Chương 1: Ngày chủ nhật cuối cùng của tháng chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bob, tao xin lỗi nếu chuyến 'tàu nhanh' của mày bị trễ bến, nhưng, ừm, giúp tao quẳng con mèo chết tiệt kia xuống đây được không, thưa ngài Zeus thân kính?"

Miễn cưỡng nhận lời thỉnh cầu từ gã bạn thân, với tần suất hoạt động cơ miệng vượt quá mức người thường có thể chấp nhận - Bob, sẽ tuyệt hơn nếu người khác gọi hắn là Bobby, sẵn sàng khoác lên cơ thể trần trụi màu mạch một tấm áo choàng tắm lông cừu đen mượt, đương nhiên không mấy dễ chịu, chẳng hề đáp lại.

Con mèo đen này lại xuất hiện.

Bobby cảm thấy mất kiên nhẫn nhiều hơn là thấy nhóc mèo này dễ thương -  hắn dường như rất khó tính, nhíu chặt bên mày trái với chiếc khuyên bạc sáng lấp lánh phía đuôi, không hề nhân nhượng mà tóm lấy lớp da non sau gáy của kẻ gây rối, xách nhóc ta một mạch trả lại vị chủ nhân da trắng, dẫu cho chú ta có thút thít van nài bằng mấy tiếng khàn đặc vô nghĩa.

"Mày quả là nhân nhượng và đức độ."
Đôi mắt Brian lóe sáng, và rất nhanh thôi gã liền cảm thấy kinh khủng khi đón lấy bé cưng từ tay Bobby. "Tao chỉ nhờ mày quẳng nó xuống, vậy mà mày vẫn đem nó trả lại nguyên vẹn và an toàn, tao có lẽ nên yêu mày sớm hơn."

"Câm mồm, thằng khốn." Bobby nghiến răng, đảm bảo từng chữ của hắn chỉ vừa đủ để rít qua khóe miệng. "Bố mày đéo bao giờ đi tàu lúc chín giờ sáng đâu, con trai ạ."

Gã Brian hài lòng cười sảng khoái, với chiếc miệng rộng một cách đầy ác cảm và một khuôn mặt dài quá khổ, gã khiến hắn liên tưởng đến lão Homer Simpson trong The Simpsons ấy: "Hôm nay nữ thần Hera không đến ngọt ngào với mày à?"

"Có thể mày chưa biết, tao chia tay ả rồi." Bobby thành thật, giống như đang trút đi một gánh nặng. "Vừa chiều qua thôi. Sự thật nhé, cô ta phiền hơn tao tưởng."

"Thề có Chúa, tao không yêu cô ta nhiều như mày nghĩ đâu thằng nhãi." Thấy Brian làm bộ mặt không thể tin tưởng, hắn thêm vào. "Tạm gác lại chuyện kia, và làm ơn giải thích tại sao hay vì lí do gì mà con mèo chết tiệt của mày luôn ở đây, cũng như việc mày luôn phá giấc ngủ ngon lành của tao theo hướng tồi tệ này?"

"Trên năm lần tao đã nói, nó không thuộc quyền sở hữu của tao." Gã ta khẳng định mình không phải là một kẻ yêu động vật. "Con mèo này của Chloe, ghệ mới của tao đấy. Nàng đáng yêu lắm nhé. Tao thề là mày sẽ thích nàng ngay từ lần gặp đầu tiên."

Bobby không nghĩ bản thân đủ rảnh để mời gã bạn vào nhà mình làm một tách Villasarchi, hắn khoanh tay đầy thư thả, với trang phục ngủ buông lơi lười nhác, nhưng cũng đầy vẻ quyến rũ: "Chắc chắn rồi. Tao còn nghĩ rằng cô ta cố tình thả con mèo chết tiệt này sang đây cơ. Bởi cô ả thích cái việc mặc một chiếc quần short ngắn cũn, với cổ áo khoét sâu, thật nhanh chạy sang nhà tao ấn chuông cửa loạn cả lên lắm."

Brian giận tím mặt, gã ta cố gắng nở một nụ cười khó coi, tất cả đàn ông khi ghen đều trông thật ngu ngốc: "Không biết mày có ý đồ mới lạ gì với nàng, nhưng bạn thân à, tao rất yêu em ấy."

"Ừ, và cô ả không phải gu tao." Bobby cảm thấy đùa đã đủ rồi, hắn thực muốn đặt lưng xuống giường một cách nhanh chóng trước khi ngày chủ nhật cuối cùng của tháng chín tan thành mây khói. "Giữ ả chặt vào nhé, tao nghĩ sẽ tốt hơn nếu cô ta thôi ngay cái trò nháy mắt ngu ngốc đó đi, trông chẳng hề gợi tình chút nào đâu. Tạm biệt con trai yêu quý, tao đi ngủ đây."

Chắc chắn rồi, Brian sẽ cảm thấy tức tối lắm.

 
Bobby không nghĩ mình sẽ dễ dàng ngủ trở lại, thay vào đó, hắn sẽ để bản thân trưởng thành của mình trần như nhộng bướm, nằm phơi một cách đáng xấu hổ trên sofa - xem Netflix.

Tận hưởng ngày cuối tuần một hướng đúng nghĩa, mà theo như hắn quan niệm.

Nói không với bạn bè, người yêu.

Tất nhiên bao gồm cả công việc.

Thật sự đấy, quá hoàn hảo.

Brian Carriedo là anh bạn sinh ra ở ngoại thành Madrid, cùng học với hắn tại khoa kinh tế tại trường Liberty. Gã ta ban đầu cũng giống như hắn, chẳng biết McDonald's hay D&G là thứ của nợ gì, chỉ biết rằng cả hai được nhà trường ghép phòng kí túc xá, cùng với một người bạn Trung Hoa nữa.

Bobby hay Brian đều xuất thân không mấy khá giả. Nghe gã ta kể, khi còn ở khu Canada Real, gã cùng chị gái phải đi nhặt thịt gà vô số lần trong sọt rác. Brian kể chân thực lắm, có những khi  cả gia đình gã vừa ăn cơm tối, lại vừa khóc vì tủi hổ thân phận. Thưở ấy, có mơ gã cũng chẳng được ăn một bữa bánh mì nóng, uống một cốc sữa dê, huống chi Bobby hắn còn được mẹ nấu súp rong biển ấm áp mỗi khi trời trở rét.

Bobby đi du học khi vừa xin được học bổng năm thứ hai. Hắn hôn mẹ một lần, như một nhà du hành gầy gò, tay ôm lấy túi hành lí ít ỏi, bước lên chiếc phi cơ khổng lồ.

Nghĩ lại, đó thực sự là một khoảng thời gian khó khăn. Ít nhất là đối với hắn. Học kinh tế ở đất Mĩ cũng không phải là một điều gì quá to tát, Bobby thừa nhận, việc mình ra đi với hai bàn tay trắng ở ngưỡng tuổi chạm hai mươi là một quyết định trên cả đúng.

Lí do thì đơn giản, hắn rất không muốn gặp lại bọn họ.

Đó là những người đã làm tổn thương Bobby, và cả mẹ của hắn. Họ cực đoan đến mức, đã phá hủy cả xe hàng chất đầy hoa quả của gia đình Bobby, quấy rối quán gà của dì ruột hắn trong suốt nửa tháng, chỉ để yêu cầu một điều kiện.

Ngừng yêu đương với con trai của họ.

Đối với đàn ông, hắn luôn có một sự yêu thích hoặc hấp dẫn nhất định. Brian đương nhiên hiểu tính hướng của anh bạn mình, gã có vẻ tự hào lắm, không ngại ngần chút nào chia sẻ.

"Hồi cấp ba, thằng hàng xóm phía đối diện hẹn tao xuống tầng hầm, và bọn tao 'đấu súng' với nhau. Cũng vui đấy, nếu mày sẵn sàng làm chuyện đó với tao, cưng à."

Sẽ ổn thôi, nếu như mày không có quá nhiều lông ngực.

Bobby gầm lên vài tiếng hung dữ, lầm bầm chửi thề lấy lệ khi phát hiện bàn tay đầy trang sức bạc của mình đang dính nhớp một mảng đục ngầu. Hắn tắt đi mấy tiếng rên rỉ trần trụi trong máy tính, ngửa đầu tận hưởng chút ít khoái cảm lấm tấm còn vương lại trên đỉnh đầu, sau đó lại bị chính mùi vị tanh tưởi của chính mình quấy rầy đến khó chịu.

***

Buổi chiều hanh nắng. Bobby muốn ăn sữa yến mạch, nên hắn cần một chút hạnh nhân với hoa quả sấy.

Virgina là thành phố của dân nhập cư, hắn đôi khi không phải đến văn phòng sẽ lượn lờ đôi chút ở vài tiệm thức ăn người Hàn, mua mấy thứ đồ chơi cho mèo. Bobby sống tương đối lành mạnh; nhưng ai cũng rõ, đương nhiên chỉ là ban ngày thôi.

"Xin lỗi, phiền cậu cho tôi một tách thật nhiều sữa."

"Vâng, thưa anh." Cậu nhân viên mũi lõ nhỏ nhắn thật đáng yêu, cứ đỏ mặt suốt khi ngước lên nhìn hắn. "Anh thực sự rất đẹp trai, và nam tính quá đỗi."

Hắn khịt mũi cười thành tiếng, nhận lấy tách cà phê từ tay cậu bé: "Em đẹp hơn nhiều đấy, bé cưng."

Bobby tán tỉnh qua loa theo thói, mặc kệ cậu ta có bị hắn trêu chọc đến bất tỉnh hay không, tiếp tục thơ thẩn trong tiệm cà phê một lúc rồi mới trở về.

Từ bao giờ, hắn lại cảm thấy chán ghét mấy cô ả luôn vòi vĩnh vài thứ đồ vật chất rẻ mạt đến thế. Quyết định chia tay với Jessie ngày hôm qua giống như một giải pháp hữu hiệu, hắn lúc này mới nhận thấy rằng, dường như bản thân đã tốn mất bốn năm chỉ để tìm kiếm niềm khoái lạc vô nghĩa, cũng như đánh mất chính con người nguyên thủy trong mình.

Như Brian, gã ấy yêu rất thật lòng. Mà, sự thật lại đau đớn thay: tất cả những cô nàng từng cặp kè bên gã đều trên dưới đôi lần nháy mắt, hoặc cố tình đụng chạm thân thể với hắn. Bobby rất tò mò, bởi hắn thấy ở bản thân chỉ có sự lười nhác và đương nhiên - kèm thêm cả nghèo nàn, cho dù hiện tại cuộc sống đã ổn hơn kha khá, khi hắn đã tự vun vén khởi nghiệp bằng một công ty tài chính nhỏ lẻ bên góc phố.

Brian chỉ tồn tại sự ngu ngốc không hơn, gã thậm chí còn không yêu nhiều như cách hắn đã từng, gã ta chỉ đơn giản là đem tất cả những gì mà gã có cho mấy cô nàng đào mỏ, rồi nghĩ rằng việc này là biểu hiện đáng giá của tình yêu.

Khờ khạo thật đấy.

"Nhóc dễ thương, yêu anh được không em?"

Nhóc dễ thương này, là tình cũ bé nhỏ của hắn.

Đúng vậy. Bobby rất yêu cậu.

Hắn thở ra một hơi nặng nề, tiện đường mua hai xiên bánh cá cho chú mèo thuộc họ Bengal đang chờ ở nhà, giống như một lão trung niên làm công việc văn phòng. Một ngày vậy là quá đủ với hắn, tự Bobby cảm thấy lúc này trở về là việc làm thích hợp nhất.

"Billy, đi nào."

...

Quái quỷ thay.

Hắn không thường tin vào mấy điều tâm linh. Nhưng ai đó.

Vô cùng giống nhóc tình cũ của hắn.

***

phát súng nổ hơi chậm, cả nhà cho mình xin thứ lỗi ㅜㅜ

sản phẩm mới nên mình rất mong nhận được cmt của mọi người đó ạ, iu mọi ngừi rất nhiềuuu ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net