàng ghế đệm êm ả dù cho Zata không trả lời câu hỏi đó.
Trong sự im lặng của cả hai, anh cất tiếng.

Thật sự, cậu rất cảm kích biết bao
Được mấy lần như thế này chứ?
Bright chỉ cười đáp lại

Cậu chàng ngây ngô choàng tay qua đôi vai gầy guộc, khẽ vỗ về lấy tâm hồn yếu ớt.

" Bright, nơi này rất đông người, họ nhìn vào thì không hay đâu "
Bright nhẹ nhàng kéo Zata gần hơn về phía mình, dịu dàng làm bờ vai cho anh người thương gối đầu mặc kệ gièm pha
Miễn là những gì Bright đang cố gắng chẳng là vô ích

" Lúc em đến và đưa găng cho anh, anh đã nói gì vậy? "

" ...lúc nào? "

" Anh biết mà
Anh rõ mà- "

" ... "

" Không ai cần anh, em cần anh

Em vẫn luôn ở đây, nếu thế giới không dịu dàng với anh "

Đối với Bright, câu trả lời của Zata không nhất thiết cậu phải biết
Tiếng lòng cậu chàng đã mách như vậy. Tội tình gì mà không nói ra?

" yêu hay thương, có hay không, anh chẳng muốn nghĩ nhiều thêm nữa. Mùa đông này, anh chỉ muốn nằm trong vòng tay em mà thôi. "

Sau chừng ấy năm, chừng ấy nỗ lực, bù đắp lại cho Bright sự xúc động sâu sắc không thể nói thành lời, tất cả những thứ này...
thật mĩ mãn biết mấy.

" Vâng...
Giáng sinh vui vẻ "

-------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net