Phạm nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ cửa kính chiếc xe cảnh sát tỏa ra nồng nặc mùi khói thuốc.

Lee Jeno không nhớ bản thân đã sa đà vào thói hư này từ bao giờ. Chỉ biết rằng, hiện tại, cứ mỗi khi bất mãn, hắn lại giở bao thuốc ra rít vài ba điếu.

Lee Jeno sinh ra ở Incheon, lớn lên và đồng thời cũng công tác ở đó. Đương lúc nơi thành thị nhộn nhịp đẹp giàu này đang thỏa mãn hắn với một công việc ổn định đủ sống thì tin dữ không hẹn mà ập tới. Ngay khi vừa tròn ba mươi tuổi, vị trí của Lee Jeno buộc phải nhường lại cho tên con quan cù lần, còn hắn bị chuyển công tác đến một thị trấn hẻo lánh, mang theo thái độ miễn cưỡng.

Cũng không thể nói là một vùng quê nghèo, nhưng so với sự phát triển của Incheon, nơi này vẫn thực khó để thích ứng.

Đời sống người dân yên bình đến nhàm chán. Nhiều nhà xưởng. Ít có nơi để vui chơi. Dân cư thưa thớt, lại quá lành tính. Vì thế mà ẩn dật trong bóng tối nhiều tội phạm. Hắn đã vài lần được giao đi tuần đêm, mới dứt khoát kết luận rằng cảnh tượng phố xá ban ngày hiền hòa chỉ là ngụy trang che mắt.

Nhưng lực lượng cảnh sát nơi này lại không được trang bị đầy đủ.

Nói như vậy không phải vì hắn run sợ trước những tên côn đồ phá luật, mà là một đội cảnh sát ít nhất cũng phải có đủ người, có thiết bị sử dụng trong trường hợp khẩn cấp, được đào tạo bài bản về các kĩ năng ứng phó.

Mới tới đây không lâu đã đủ thấy cơ hội thăng tiến là bằng không. Có cống hiến mấy cũng không ai để mắt tới.

Nói chung, ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, hắn vẫn chưa mường tượng đến tương lai có gì thú vị.

Đang ngồi suy nghĩ vẩn vơ thì tên đàn em của hắn mở cửa xe xông vào.

"Anh, có một vụ ở nhà kho đường A. Có vẻ như đông hơn mọi ngày."

Lee Jeno đối với lời này đã thành quen. Hắn biết lũ choai choai thường xuyên dở chứng làm loạn. Chắc chúng nó lại tụ họp đánh bài ăn tiền, hoặc thay phiên ném gạch đá vào nhà dân.

Nhưng kho chứa đâu phải nơi chúng hay nhắm vào. Hôm nay chúng đông hơn. Chắc là bày trò mới.

Hắn đã suy tính như vậy rồi lấy bộ đàm trong xe gọi thêm vài tên cớm nữa, hẹn phục sẵn ở khu nhà kho.

Lee Jeno tới nơi đã được báo cáo về một kẻ bịt mặt mang theo vali. Trông giống cái dùng để đựng vũ khí.

Bọn này chắc chắn là buôn bán trái phép, nếu không thì cũng quy vào tội tàng trữ. Nhìn qua kẽ cửa, bên trong chỉ thấy một màu đen kịt. Nếu có xảy ra giao dịch, ắt hẳn sẽ có nguồn sáng.

Lee Jeno ra hiệu cho đồng đội chờ thời cơ, nhà kho có động tĩnh gì thì lập tức ập vào. Hắn đến từ nơi dân trí cao, lại mang dáng dấp hơn người, nên bọn cớm ở tỉnh lẻ đương nhiên coi hắn là anh cả, bảo gì làm nấy.

Đúng như dự đoán. Bọn này mở đèn pin để thực hiện mua bán vũ khí. Trừ một tên cầm vali lúc nãy thì tất cả đều lộ mặt.

Cả đội cảnh sát xông vào tóm được bao nhiêu thùng hàng trái phép của chúng. Lee Jeno liếc qua vài tên, mặt mũi đều non choẹt, không phải những tên thường gây sự ở khu này.

Bọn chúng bị bắt trở nên hỗn loạn, chống đối cảnh sát không ít.

Trong lúc ấy, tên bịt mặt bỏ lại vali rồi nhanh chân tẩu thoát.

Lee Jeno cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà đuổi theo.

Tên này dáng người rất mảnh, chạy khá nhanh. Đến các khúc cua đều không nao núng mà rẽ, như thể đã định sẵn nơi lẩn trốn, phòng khi bị phát hiện.

Nhưng Lee Jeno là người có kinh nghiệm. Hơn thế, có sức bền rất lớn, không cảm thấy tốc độ của tên này có gì quá cao siêu. Nếu hỏi tại sao một tên tội phạm lẩn trốn mà chỉ có mình hắn truy đuổi thì câu trả lời là lũ cớm ở đây đều hèn nhát như nhau. Theo dấu tội phạm thì chúng được gì, có khi còn rước họa vào thân. Nếu không có lệnh triệu tập từ hắn, có khi chúng còn lờ vụ này đi luôn.

Lee Jeno không phải một cảnh sát xuất sắc, nhưng từ lâu đã hình thành phản xạ: thấy kẻ gian, phải truy cho đến cùng.

Lee Jeno rượt tên kia đến một căn nhà hoang cổ kính, cũng không đến nỗi xập xệ. Hắn bước vào, vô cùng cảnh giác bởi kẻ buôn bán vũ khí hẳn nhiên phải chuẩn bị sẵn súng để tấn công bất ngờ.

Khắp tầng một không hề có động tĩnh. Tên kia có lẽ đang ở tầng hai.

Nhưng khi hắn vừa bước lên bậc cầu thang thì bị một loại bột này đó phả thẳng vào mặt làm hắn ho sặc sụa. Hắn càng vì thế mà thêm chắc chắn kẻ giấu mặt đang ở đây.

Thật khẩn trương lên đến tầng thứ hai. Có một phòng ngủ, nội thất được trang hoàng tiện nghi khác hẳn với vẻ hoang sơ bên ngoài của căn nhà này.

Đèn không bật, cửa sổ lớn lại mở toang.

Hắn ngó xuống, có vẻ con buôn đã nhảy xuống từ cửa sổ rồi chạy thoát.

"Cảnh sát Lee."

Lee Jeno giật mình xoay người lại, rất nhanh chĩa súng vào nơi tủ quần áo vừa phát ra tiếng động.

Một thân ảnh mặt bịt kín chui ra từ đó, đưa hai tay lên trời, rảo bước bình thản đến trước mặt Lee Jeno.

Hắn không nao núng, một tay nắm chắc cò súng tiến đến, một tay rất dứt khoát lột bịt mặt của tên kia ra.

Lee Jeno bị một phen kinh ngạc.

Đối diện nòng súng của hắn là một nam nhân trẻ tuổi. Phòng này không bật điện, nhưng ánh đèn đường ngoài cửa sổ hắt vào đủ để đôi mắt người kia sáng lên lấp lánh, đủ để hắn thấy được một đôi môi hồng đào mọng nước. Gương mặt trắng ngần xinh đẹp này hắn không tin lại là của một nam nhân. Lại càng không thể là của một tên tội phạm nguy hiểm.

Nói hắn không có rung cảm gì, hẳn là nói dối. Nhưng hắn là cảnh sát đã qua rèn luyện lâu năm, cũng đã bao mươi tuổi đầu, một nhan sắc cao ngạo không thể dễ dàng làm đáy mắt hắn xao động quá nửa giây.

Kẻ kia chăm chăm nhìn hắn rồi lên tiếng. Chất giọng trầm ổn pha nét trào phúng dễ thấy: "Bóp cò đi, cảnh sát Lee."

Hắn thấy mình không ổn. Không phải vì sức hút của tên trước mặt, mà thực sự cơ thể hắn đang có gì đó bất bình thường.

Mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện. Hắn hoa mắt, chỉ thấy trước mặt một mảng trắng mơ hồ.

Lee Jeno liền gục xuống ngay tại chỗ.

-----

Lee Jeno dần tỉnh dậy, thấy bản thân đang nằm trên giường, trên tay vẫn đang cầm khẩu súng lục.

Hắn mơ màng nhớ lại cảnh ban nãy, phán đoán thứ bột trắng phát ra ở cầu thang là thuốc mê.

Khi vừa ngồi dậy thì bắt gặp tên phạm nhân ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bành đối diện giường. Trên người mặc duy nhất một chiếc áo choàng tắm, lộ ra cơ ngực và xương quai xanh tinh xảo.

Kẻ này một mực duy trì biểu cảm điềm tĩnh, đứng dậy, tiến tới giường.

Lee Jeno một lần nữa không hiểu trong cơ thể mình đang có thứ gì tác oai tác quái. Các múi cơ như bị thiêu đốt mà nóng ran. Trong lòng hắn tự nhiên dâng lên một khao khát khó nói.

"Làm quen chút nhé, em là Na Jaemin."

Tên kia chìa tay ra, cười mỉm. Dù cố làm ra vẻ lễ độ nhưng Lee Jeno thừa biết Na Jaemin là cố tình chọc tức hắn.

"Đừng có mà giở trò, trong lúc bất tỉnh, mày đã làm gì tao?"

Lee Jeno gắt lên. Hắn vẫn đang kiềm chế khát vọng trong người. Kẻ trước mặt đẹp đẽ thế nào vẫn là tên buôn vũ khí.

"Không có gì. Thấy ngài đuổi em lâu như vậy, chắc hẳn rất mệt, nên em cho ngài uống chút nước để giải khát."

Cảm nhận được những biến đổi của cơ thể. Lee Jeno thừa biết đó là loại nước gì.

Là hắn bị chuốc thuốc kích dục.

Hắn điên tiết nổ súng vào chiếc ghế bành nhằm cảnh cáo tên vô liêm sỉ trước mặt. Nhưng không có hiện tượng gì.

Na Jaemin đã rút hết đạn súng rồi.

"Sao phải nhắm vào đó? Em đứng ở ngay đây cơ mà, thưa ngài."

Sẵn đang nóng trong người, Lee Jeno như quả bom bị châm ngòi nổ, cực kì kích động, lao tới bóp cổ Na Jaemin.

Dù sao thể lực của hắn hơn cậu rất nhiều, nếu có đấu tay đôi thì hiển nhiên hắn sẽ dễ dàng quật ngã cậu.

Chỉ có điều, Na Jaemin thật biết cách điều khiển loại thuốc đang dần ngấm trong cơ thể hắn.

Chiếc áo choàng tắm lặng lẽ rơi xuống đất. Cả thân thể kẻ phạm tội hoàn toàn phơi bày trước mắt Lee Jeno.

Hắn không cản được liếc xuống phía dưới.

Cũng không hẳn là liếc.

Là chiêm ngưỡng thì đúng hơn.

Na Jaemin mảnh khảnh. Những múi cơ ẩn hiện trên bụng trắng nõn. Thắt lưng thon gọn. Hai đầu ngực hồng hào. Và cả thứ phía dưới đều không ngần ngại mà khiêu khích từng giác quan của hắn.

Lực tay hắn đang bóp chặt cổ con mồi yếu dần đi.

Na Jaemin biết hắn bị phân tâm, dễ dàng đẩy hắn xuống giường.

Cậu bò lên, hai tay chu du trên bắp đùi hắn, tận tình xoa bóp.

"Cảnh sát Lee nên bình tĩnh lại. Ngài vẫn còn một khẩu súng khác mà."

Tính khí Lee Jeno chợt chướng lên thêm một ít, phát đau trong lớp quân phục bó sát.

Na Jaemin như một con thỏ trắng, lại vừa vặn giống một con cáo thành tinh. Từng động tác đều câu nhân đến lạ lùng. Cậu ở trên hắn, ưỡn người lên. Hắn từ đây có thể thấy rõ hai cánh mông trắng mềm mời gọi. Yết hầu cậu dưới ánh trăng sáng cũng nhấp nhô rõ nét.

Dục hỏa của Lee Jeno trong chốc lát đã cháy bùng lên. Hắn sắp không thể chế ngự được cơn khát tình này nữa. Thứ thuốc kia đang sai khiến hắn phải hung hăng chiếm lấy người trước mắt.

Nhưng hắn là cảnh sát. Hắn nên biết giới hạn của mình.

Lee Jeno đành nằm im, không dám cử động. Phần vì ngây ngất trước Na Jaemin, phần vì nếu cọ sát với chăn đệm, khao khát trong người hắn sẽ bị câu lên theo cấp số nhân mất.

Na Jaemin tháo thắt lưng, cởi hết những lớp quần vướng víu của Lee Jeno.

Khi tính khí đã sớm cương cứng của hắn thoát ra khỏi vỏ bọc khó chịu, hắn liền thở hắt một tiếng.

Na Jaemin dường như bị kích cỡ kia làm cho bất ngờ. Nhưng rất nhanh chóng kéo ra một nụ cười hết mực thỏa mãn, còn len lén nuốt nước bọt.

Cậu mân mê vuốt ve vật lớn đó của hắn, từ đỉnh đến tinh hoàn.

Dù lí trí Jeno vẫn một mực chống đối, cơ thể hắn lại dung túng cho những đụng chạm trơ trẽn của cậu. Tất cả là vì thứ thuốc chết tiệt kia đang phát huy tác dụng trong cơ thể hắn. Dục tâm trỗi dậy dần lấn át đi sự tỉnh táo. Hắn thầm chửi rủa trong óc như vậy.

Động tác của Jaemin nhanh dần, mạnh dần, rồi dừng lại.

Lee Jeno nhìn xuống gương mặt người kia, hắn biết cậu đang định dùng cái miệng hồng xinh đẹp đó để làm gì.

"Đừng..."

Chút lí trí cuối cùng của hắn lên tiếng.

"Súng đã lên nòng, chẳng lẽ ngài không muốn bắn sao?"

Na Jaemin vội vàng cúi xuống ngậm lấy cự vật nóng hổi.

Lee Jeno thở dồn dập, cổ họng phát ra tiếng rên trầm thấp.

Hắn chưa từng quan hệ với bất kì người nào. Dù trước đây có nhiều kẻ mến mộ, hắn vẫn chưa để ai vào mắt.

Đây là lần đầu tiên hắn để bảo bối bị người khác ngậm vào trong miệng, bắt đầu giãy giụa như phải đòn.

Na Jaemin càng thấy thế mà ngậm vào sâu hơn, nuốt rồi lại nhả ra. Thỉnh thoảng lấy lưỡi vờn qua hai túi của hắn.

Lee Jeno bắt đầu sinh ra một loại khoái cảm kì lạ. Nói đúng hơn là cực kì kích thích. Miệng dẫu không nói lời nào nhưng tay vô thức chạm vào Na Jaemin, cào sâu năm ngón tay vào tóc cậu, ngầm hiểu là muốn cậu sâu thêm nữa, không được nhả ra.

Lee Jeno không ngờ, đã bao mươi tuổi đầu, hắn còn bị một tên trẻ ranh dắt mũi, làm hắn phải đê mê khát cầu thế này.

Đạt đến tột cùng khoái cảm, Lee Jeno đầu hàng mà bắn ra. Tinh dịch bắn đầy lên gương mặt gợi tình của Na Jaemin khiến hắn không nhịn được, bừng bừng đỏ mặt.

Na Jaemin quệt dịch lên hết mười đầu ngón tay rồi lần lượt đưa vào miệng mà mút bằng sạch.

Mắt Lee Jeno như mờ đi. Người đẹp trước mắt khiến hắn một lần nữa mê man. Cơ thể vừa được giải tỏa đã sớm căng cứng trở lại.

Na Jaemin tiếp tục bò từ phía dưới lên, ghé vào sát mặt hắn, chủ động vươn lưỡi, liếm lấy môi hắn.

Lee Jeno bị làm cho mê mẩn, như thể say rượu mà để cậu hồn nhiên làm càn.

Riêng Na Jaemin không hiểu được biểu tình kia của hắn là gì. Chỉ thấy hắn nằm yên không đáp lại, cho rằng hắn là một pho tượng không tim, không phổi, cậu bèn bĩu môi hờn dỗi.

"Ngài cảnh sát kiên cường thật đấy. Tôi phải chịu thua thôi."

Na Jaemin toan rời giường thì bị người phía sau ôm chặt vào lòng, vội vàng tìm tới môi cậu ngấu nghiến.

Hắn chịu thua thật rồi. Phải nói sao đây. Nếu không bị hạ xuân dược, và cậu không phải là tội phạm, hẳn là hắn cũng sẽ khao khát cậu như bây giờ thôi.

Cứ như vậy, hắn mặc cho bản thân bị dục vọng áp chế, mặc cho thú tính trỗi dậy, hung hăng đưa lưỡi vào sâu trong miệng cậu, gặm cắn đôi môi đỏ hồng kia đến rỉ máu. Hắn đưa tay vuốt ve tấm lưng mềm mịn mê người, rồi không nhịn được mà mò xuống hai cánh mông cậu nắn bóp.

Không hề báo trước, hắn vật Na Jaemin xuống dưới thân tráo đổi vị trí, tựa như con thú dữ vừa xổng chuồng, trở về bản tính cuồng dã hoang dại của nó.

Hai chân cậu gác lên cổ hắn, lộ ra hậu huyệt hồng hồng đang mấp máy co rút, chảy ra biết bao nhiêu dịch thể. Ắt hẳn Na Jaemin đã tự khuếch trương cho bản thân, nếu không sẽ khó lòng chiều nổi tính khí khổng lồ kia mất.

Lee Jeno thấy thế không chần chờ gì nữa, lập tức đâm vào hậu huyệt.

Khoảnh khắc lỗ nhỏ nuốt trọn dương vật của hắn vào trong, Lee Jeno toàn thân như muốn sôi lên.

Thật sự rất ấm.

Hắn cứ thế điên cuồng ra vào dưới thân cậu, mỗi lần đều cắm thật sâu.

Na Jaemin cảm giác như bản thân đang được nhồi đầy, sướng đến hồ ngôn loạn ngữ, một tiếng Jeno hai tiếng Jeno. Mồ hôi chảy đầy trên trán, hốc mắt đỏ lừ, hai bên ngực bị hắn mút đến sưng tấy, hậu huyệt sít sao kẹp lấy cự vật của hắn. Rồi rất nhanh sau đó đã bắn ra đầy tinh dịch.

Nhưng dục vọng trong Lee Jeno vẫn chưa thỏa mãn. Hắn đem cậu ra làm đủ mọi tư thế không có điểm dừng, nương theo thú tính nguyên thủy mà giày vò cậu.

Na Jaemin gấp gáp thở, ai ngờ người đàn ông này lại có tính chiếm hữu khủng khiếp như thế. Nếu biết trước, cậu đã cho hắn uống liều nhẹ hơn một chút.

Dưới ánh trăng sáng, chỉ có hai thân thể mải miết trầm luân trên chiếc giường nhỏ, tiếng rên rỉ lẫn với tiếng tim đập loạn nhịp vang đầy trong không khí.

------

Lee Jeno tỉnh dậy đã là trưa muộn. Bên cạnh vẫn là tiểu tử nhỏ tên Na Jaemin.

Ngay từ đầu, hắn đã rất ngạc nhiên. Jaemin dùng nhiều kế như vậy, cuối cùng mục đích không phải để trốn khỏi cảnh sát mà là để cùng hắn làm tình.

Dù sao thì cậu đã tạo ra một điều gì đó ấn tượng trong cuộc sống tẻ nhạt của hắn nơi hẻo lánh này.

Lee Jeno nhìn hai cái má phúng phính phơn phớt hồng, lại nhìn xuống môi cậu mấp máy nói mớ cái gì đó như là "cảnh sát Lee, cảnh sát Lee", liền không khỏi bật cười.

Rất đáng yêu.

Nhưng cậu là tội phạm buôn bán vũ khí.

Mà hắn lại chính là cảnh sát đảm nhận vụ này.

Lee Jeno thật nhẹ bước xuống giường mặc quần áo, lôi ra chiếc còng, khóa cổ tay cậu lại.

Không biết Na Jaemin nghe thấy tiếng kim loại va đập liền thức giấc, hay đã đề phòng từ trước, vội mở mắt, nhẹ nhàng nỉ non.

"Hic hôm nay là sinh nhật tuổi 18 của em mà ngài nỡ tặng em món quà này sao?"

Jeno đối với ánh mắt long lanh ấy không nỡ quát tháo.

"Coi như là một bước ngoặt tuổi 18 đi."

Nhưng khoan đã.

Hôm nay Na Jaemin mới tròn 18. Vậy nghĩa là ngày hôm qua...

Jaemin nhìn thấy cơ mặt hắn biến hóa khôn lường, biết hắn đã nhận ra thế sự, mỉm cười ranh mãnh.

"Dan díu với trẻ vị thành niên. Tội này chắc cũng đủ trở thành bước ngoặt tuổi 30 của ngài nhỉ?"

-------

"Na Jaemin, có gì ngoài đó mà ngắm hoài thế?"

"Có thấy cảnh sát kia không?"

"Ha ha, thích sao?"

"Ừ, rất thích."

"Người ta cũng ba mươi tuổi rồi đó, mày thích thì người ta cũng không để tâm đến tụi con nít ranh như mình đâu."

"Một khi tao đã thích thì nhất định sẽ có được."

Lee Donghyuck lúc đó chỉ kịp cười khà khà vài tiếng trêu chọc Na Jaemin.

Nhưng nó thật không ngờ, Na Jaemin hiện đang có được món quà sinh nhật tuyệt nhất trên trần đời.

Chính là cảnh sát Lee Jeno.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net