Rượu nho 2: Chịu thiệt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh cho dù có tránh né hay cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình đi chăng nữa, kết quả vẫn là bị túm cổ về tập đoàn để ngồi lên chiếc ghế nặng trịch kia.

Ban đầu khi nói ra chuyện này còn lo lắng Điền Chính Quốc sẽ giận dỗi hoặc khóc nhè. Nhưng ngạc nhiên là cậu bé chỉ bĩu môi một cái rồi thôi, tiếp tục meo meo lăn lộn trong lòng mình.

Cho đến ngày hôm sau mới biết vì sao bé con không mếu máo hay mít ướt, ngược lại còn ngốc ngốc cười. Bởi vì em ấy mang theo bữa trưa mà tung tăng chạy đến đây!

Ăn no thì bắt đầu tò mò phòng làm việc của ông xã, mắt nai xoe tròn mở to ngắm nghía, hết chạy sang chỗ này lại bơi qua chỗ kia. Kim Thái Hanh mặc dù nhìn vào máy tính nhưng dư quang vẫn có thể thấy được tổ tông nhà anh đang làm gì.

Điền Chính Quốc lượn xong một vòng đã không còn hứng thú, bé cưng sà vào lòng ông xã mà bất mãn chu chu môi: "Anh ơi, thơm một cái, hôn một cái."

Dịu dàng âu yếm gương mặt phúng phính nộn thịt, thân mật trán áp trán: "Chơi chán rồi sao?"

"Dạ." Cọ cọ dụi dụi trên vai anh: "Ông xã làm việc nha, Quả Quả buồn ngủ rồi." Vừa dứt lời thì ngáp một cái, trong mắt lập tức dâng lên một tầng hơi nước.

Người đàn ông khẽ cười, nhẹ nhàng vỗ lưng bé nhỏ trong lòng: "Có muốn vào phòng nằm hay không? Như vậy sẽ thoải mái hơn."

"Hưm... hong muốn đâu, muốn ông xã cơ." Lắc lắc đầu, nhõng nhẽo ôm thắt lưng anh.

"Được được, vậy em bé ngủ đi nhé. Quả Quả ngoan, có anh ở đây rồi." Hôn lên tóc thơm mềm, mùi hương nhàn nhạt dễ chịu khiến đầu óc anh không còn căng thẳng nữa.

Thế là Điền Chính Quốc đã có thêm một địa điểm khác để lui tới. Nhưng nếu có lịch trình vào buổi chiều thì anh sẽ không cho phép em đến đây, bởi vì sợ em sẽ mệt mỏi.

Bé con hôm nay lại tung tăng đi đưa cơm cho ông xã, chỉ là bây giờ vẫn chưa kết thúc cuộc họp, đã muộn mất mười lăm phút nha! Bạch tuộc nhỏ hừ hừ buồn chán, quyết định sẽ ra ngoài thăm thú một chút.

Ngoài phòng làm việc của Kim Thái Hanh thì tầng 67 này cũng chỉ có thêm phòng của thư ký. Mọi thứ đều được thiết kế tối giản nhất, nhưng cũng không mất đi sự sang trọng và uy nghiêm của tập đoàn.

"Cậu là ai?" Một giọng nói vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh vốn có, sau câu hỏi ấy lại là một lời mỉa mai: "Bạn giường của Kim tổng sao? Mặt cũng thật dày, dám mò đến tận đây để tìm ngài ấy."

Điền Chính Quốc giật mình xoay người lại, hoang mang lắc đầu muốn phản bác: "Không, không phải, tôi không phải loại người đó!"

Y chán ghét nhìn bộ dạng yếu ớt của em, khinh thường ra mặt: "A, là con hát của Điền gia đây mà. Chẳng trách có thể mê hoặc được Kim tổng, kỹ năng trên giường rất tốt chứ hả?"

Bé con mặt mũi trắng bệch, từng bước lùi về sau, run rẩy che lại hai tai mình: "Anh, anh là ai, nói những lời này là có ý gì?"

"Làm cái nghề dơ bẩn như vậy, cũng không biết đã bị bao nhiêu người cưỡi qua." Giọng điệu cay nghiệt, không cam lòng khi một đứa như em có thể chiếm được trái tim của ngài Kim: "Tôi cứ tưởng tiểu thiếu gia lợi hại lắm, hoá ra cũng chỉ thế mà thôi."

Vẻ mặt thích thú khi thấy cậu bé sợ sệt cúi thấp đầu, và thoả mãn khi nghe được tiếng khóc của em. Mạc Phong càng được nước mà lấn tới: "Rất nhanh thôi, tôi sẽ thay thế vị trí của cậu. Người bên cạnh Kim tổng không thể nào là một kẻ chỉ biết khóc như vậy, thật vô dụng."

Em đáng thương nức nở: "Anh Hanh rất thương tôi, sẽ không có không cần tôi."

"Cứ chờ xem." Mang theo tâm tình khoái trá mà rời đi. Kế hoạch lấy lòng ngài Kim ngày hôm nay không thực hiện được, nhưng ít ra cũng vui sướng vì đã lăng nhục thiếu niên kia.

Phía sau đầu gối đột nhiên bị một lực đạp vào rất mạnh, Mạc Phong kêu lên một tiếng đầy đau đớn rồi khuỵu xuống, nhất thời chẳng thể đứng dậy nổi.

Tiếng giày da nện bước trên sàn, và dừng lại ở trước mặt y. Mạc Phong trợn mắt nhìn nụ cười trên môi của thiếu niên, là nụ cười dành cho kẻ thua cuộc.

"Mày, a..." Tóc bị kéo mạnh về trước khiến y không thể không nằm sấp xuống. Ngay tức khắc bàn tay cũng bị đế giày giẫm lên một cách thô bạo, còn cố ý nghiền lâu thêm một chút.

"Hưm, khóc cũng mệt quá đi, một lát nữa sẽ nói ông xã thổi thổi cho mới được." Điền Chính Quốc bĩu môi dụi dụi mắt, hờn giận đạp mạnh vào tay kẻ nằm dưới sàn: "Đều do cưng hết nha, anh đây phải tốn công phối hợp lắm đó."

Mạc Phong đau đến đổ mồ hôi lạnh, muốn động đậy cũng không đủ sức, chỉ biết nghiến răng trừng mắt nhìn người con trai trước mặt: "Khốn kiếp, mày là đồ hồ ly tinh! Tao nhất định sẽ nói cho ngài ấy nghe về những gì mày đã làm!"

Cục cưng kinh ngạc mở to mắt, càng siết chặt tóc cậu ta: "Sợ quá đi thôi." Giật mạnh rồi lập tức buông tay khiến y choáng váng mất thăng bằng, suýt chút nữa thì cả khuôn mặt đã đập thẳng xuống sàn.

Em đứng thẳng dậy, dùng mũi giày nâng cằm Mạc Phong, tựa như nghe thấy điều gì rất hài hước: "Thay thế vị trí? Dựa vào cưng sao?" Đá vài cái vào gò má y, em cười nhạo: "Hiện tại chỉ cần một cuộc điện thoại của tao thôi, mày sẽ chẳng thể sống ở thành phố này được nữa."

Tư thái cao ngạo nhìn kẻ bên dưới như đang nhìn phải thứ gì đó rất kinh tởm và bốc mùi: "Muốn thử không?" Điền Chính Quốc nhếch môi: "Phế vật."

Em thu chân về, chậc lưỡi lắc đầu khi thấy dáng vẻ chật vật và thảm hại của y: "Thật đáng thương."

Mạc Phong run run đứng lên, liều mạng nhào tới lắc mạnh hai vai thiếu niên, đôi mắt đỏ bừng đầy căm phẫn, không ngừng buông những lời nói khó nghe.

Thế nhưng em đúng lúc này mà bật khóc, hoảng sợ van xin: "Đừng, đừng đánh tôi..."

Đồng tử chợt co rút vì bản thân ngay sau đó đã nằm đè lên người Điền Chính Quốc, bắt gặp ý cười nồng đậm trên mặt em khiến y cảm thấy hốt hoảng.

Thời điểm bước ra từ thang máy, đập vào mắt Kim Thái Hanh chính là cảnh tượng như vậy.

Không màng tới thân phận của mình, trong đầu chỉ đọng lại hình ảnh Điền Chính Quốc bị mắng chửi thậm tệ, đáng chết hơn nữa khi em bị tên đó áp dưới sàn mà động tay động chân. Kim Thái Hanh như phát điên, giáng từng cú đấm thẳng vào mặt và bụng Mạc Phong, đến khi y gục xuống mới buông tha.

Bé con được ông xã ôm lên liền uỷ khuất khóc lớn, cả người đều run bần bật, nói không tròn câu vì quá sợ hãi: "Anh ơi, Quả Quả sợ, hức, cậu ta mắng em nhiều lắm, còn, còn muốn đánh em nữa."

Kim Thái Hanh hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, chỉ sợ một giây không kiềm được sẽ đánh chết tên khốn này.

Dịu dàng hôn vào trán cậu bé, tận lực vỗ về người trong lòng: "Quả nhi ngoan, đừng sợ, ông xã ở đây làm chủ cho em."

Mạc Phong khó khăn thở dốc, khoé miệng bị rách rướm vài tia máu, cả gương mặt sưng phù, thậm chí đã xuất hiện vết bầm tím, y nhịn đau mà nói chuyện: "Kim, Kim tổng, mọi chuyện không giống như ngài đã thấy đâu!" Tứ chi ê ẩm nhưng vẫn cố gắng chỉ tay vào mặt Điền Chính Quốc: "Nó mới là người đánh em, nó là một thằng giả tạo!"

Bạch tuộc nhỏ run lên, càng ra sức dựa sát vào người đối phương, hai tay choàng qua ôm cổ anh: "Ông xã ơi, cậu ấy thật xấu, thật khó coi, Quả Quả sợ nha."

Thư ký đứng ở phía sau đưa tay che miệng ngăn không cho tiếng cười thoát ra.

Cục cưng chôn mặt vào vai người đàn ông, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt nhìn cô, em thấy vậy thì tựa cằm vào hõm vai anh mà cười tủm tỉm: "Chị ơi, xấu xấu đúng hong ạ?"

Người con gái phải nén cười để gật đầu. Thầm nghĩ vị thiếu gia này thật đáng yêu, tên kia cũng thật hèn hạ khi lại bắt nạt một cậu bé hiền lành như vậy.

"Bé ngoan, đừng nhìn nữa. Loại người này quá dơ bẩn, sẽ làm tổn hại đến mắt em." Kim Thái Hanh nhẹ nhàng lau nước mắt cho bé nhỏ, an ủi hôn vào đôi má mềm mịn: "Chờ anh nhé, rất nhanh sẽ giải quyết xong."

Điền Chính Quốc hít hít mũi, ngoan ngoãn ôm chặt lấy anh: "Ưm ưm, em nghe ông xã nha."

Yêu thương hôn mi mắt của cậu bé, vẻ dịu dàng lập tức biến mất ngay khi nâng mắt nhìn gã trai đối diện: "Nói đi, cậu xúc phạm em ấy thế nào thì hãy lặp lại nguyên vẹn cho tôi nghe."

Mạc Phong cảm giác mình chỉ là một tên hề trong mắt những người có mặt tại đây. Nhục nhã cắn chặt môi, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm đồ hồ ly tinh đang được Kim tổng ôm trong lòng.

Kim Thái Hanh nhíu mày: "Nói!"

Y vội vàng cúi gằm mặt, mím môi không đáp.

Bé con bị doạ sợ, được ông xã dỗ dành mới không khóc nấc lên.

"Anh xin lỗi, làm em bé giật mình rồi."

Điền Chính Quốc khẽ mếu: "Anh ơi, cậu ta nói em là, hức, là không sạch sẽ, còn bị nhiều, nhiều người cưỡi qua nữa cơ..." Thút thít nỉ non, tủi thân lắc lắc đầu: "Nhưng Quả nhi không phải như vậy đâu, ông xã phải, phải tin em, Quả nhi chỉ có một mình ông xã thôi..."

Từng câu từng chữ như đâm vào tim Kim Thái Hanh đến rỉ máu. Bảo bối mà anh cưng chiều trong lòng bàn tay, ngay cả một lần lớn tiếng với em cũng chưa từng nói qua, vậy mà tên khốn kia lại dám thốt ra những lời lẽ đáng hận như thế!

"Còn, ưm... còn nói em chỉ là bạn giường của ông xã, chơi chán rồi sẽ vứt em đi." Mắt nai đỏ hoe nhìn đối phương đầy uỷ khuất: "Anh ơi, Quả nhi thật khó chịu, nơi này cũng, cũng thật đau." Bé cưng cầm tay anh áp lên ngực trái, buồn hiu cúi đầu, mếu máo mím chặt môi: "Tim của Quả nhi đau ơi là đau."

Ngay cả thư ký cũng không thể nhịn được nữa, cô bất bình thay cho tiểu thiếu gia quá đỗi hiền lành này.

"Thưa sếp, người kia thuộc bộ phận marketing, vừa trở thành nhân viên chính thức được một tuần."

Điền Chính Quốc thoáng cười. Em ngẩng đầu chạm mắt với người đàn ông, biểu tình đều là lo lắng: "Ông xã đừng đánh, cũng đừng đuổi việc cậu ấy nha. Dù sao thì, ưm... Quả Quả không có bị thương ở đâu hết."

Kim Thái Hanh khẽ ấn mái đầu nhỏ lên vai mình, nhẹ nhàng xoa xoa bầu má mềm: "Em bé ngốc, đã chịu thiệt còn muốn nói giúp cho người ta sao?"

"Hưm..."

Anh bật cười, điểm điểm chóp mũi nhỏ tròn: "Được, anh nghe lời bảo bối, sẽ không đánh hắn. Nhưng tập đoàn nhà chúng ta không thể chứa nổi nhân viên có vấn đề về nhân cách như vậy." Dường như nhớ ra điều gì, người đàn ông lại buông một câu nhẹ bẫng: "À không, phải là bất kì nơi nào cũng không thể tuyển loại người này vào làm được."

Thư ký liền hiểu rõ, đứng sang một bên rồi nói với tên kia: "Mời cậu."

"Không đúng! Cậu ta vu khống em, cậu ta đang bịa chuyện! Ngài nhìn tay em đi, vết thương này đều do người trong lòng ngài làm ra đó!" Mạc Phong thở gấp, giơ ra bàn tay phải sưng đỏ cho anh nhìn.

"Bảo bối của tôi đến một câu mắng người cũng không biết nói, cậu đây còn muốn bày trò tới bao giờ?" Kim Thái Hanh ngay cả mí mắt cũng lười nhấc, giọng điệu vô cùng mất kiên nhẫn: "Hoặc là cút ngay tức khắc, hoặc chúng ta sẽ gặp nhau ở toà."

"Anh ơi, đói đói." Bạch tuộc nhỏ cúi đầu xoa xoa bụng, sau đó ngước mắt nhìn anh mà bĩu môi: "Ông xã phải ăn cơm nha, nếu không cũng đói đói luôn."

Kim Thái Hanh cưng chiều vuốt nhẹ mũi em: "Được, chúng ta đi ăn thôi."

Bé cưng híp mắt cười cười, nắm tay người đàn ông đi vào phòng làm việc, đáng yêu nói ngốc: "Cơm cơm, ông xã đút em cơm cơm."

Kịch tàn rồi, Điền Chính Quốc không muốn nhìn thấy phế vật thêm một giây nào nữa.

Giành người của em sao? Trong mộng cái gì cũng có.

"Đến đây thôi, những chuyện khác sẽ giao cho cô xử lý." Kim Thái Hanh gật đầu ra hiệu với thư ký, xem Mạc Phong như không khí mà lướt qua, hoàn toàn không quan tâm y đang rối rít cầu xin.

Điền Chính Quốc sau khi được nhỏ mắt thì cũng ngồi luôn trong lòng ông xã mà ăn cơm, hai má liên tục phồng ra nhai nhai.

Anh đau lòng nhìn bé con. Bữa trưa hôm nay đã trễ tận nửa tiếng đồng hồ, bảo bối đã chịu nhiều uỷ khuất rồi.

"Anh ơi, sao anh vẫn chưa ăn nha?" Cục cưng không thấy anh động đũa mà cứ xoa đầu em mãi thôi, thiếu niên quay ra sau, nghiêng đầu thắc mắc.

"Anh không có khẩu vị." Bảo bối vừa bị bắt nạt như vậy, tâm trí đâu mà quan tâm đến chuyện khác.

"Quả Quả, xin lỗi em." Hôn lên vầng trán mịn màng, thấp giọng bên tai cậu bé: "Anh thật tệ, ngay cả người mình thương cũng không bảo vệ được, lại để em chịu thiệt thòi như vậy."

Điền Chính Quốc phụng phịu lắc đầu, vòng hai tay ôm thắt lưng anh, mềm mại cọ cọ lồng ngực đối phương: "Không đâu. Ông xã của Quả nhi là tốt nhất thế giới nha!"

Hơi dùng lực mà siết lấy người con trai trong lòng. Tựa như muốn khảm cậu bé vào cơ thể mình, ai cũng không thể tổn thương đến em được nữa.

"Anh ơi, Quả Quả quên hết rồi, không còn nhớ gì nữa nha." Bạch tuộc nhỏ ngây ngô cười, tựa như dòng suối ngọt lành đang chảy vào tim Kim Thái Hanh, làm dịu đi tâm tình nặng nề của người em thương.

"Bé nhỏ, vì sao em lại ngây thơ như vậy chứ?" Rõ ràng là bị ức hiếp đến mức run rẩy cả người, thế nhưng lúc này vẫn có thể bình tĩnh mà an ủi ngược lại anh, hi hi ha ha nói rằng em đã quên hết rồi.

"Ưm... ông xã ăn cơm, không được nhịn nha." Cục cưng loay hoay xới cơm gắp thịt gắp rau, lấp đầy chén thành một ngọn núi nhỏ. Lúc này mới gật đầu hài lòng mà đặt vào tay người lớn hơn: "Ăn cơm~"

Anh bật cười, bất đắc dĩ bẹo má bé cưng, giọng điệu sủng nịch: "Em bé ngoan quá, biết chăm sóc cho ông xã rồi."

Điền Chính Quốc thẹn thùng xoay mặt đi, một bộ cúi đầu tập trung nhai nuốt.

Vừa trải qua chuyện như vậy, Kim Thái Hanh không yên tâm để bé nhỏ một mình, thế nên hiện tại đang nằm bên cạnh em, chậm rãi dỗ em vào giấc ngủ.

"Anh ơi, anh không làm việc ạ?" Bạch tuộc nhỏ rúc đầu vào cổ đối phương, quấn tay quấn chân người ta.

"Không làm." Tựa cằm lên đỉnh đầu thiếu niên, từng nhịp vỗ đều đặn trên lưng bé con: "Ông xã chỉ thích bám lấy Quả nhi thôi."

Cục cưng cười khúc khích, duỗi ngón trỏ chọc chọc gò má anh: "Ông xã thật dính em nha."

Hôn tay em, thoải mái thừa nhận: "Ừ, ông xã thương em nhất, cho nên mới thích dính em."

Điền Chính Quốc ngượng ngùng rụt tay về, lần này thì nhắm mắt lại luôn.

Mái đầu nhỏ ra sức dụi dụi trên vai khiến anh buồn cười, nhưng cũng không lên tiếng nữa, hôn hôn thêm mấy cái rồi dỗ cho em ngủ.

Kim Thái Hanh vẫn không ngừng tự trách bản thân. Đứa nhỏ này thiện lương trong sáng như thế, anh không hi vọng những lời nói kia sẽ tạo thành bóng ma trong lòng cậu bé. Nhìn bảo bối hồn nhiên nói cười, thậm chí còn ngốc nghếch làm trò để anh cảm thấy vui vẻ, trái tim nhịn không được mà nhói đau.

Đây cũng là điều khiến anh lo lắng nhất khi bé con lớn lên từng ngày. Anh sợ ở nơi mình không nhìn thấy, em sẽ lại bị người ta bắt nạt.

Điền Chính Quốc hôm nay đặc biệt vui vẻ, chỉ cần là em muốn thì ông xã sẽ chiều theo em.

"Quả Quả có chuyện vui sao?"

Bé ngốc cười hì hì: "Gà rán nè, bánh ngọt nè, còn kem nữa, Quả Quả ăn no no nha!"

Phá lệ cho phép ăn những món này là vì muốn an ủi cục cưng. Kim Thái Hanh khẽ cười, dịu dàng mũi cọ mũi: "Ngốc nhỏ thật đáng yêu."

"Quả Quả mới hong phải ngốc nhỏ! Nhưng Quả Quả đúng là rất đáng yêu nha." Tiểu thiếu gia chun mũi, cúi xuống hôn hôn môi anh.

Người đàn ông nhướng mày, hưởng thụ sự chủ động hiếm hoi của bé ngốc nhà mình. Đến khi cậu bé thở dốc gục xuống vai anh, nhuyễn thanh nũng nịu: "Ông xã, ưm... ông xã chơi xấu nha."

"Anh đã làm gì chứ?"

"Ông xã, sờ, sờ mông em, còn, còn bóp nhiều ơi là nhiều luôn!" Bạch tuộc nhỏ chui rúc vào cổ đối phương, sắc hồng đã ánh trên đôi má rồi.

"Hoá ra là bảo bối đang xấu hổ." Kim Thái Hanh cười trêu, vỗ lên hai cánh mông căng mẩy: "Ông xã cũng không phải chưa từng chạm qua."

"Quả nhi hong thèm chơi với ông xã hư hư nữa đâu." Tuy nói vậy nhưng vẫn để người đàn ông vuốt ve cơ thể em, ngoan ngoãn nằm trên người đối phương, vô tư bật ra những tiếng rên rỉ yêu kiều theo từng cử chỉ âu yếm do anh mang lại.

Ăn một chút đậu hũ cho đỡ thèm, sau đó thành thật thu tay về, kéo vạt áo choàng xuống để che đi bờ mông tròn trịa và vật nhỏ phấn hồng của bé cưng.

"Ông xã ơi." Thanh âm mềm nhẹ như bông, nhõng nhẽo dán sát vào lồng ngực anh: "Quả Quả buồn ngủ rồi."

Điền Chính Quốc vẫn sinh hoạt như bình thường, hoàn toàn không bị sự việc xảy ra lúc trưa làm ảnh hưởng đến. Âm thầm quan sát em suốt một tối như vậy, Kim Thái Hanh lúc này đã có thể thả lỏng tâm tình.

"Bé ngoan, anh dỗ em." Dịu dàng hôn xuống từng nơi trên gương mặt non mịn, chứa đầy yêu thương và nuông chiều.

"Anh ơi, anh là tốt nhất nha."

Sửng sốt nhìn đứa nhỏ trong lòng, anh thoáng cười, lại đặt một nụ hôn lên trán em: "Quả Quả của anh cũng là em bé tốt đẹp nhất thế gian."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net