14. H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa mở mắt, Beomgyu đã thấy trước mặt mình là Taehyun. Cậu hoảng hốt nhớ lại chuyện hôm qua, lại không nhớ được gì.

Trừ việc...Taehyun rất giận cậu, cậu muốn đi uống để khi say rồi, sẽ không còn cảm thấy gì, khó chịu đau khổ đều sẽ biến mất.

Beomgyu trong lòng không vui, chắc hẳn là cậu tối qua say, lại làm phiền anh. Không biết là cậu bằng cách nào trở về, lại có thể cùng Taehyun nằm trên một chiếc giường.

Beomgyu luyến tiếc cảm giác này, chỉ sợ rằng khi tỉnh dậy, hai người lại rơi vào sự gượng gạo xa cách.

...

Taehyun đột nhiên vươn vai, từ từ tỉnh dậy khiến Beomgyu sợ hãi nhắm chặt mắt, giả vờ như đang ngủ. Thế nhưng, Taehyun vẫn biết là cậu tỉnh rồi, lông mi run rẩy, cả người căng thẳng đến cứng lại, làm sao mà anh không biết?

"Em dậy từ lúc nào vậy?"

Không đáp lại.

Taehyun suýt thì bật cười. Cũng biết diễn cơ đấy?

Anh lùi về phía sau, rời khỏi vòng ôm của Beomgyu.

Lại thấy, gấu nhỏ đang diễn kia, giả vờ mơ màng lăn qua, chui vào lòng anh, chủ động ôm chặt lấy anh. Hai mắt vẫn không quên nhắm chặt như đang ngủ.

Không cười không được, sao cậu diễn lại kém như vậy chứ? Anh lại cố tình nói cho Beomgyu nghe.

"Ồ? Hoá ra vẫn chưa tỉnh à?" Beomgyu suýt thì gật đầu.

Taehyun đột nhiên xấu tính, muốn trêu cậu, xem Beomgyu giả vờ được đến bao giờ, vậy nên nói.

"Ngủ say như thế này, chắc không phải giả vờ ngủ đâu nhỉ?"

Mắt Beomgyu hơi giật giật, tim cậu đập mạnh, sợ bị Taehyun phát hiện, sẽ rất là ngượng ngùng. Biết thế ban nãy không diễn nữa, giờ thật khó xử, thà rằng tỉnh lại từ nãy luôn

Taehyun nói tiếp.

"Gọi mãi không tỉnh, chắc là...làm gì cũng không biết đâu". Sau đó cầm tay cậu nắn nắn mấy cái.

Beomgyu vẫn nằm im thin thít. Thế thì Choi Beomgyu, em xong rồi!

5' sau...

Giường lớn rung rinh phát ra tiếng vang, trong phòng truyền đến tiếng thở dốc tràn ngập tình sắc, trong đó còn kèm theo thanh âm thoải mái của Beomgyu, thanh âm kia tuy rằng rất nhỏ nhưng lại đủ để Taehyun nghe được rành mạch. Beomgyu biểu cảm hoàn toàn là khó nhịn, mày cũng hơi nhăn lại, vẫn phải cố gắng diễn tròn vai "ngủ say không biết gì" kia. Cho dù kìm nén thế nào, cổ họng vẫn nghẹn ngào nức nở. Từ tiếng rên rỉ càng ngày càng mê loạn của cậu, Taehyun ôm lấy cả người cậu, tăng tốc độ, đầu lưỡi luồn qua đôi môi, vồ vập lấy cái lưỡi mềm mại kia.

Taehyun chậm rãi đong đưa eo, ma sát điểm mẫn cảm trong cơ thể của cậu, cùng với tần suất đong đưa chặt chẽ liên tục của anh, thân thể Beomgyu cũng hơi nảy lên theo. Người cậu nóng lên và phát đau, hai chân bị đặt ở trước ngực, tư thế như vậy có thể làm cho đối phương tiến vào càng sâu, càng kịch liệt.

Cậu muốn bảo Taehyun nhẹ một chút, hoặc là chậm một chút, lại không thể lên tiếng. Chỉ có thể run rẩy hừ nhẹ, mỗi lần há miệng thở dốc, sẽ bị anh cúi xuống hôn cuốn lấy. Taehyun hai tay nắm lấy đùi cậu, đè xuống, làn da trắng trẻo kia cũng bị nắm đến in rõ vết tay hồng hồng.

Taehyun một bên hôn môi cậu, một bên tiến vào thân thể cậu, Beomgyu có thể cảm giác được dục vọng nóng rực kia ở trong thân thể mình đánh sâu vào. Mỗi một lần đều dịu dàng như vậy, nhưng mỗi một lần cũng đều xâm nhập sâu như vậy, bụng dưới của cậu cũng dần dần nóng lên theo.

"Beomie, như vậy đã đủ mạnh hay chưa?" Luân động của Taehyun dần chuyển thành rất nhanh rất gấp, mỗi một lần đều đỉnh đến chỗ sâu nhất, thân thể nóng bỏng của hai người dán vào nhau, hơi thở nóng rực đến hít thở không thông.

Beomgyu cau mày, nhận lấy cái đánh sâu vào, mỗi tiếng "ưm ưm a a" của cậu bị biến thành rên rỉ ngọt ngào.

Cậu rõ ràng sẽ không trả lời loại câu hỏi này. Huống hồ cậu đang bị thúc đến cong cả người, đầu ngửa về phía sau, yết hầu lên xuống liên tục trên cần cổ trắng nõn.

Taehyun lại chuyển hướng, cúi xuống dùng miệng mút vào đầu nhũ đang dựng thẳng của cậu, cắn cắn. Beomgyu rất muốn rất muốn mở mắt nói rằng "anh Taehyun làm em đau", nhưng làm vậy...chẳng khác nào tự thú rằng bản thân nằm ngoan để bị ăn sạch nãy giờ. Rất xấu hổ, cả người chuyển thành màu hồng. Thấy Beomgyu mọi uất ức đều hiện rõ ra mặt, lại vẫn nhất quyết kiên cường nhắm chặt mắt, anh nhanh chóng tiến vào rút ra bên trong cơ thể nóng ẩm, nơi vừa trơn láng vừa ướt át đó khiến Taehyun cảm giác được khoái cảm vô cùng.

Rốt cuộc, gấp gáp thúc thêm vài cái, hai người đồng thời bắn. Lúc Taehyun đem thứ kia rút ra. Lỗ nhỏ hồng hồng đầy tràn chất lỏng trắng đục. Trông đặc biệt mê người. Taehyun hít một hơi thật sâu, cúi xuống nhìn người dưới thân, sau đó mỉm cười vùi đầu chôn trong cổ Beomgyu, ngửi lấy hương vị của cậu.

Yêu quá, xinh quá! Con gấu nhỏ này tại sao lại có thể mềm mại muốn hôn như vậy chứ? Nếu có máy ảnh ở đây, anh nhất định chụp hết lại, giữ thật kĩ.

Tất cả là của anh, của anh hết!

Nhưng mà Beomgyu quá hư, nói dối thành quen rồi! Đến giờ vẫn dám diễn! Taehyun định cắn cậu cho khóc luôn, mà chợt nghĩ ra cách khác hay hơn.

Taehyun buông cậu ra, ngồi dậy, dáng vẻ định xuống giường.

"Haiz...cũng tạm được".

"Không phải vì mục đích này, cũng sẽ không cùng Beomgyu ngủ trên một chiếc giường làm gì".

Beomgyu nghe được, tim bỗng ngừng lại một nhịp, tổn thương vô cùng.

Thì ra...anh Taehyun chỉ muốn ụ mình...anh Taehyun chẳng yêu thương mình tí nào cả. Beomgyu đau lòng muốn khóc.

Taehyun nói tiếp.

"Cũng trách do bản thân kĩ thuật quá kém cỏi, vất vả làm lụng một hồi, bao nhiêu tinh lực đều bị đem ra dùng, Beomgyu vẫn thấy chán đến lăn ra ngủ luôn".

Sau đó giả bộ tủi thân.

"Mình thì mệt muốn chết, người ta ngủ khò khò".

"Tổn thương quá, thôi ăn xong rồi thì đi về vậy, xếp đồ về Hàn Quốc luôn".

Giả bộ đứng dậy.

"Anh Taehyun!"

Không ngoài dự đoán, một bàn tay vươn ra níu anh lại. Taehyun quay mặt, liền thấy Beomgyu mếu máo nghẹn ngào.

"Anh Taehyun đừng bỏ em ở đây, huhu.."

"Em...em không ngủ đâu...em giả vờ đấy...hức hức..."

"Anh Taehyun làm em đauuuu...!!!!!"

Beomgyu khóc lóc ăn vạ, nước mắt lại rơi lã chã, đáng thương tố cáo Taehyun. Trong lòng vừa tổn thương vừa tủi thân, nghĩ anh chỉ muốn ụ mình vài cái rồi vứt cậu lại đây, trốn về Hàn Quốc, lập tức sắp khóc thành một vũng nước luôn rồi.

Taehyun nhìn mặt cậu nhăn thành cục bột méo, oa oa kêu đau, tất nhiên là xót muốn chết! Không ngờ bản thân đùa đến quá đáng như vậy, làm con gấu này tưởng thật rồi!

Ngay lập tức cúi xuống vừa ôm vừa hôn khắp mặt cậu, nhẹ giọng an ủi.

"Không khóc không khóc nữa! Anh chỉ đùa thôi! Anh xin lỗi! Sẽ không bỏ em ở đây đâu. Ai bảo em giả vờ ngủ, đến anh cũng muốn lừa?"

Beomgyu chợt nhớ ra ban nãy là do cậu lừa anh thật, còn tưởng bản thân như thế nào, hoá ra đã sớm bị phát hiện. Bây giờ mới lộ ra...xấu hổ không biết chui đi đâu...Ức bản thân đến nỗi lại huhu khóc tiếp.

"Thôi thôi thôi anh xin lỗi! Em ngủ em ngủ, là anh hiểu lầm em. Yêu em nhất, đừng khóc nữa. Bây giờ...dậy đi tắm...sau đó anh đưa em đi ăn".

Beomgyu mắt đỏ hoe, lắc lắc đầu, nhưng mà vẫn hỏi.

"Ăn gì ạ?"

"Đồ ngon, chắc chắn là ngon!" Lại còn phải check xem ăn gì mới quyết định hết khóc hay không à? Anh đến là chịu cậu.

Beomgyu không khóc nữa, nhưng mà vẫn mếu mếu.

"Nhỡ không ngon?"

Taehyun giơ tay lên thề.

"Anh đảm bảo, nếu không ngon anh trai anh ra đường bị bình hoa rơi vào đầu luôn, không lừa em!"

Beomgyu cau mày, bĩu môi, nhưng mà nhìn là biết bị dụ dỗ thành công rồi.

"Em đi tắm, suy nghĩ đã...anh đặt bàn đi". Phải tỏ ra chưa hoàn toàn bị mua chuộc.

"Ừ ừ để anh giúp em tắm".

"Hong". Beomgyu dỗi dỗi gạt tay anh ra, leo xuống giường, hai chân có chút run, nhưng vẫn nhanh chóng loạng choạng chạy vào phòng tắm được.

Taehyun thấy cậu vẻ mạnh tay đóng cửa, đợi tiếng nước vang lên rồi mới ôm bụng cười. Hahaha, Choi Beomgyu khi bị quê sẽ như thế này à? Đáng yêu chết mất!

Nhưng mà rất nhanh, Taehyun không cười nổi nữa.

Anh đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, là số lạ, vậy nên như bình thường cũng tiện tay bắt máy.

Chỉ là không ngờ...

"Taehyun....!" Giọng nói mà anh không hề muốn nghe lại.

"Con có...."

"Không rảnh, không có thời gian, không muốn gặp". Taehyun lạnh lùng ngắt lời, ánh mắt không nhìn ra một chút cảm xúc.

Người đàn ông bên đầu dây kia khẽ lắc đầu, đúng là thái độ của Taehyun đối với ông vẫn chống đối như vậy.

"Taejoon vừa nói với ba, chuyện của con...."

"Chuyện gì??? Tôi thì có chuyện gì???"

"Con đừng có lúc nào cũng cứng đầu như vậy nữa! Có phải chuyện gì cũng muốn chống đối ba bằng được???"

Taehyun nhếch miệng cười nhạt.

"Ông?"

"Từ khi ông bỏ đi, mọi lời ông nói, tôi đã sớm không còn quan tâm rồi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net