-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thái Dung, anh đến chơi à?" - Đình Hựu đã đứng phía sau can thiệp, lúc này liền không nhịn được lên tiếng.


"Ồ, Lý Thanh, ông vẫn chưa đi sao?" - Đình Hựu nhìn người đàn ông nói, trên miệng vẫn giữ nụ cười.


"Người quen của giám đốc sao?" - Lý Thanh nhìn Thái Dung rồi lại nhìn Đình Hựu nghi hoặc. Cả công ty đều biết Đình Hựu là gay, Lý Thanh đương nhiên không ngoại lệ. Ông ta có vẻ đang suy đoán mối quan hệ của hai người này, dù sao Đình Hựu cũng đang là một Giám đốc phụ trách, hơn nữa lại là con trai chủ tịch, động vào cậu ta hiển nhiên là đối với ông ta chẳng có chút lợi ích gì.


"Ồ, đúng vậy, sau này anh ấy sẽ thường đến đây chơi, mong mọi người chiếu cố anh ấy." - Đình Hựu nói rồi nhìn một vòng. Mọi người thấy Đình Hựu liền quay ra vâng dạ chào hỏi rồi không còn mặt mũi nào ở lại hóng chuyện nữa, đám đông nhanh chóng tản đi. Mà Lý Thanh cũng nói vài câu khách khí rồi quay lưng đi thẳng.


"Cảm ơn cậu." - Nhuận Ngũ lên tiếng.


"Tôi có làm gì đâu, anh ấy chắc bị dọa rồi hả?" - Đình Hựu cười nhìn Thái Dung.


"A, anh không sao." - Thái Dung lắc lắc đầu.


"Anh mà không cản là em cho ông ta một trận rồi, thật khó chịu." - Nhuận Ngũ vuốt ve chỉnh trang lại quần áo cho Thái Dung, bực bội nói.


"Ông ta vừa mới bị Húc Hi mắng một trận vì phạm sai lầm bên đại siêu thị, chắc là uất ức nên cố tình gây sự với hai người. Mặc kệ ông ta."


"Được rồi, tôi đưa anh ấy về trước, mời cơm cậu sau nhé." - Nhuận Ngũ nói rồi bọn họ chào hỏi nhau một chút rồi đường ai nấy đi.


"Anh có sao không?" - Nhuận Ngũ đưa Thái Dung ngồi vào xe, cẩn thận cài dây an toàn cho anh lại tự mình ngồi vào ghế lái rồi mới quay sang hỏi anh.


Thái Dung không nói chỉ khe khẽ lắc đầu. Nhuận Ngũ biết trong lòng anh đang chấn động rất lớn nhưng cậu lại không biết cách nào để an ủi anh. Cậu thở dài chầm chậm kéo bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của anh nắm lấy.


"Đừng buồn, có em ở đây rồi."


Bàn tay lớn ấm áp của cậu dễ dàng bao trọn lấy những ngón tay mảnh mai của anh. Thái Dung ngồi trong xe im lặng nhìn ra ngoài cửa kính. "Có em ở đây rồi", nếu ở trong hoàn cảnh khác khi nghe câu nói ấy anh sẽ cảm động biết bao nhiêu. Nhưng hôm nay anh chỉ thấy trong lòng tràn đầy lo lắng và bất an. Anh không hối hận vì mình đã làm nghề đấy, nếu quá khứ có thể quay trở lại, có lẽ anh vẫn sẽ phải làm như vậy. Khi ấy, đó là con đường sống duy nhất của anh và mẹ. Có điều anh vĩnh viễn không biết được, nó cũng lấy đi của anh cơ hội được sống như một người bình thường, cả cơ hội được yêu.


Cho dù cậu chấp nhận anh thì sao, cho dù anh có nhắm mắt coi như không có chuyện gì thì sao. Sẽ lại có những người như người đàn ông hôm nay xuất hiện, sẽ có những người như những đồng nghiệp hiếu kì hôm nay xì xào. Anh có thể sống như thế, nhưng anh không thể để Nhuận Ngũ phải chịu đựng những chuyện này cùng với anh. Trước đây, anh quả thật suy nghĩ quá đơn giản rồi. Nghĩ lại thật sự hối hận muốn chết, giá như ngày ấy đừng gặp lại cậu, hoặc giá như anh đừng vọng tưởng làm ra chuyện điên rồ kia, giá như anh cứ lặng lẽ mà yêu cậu thôi là được.
Nhuận Ngũ bắt đầu nhận thấy, rõ ràng Thái Dung hiện tại không kháng cự cậu nhưng cũng không hẳn tiếp nhận cậu, nhất là từ sau chuyện xảy ra ở công ty hôm đó. Dường như giữa cậu và anh có một bức tường vô hình. Anh vẫn tùy ý cậu, vẫn ngoan ngoãn theo sự sắp đặt của cậu, nhưng cánh cửa tâm tư anh hình như lại đóng lại, thậm chí còn chặt hơn trước. Nếu không mở được cánh cửa ấy, cậu biết Thái Dung trước mặt cậu có cười cũng không cách nào hoàn toàn hạnh phúc được.


Nhuận Ngũ cứ như vậy, đem hết suy nghĩ cùng lo âu của mình nói với Tư Thành tìm sự đồng tình. Ngoài Nhuận Ngũ, có lẽ chỉ có Tư Thành là người duy nhất gần gũi với Thái Dung như vậy. Bọn họ từng cùng nhau trải qua những năm tháng mà nhiều người có lẽ không thể tưởng tượng được. Anh ta ít nhiều cũng có thể đồng cảm với tâm tư của Thái Dung.


Tư Thành ngồi trên bàn trà cầm ly nước im lặng rất lâu, cuối cùng trầm mặc nói.


"Chúng tôi, trước đây là những kẻ bán dâm đồng tính."


Cậu ta nói câu này rồi lại im lặng, như thể đang sắp xếp lại kí ức trong đầu, những kí ức mà có lẽ cậu ta đã chôn vùi rất lâu.


Tâm trạng Nhuận Ngũ chùng xuống, cậu nghĩ có lẽ đã sai lầm khi nói chuyện này với Tư Thành. Cũng như đối với Thái Dung, cậu quả thật không muốn ép bọn cậu phải nhắc mãi về cái quá khứ nhiều nỗi đau đó. Nhưng Tư Thành nhanh chóng ổn định lại, không để cậu nói lời nào, lại tiếp tục câu chuyện còn dang dở.


"Đối với những người như chúng tôi, tự ti về bản thân chính là bức tường ngăn cách lớn nhất. Chúng tôi luôn cảm giác trong mắt các người, chúng tôi rất dơ bẩn, rất đáng khinh. Cho dù một người mạnh mẽ đến đâu, đã qua nghề này rồi, đều không thoát được cảm giác bị ánh mắt người đời soi mói. Tự tin để đối diện với xã hội đã khó, tự tin đối với tình cảm càng khó hơn. Mấy ai sẽ chân thành thích một người đã từng bán thân thể cho vô số kẻ dày vò."


"Quá khứ của anh ấy tôi đều biết, lẽ ra giữa chúng tôi không có bí mật thì anh ấy phải cảm thấy thoải mái mới đúng, nhưng anh ấy vẫn có gì đó rất xa cách." - Nhuận Ngũ băn khoăn hỏi lại.


"Cậu thật không để ý đến quá khứ của anh ấy sao?" - Tư Thành lặng lẽ hỏi, ánh mắt không nhìn vào Nhuận Ngũ mà nhìn vào một nơi vô định nào đó.


"Dù anh ấy đã từng làm gì tôi cũng đều không để ý, tôi chỉ quan tâm anh ấy của hiện tại thôi." - Nhuận Ngũ khẳng định. Cậu quả thực rất hối hận vì đã nhận ra quá muộn. Cậu muốn dùng cuộc đời này, bù đắp cho Thái Dung.


"Sau này sẽ còn những kẻ giống như kẻ ở công ty cậu xuất hiện. Cậu có thật không để ý không?" - Tư Thành lại như có như không hỏi.


"Tôi không để ý." - Nhuận Ngũ nói.


"Nhưng anh ấy để ý." - Tư Thành nghiêng đầu nhìn Nhuận Ngũ tràn đầy ẩn ý. - "Đối với anh ấy, anh ấy chỉ nghĩ rằng anh ấy là một kẻ thấp kém, rất dơ bẩn, rất ti tiện, anh ấy không xứng với cậu, hơn nữa, cậu trước đây..." - Tư Thành nói tới đây rồi không nói thêm gì nữa. Cậu cảm thấy tự Nhuận Ngũ có thể hiểu được. Cậu trước đây không phải cũng nghĩ cậu ấy như thế hay sao. Quả nhiên, nét mặt Nhuận Ngũ tối sầm lại, một lần nữa rơi vào trầm ngâm.


Nhuận Ngũ trở về muộn ban đêm, lặng lẽ sang phòng bên cạnh nhìn Thái Dung ngủ. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngủ yên lành, tâm trạng cậu trở nên rất phức tạp. Nhuận Ngũ vén chăn lên giường nằm cạnh anh, dù cậu nhẹ nhàng hết sức nhưng Thái Dung thính ngủ vẫn bị làm tỉnh giấc. Anh khẽ dụi dụi mắt phát ra tiếng ư ử bằng giọng mũi.


"Em à?"


Giọng ngái ngủ của anh thật sự đáng yêu chết mất. Nhuận Ngũ không nhịn được, ôm người kia ôm vào trong lòng.


"Nói cho em biết tại sao một năm trước anh lại bỏ đi, không phải kiên trì tận năm năm rồi sao?" - Nhuận Ngũ hai tay vẫn ôm lấy anh.


"Nói với em sự thật." - Cậu ghé sát vào tai anh nhấn mạnh thêm. Giọng nói trầm ấm mà dịu dàng của cậu đối với Thái Dung lúc này như có tác dụng thôi miên khiến anh cảm thấy nửa hư nửa thực.


"Ưmm..." - Thái Dung vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, mơ mơ màng màng, miệng nói nhưng mắt thì vẫn nhắm. - "Khi đó vì thường xuyên bị khó thở nên đã đi khám một lần, bác sĩ nói uống thuốc thì cũng chỉ được vài năm nữa."


Người này lúc ngủ say thì có vẻ như tầng lớp phòng bị cũng giảm đi. Nhuận Ngũ nghĩ, sau này có chuyện gì cần hỏi cũng tranh thủ lúc anh mơ màng này mà hỏi, có lẽ khả năng có câu trả lời thật lòng sẽ lớn hơn.


"Thế nên anh quyết định bỏ đi rồi kiếm tiền trả cho em đó à? Anh nghĩ mình là thánh nhân à?" - Nhuận Ngũ không thể tin được người này có cách thức suy nghĩ thật là quá mức không bình thường.


"A... Không phải... Là anh nghĩ nếu sửa lại tất cả những việc anh đã làm sai có khi nào em sẽ bớt ghét anh một chút." - Thái Dung vẫn nhắm mắt, ngọ nguậy trong lòng Nhuận Ngũ, vừa nói vừa dụi dụi tìm một tư thế dễ chịu, dường như là tiếp tục muốn ngủ.


"Ngu ngốc!"


Nhuận Ngũ búng một phát lên trán Thái Dung đau điếng rồi lại dịu dàng hỏi.


"Vậy tức là không phải anh ghét em nên bỏ đi đúng không?"


"A... Không phải, anh làm sao lại ghét em chứ." - Thái Dung khẽ hé mắt ra một chút lắc lắc đầu nói bằng giọng mũi.


"Vậy là..." - Nhuận Ngũ liền kéo dài giọng ghé sát vào tai anh. - "Anh vẫn thích em đúng không?"















_tbc..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net