6. Em có thích anh không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không phải tình yêu nào cũng được hồi đáp."

Nhất Bác yêu anh, cậu quan tâm từng chút nhỏ nhặt về anh, cậu còn có hẳn một quyển ghi chú nhỏ ghi chép lại từng sở thích của anh. Yêu một người là yêu cả đường đi lối về của người ấy, Nhất Bác say đắm vẻ ngọt ngào của Tiêu Chiến, yêu luôn cả những gì thuộc về anh, có một chút mụ mị. Cậu tham gia câu lạc bộ âm nhạc cũng là vì anh, dù bận rộn làm thêm vẫn tranh thủ ghé qua câu lạc bộ nhìn anh một chút.

Những thứ anh quan tâm cậu cũng đều cập nhật tin tức về nó mỗi ngày, để khi gặp nhau ở câu lạc bộ cậu có nhiều thứ để nói với anh hơn, cuộc trò chuyện sẽ thoải mái và không rơi vào ngõ cụt. Hai người nói chuyện nhiều đến mức quên cả thời gian, đến lúc cùng anh chờ xe buýt miệng vẫn không ngừng líu lo, anh ấy cũng rất vui, cùng nhau nói mãi, lúc xe buýt đến lại quyến luyến chia tay. Có những đêm không ngủ được hai người lại nhắn tin, sau đó thấy tốc độ nhắn tin lâu quá nên đã chuyển qua gọi điện, một lúc sau thì bật gọi video, nói chuyện đến khi điện thoại hết pin mới chịu dừng. Ngoài ra, lúc rảnh rỗi hai người thường cùng nhau đi uống cà phê.

Nhất Bác thường xuyên được gặp anh, tình cảm càng nhiều hơn. Cậu yêu anh, yêu cả đường đi lối về, đoạn đường từ trường về đến phòng trọ của anh như bỗng có thêm sắc hồng, lấp la lấp lánh, mọi thứ xung quanh như rực lên sắc tình, cứ ngỡ như xuân đến.

Nhưng đến nay đó vẫn chỉ là tình cảm đến từ một phía, gọi là đơn phương.

Có lúc, người ngoài nhìn vào đều nói hai người rất hợp nhau, có người còn cho rằng họ là người yêu, nhưng có câu Ở trong chăn mới biết chăn có rận, hai người tuy thân thiết nhưng giữa anh và cậu chẳng có thứ gì rõ ràng. Không phải bạn thân, không phải mối quan hệ đàn em và học trưởng, cũng chẳng phải là hội viên câu lạc bộ... giữa hai người là thứ gì đó mập mờ, không tiến tới cũng chẳng có ý lùi...

Đã có lúc người khác nhận cậu thành người yêu của anh, cậu chợt sững lại, đánh mắt sang nhìn anh chờ đợi phản ứng. Đối diện với câu hỏi ghép đôi này, Tiêu Chiến đã quá quen thuộc, anh đáp lại chỉ là một nụ cười xã giao: "Nếu tao nói phải thì mày sẽ thôi nhìn Nhất Bác à?".

Trả lời thế này càng khiến người khác hoang mang hơn.

Vế đầu ý nói anh và cậu không phải là người yêu nhưng vế sau lại tỏa ra mùi giấm. Hoặc có thể hiểu rằng hai người chính là người yêu và anh thấy khó chịu khi người yêu của mình bị nhìn như thế.

Muốn hiểu thế nào thì hiểu, đối với cậu thì khác gì vừa đấm vừa xoa chứ?

Sau lần trò chuyện ở bờ hồ, cậu không thể ngừng nghĩ về anh, một kiểu nhớ nhung dồn dập, thôi thúc cậu.

Hai người thường xuyên đến câu lạc bộ âm nhạc, tiếp xúc cũng không ít lần nhưng chưa lần nào nhắc về chuyện tình cảm yêu đương cả, mặc dù có vẻ anh không bài xích chuyện này. Một phần cậu cũng ngại nhắc đến, đặc biệt là đối với anh, cảm giác cứ ngại ngùng.

Không tiến không lùi, anh ấy cứ như trapboy vậy.

...khiến cậu cứ nửa tỉnh nửa mê.

.

.

.

.

Hôm nay, nhân dịp câu lạc bộ giành được danh hiệu Câu lạc bộ Năng động, mọi người dùng số tiền thưởng cùng đến một quán ăn bình dân gần khu phòng trọ ăn uống no say đến tận khuya.

Cậu ngồi cạnh anh, thấy anh ấy cả buổi chẳng uống chút rượu nào, cậu cũng không uống, chỉ thi thoảng lại nhấp môi.

Trong câu lạc bộ có một sinh viên năm nhất, vừa mới gia nhập câu lạc bộ không lâu, cô bé đó có ý với Nhất Bác, cả buổi luôn cố gắng bắt chuyện với cậu, lý do lại hợp lý, cậu cũng khó từ chối.

Trò nhấp môi của cậu nhanh chóng bị mọi người phản đối, thành ra đến cuối cùng lại say mèm, cậu tranh thủ lợi dụng việc mình say, tựa hẳn vào người anh.

Tính ra thì chỉ còn mỗi anh là tỉnh táo vì cả buổi chẳng động đến rượu, nên không hề say.

Đợi mọi người tan dần trở về phòng trọ, anh mới dìu cậu về. Ấy vậy mà cậu lại vô cùng càn quấy, không chịu đi cùng anh, một mực kéo anh ngồi cạnh mình.

Phải khó khăn lắm cả hai mới về đến phòng trọ. Vừa đặt lưng xuống giường cậu đã nằm ngửa ngủ khì ra nhưng tay vẫn giữ chặt anh.

Tiêu Chiến chẳng những không gỡ tay cậu ra mà còn ngồi xuống ngay cạnh cậu, vuốt ve mái tóc đen sẫm mềm mại của cậu.

...cứ như một bé cún ngoan ngoãn vậy.

Tiêu Chiến hạ thấp người, ghé bên tai cậu thì thầm: "Nhất Bác, em thích cô bé năm nhất đó à?".

Não của Vương Nhất Bác hệt như là hoạt động hai tư trên bảy vậy, luôn sẵn sàng tiếp nhận thông tin vào và xử lý, chưa đến vài giây sau sẽ xuất thông tin ra.

– Không thích...

Giọng cậu nhoè hẳn đi do men rượu, nghe có phần dịu dàng nũng nịu. Cậu nghiêng nhẹ đầu dụi dụi vào tay anh, ý muốn anh tiếp tục xoa đầu mình.

Nhận được câu trả lời vừa ý, Tiêu Chiến càng ghé sát vào vành tai cậu, phả từng nhịp thở chậm rãi, nhẹ giọng hỏi: "Vậy em thích anh à?".

Nhất Bác đang mơ màng bỗng dưng bừng tỉnh hẳn, đột nhiên cậu bật hẳn người ngồi dậy, đánh mắt nhìn sang anh, đập vào mắt cậu là tư thế anh nằm lúc này vô cùng hấp dẫn, khiến cậu không thể nào rời mắt.

Anh nằm nghiêng xoay mặt về hướng cậu, chiếc áo thun phủ lên ôm gọn lấy phần eo nhỏ, phần mông được ôm sát bởi chiếc quần jean để lộ đường cong căng tròn.

Nếu nói cái nuốt nước bọt của cậu không phải là sự kiềm chế thì là nói dối.

Từng phản ứng của cậu lọt gọn vào tầm mắt anh.

Tiêu Chiến chuyển người nằm úp xuống, giả vờ nói: "Anh đau lưng quá, em xoa giúp anh đi." nói rồi anh chỉ tay ở vị trí lưng quần, xong lại thu tay nằm gọn chờ đợi.

Nhất Bác nhất thời khó xử, chần chừ một lúc, sau đó chậm rãi nhích người ngồi cạnh anh, đắn đo thêm một lúc mới dám đưa tay chạm vào.

Ban đầu khi tay cậu chạm đến rất nhẹ, nhẹ đến mức anh còn tưởng rằng cậu vẫn chưa đặt tay lên, chỉ khi ngoái đầu nhìn thấy tay cậu ở vị trí lưng mình anh mới quay trở lại với chiếc gối mềm mại.

Tay cậu có hơi rụt rè, chậm rãi di chuyển trên lưng anh, xoa được hai vòng, đến vòng thứ ba thì cậu rút tay lại, cậu sợ chính mình sẽ không kiềm chế được mà làm những chuyện khiến anh hận cậu cả đời mất.

Nhưng anh đã nhanh tay hơn cậu, một tay túm lấy tay cậu trên lưng mình, nhanh chóng lật người nằm ngửa ra, khiến cậu mất thăng bằng mà ngã thẳng lên người anh.

Nhất Bác không vì vậy mà nằm đè lên anh, một tay bị anh giữ chặt, một tay chống lên giường, giữ một khoảng cách nhất định.

– Nhất Bác, em có thích anh không?

3/12/2022 15:47


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net