Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bzzzzz...!"

"A--"

Michael vừa cho tay vào nước, một luồn điện lập tức xoẹt mạnh qua người cậu, khiến cậu theo phản xạ lập tức rụt tay lại. Cậu lùi ra sau vài bước, dường như bị tê liệt vài giây trước phản ứng đột ngột vừa rồi.

"Chuyện gì vậy-??"

Nhìn vòi nước vẫn đang mở róc rách, cậu nhăn mày. Cảm giác khi tay vừa mới tiếp xúc với nước lại tê rần, các cơ tay đột ngột căng cứng lại, cứ như bị giật điện. Cậu khó hiểu. Rửa tay thì bị điện giật kiểu gì??? Michael khó chịu đảo mắt quanh phòng tắm, với lấy cây chà cầu để gạt cần tắt vòi nước, quyết định không chạm vào chất lỏng kia nữa. Cảm giác bất an cuồn cuộn trong lòng ngực khiến cậu bất giác muốn tránh xa nước ra càng xa càng tốt.

"Dạo gần đây toàn gặp chuyện lạ...!"

Michael bất lực chống tay lên bệ rửa, thở dài mà nhìn thẳng vào gương. Trong ánh phản chiếu nơi mặt gương phủ hờ hơi nước, hình ảnh cậu hiện lên vẻ ngoài đầy thương tích và vết băng bó khắp người, nhưng nó không phản lại đôi mắt chứa sự sống le lói như mọi khi của cậu, mà thay vào đó là đôi mắt tím sâu thẳm và bí hiểm nổi bật trên nền đen của đôi mắt, sâu hun hút hệt như trong giấc mơ của cậu.

'Michael' trong gương đột nhiên cười nhìn cậu, một nụ cười man rợ và tinh quái. Cậu giật mình đến sững người, cổ họng đột nhiên cứng đờ. Cậu hoảng hốt đưa tay dụi mắt để chắc chắn không nhìn nhầm. Thân ảnh trong gương giờ lại trở về như cũ, phản chiếu bóng hình cậu. Michael rợn gáy, tờ mờ nhớ lại đêm cuối làm việc ở Circus Baby's Entertainment and Rental, đêm kinh hoàng với những ác mộng chết chóc.

...

"Nếu ta trông như thế này, ta sẽ không thể thoát khỏi đây..."

Sau khi giọng nói êm tai của Circus Baby vừa dứt, một giọng nói khác vang lên, cũng không mấy khác biệt với giọng nói trước, vẫn mang vẻ rè rè của máy móc, làm cho bóng tối lạnh lẽo trong Scooping room thêm rùng rợn.

"Nếu ta giống như ngươi, ta sẽ thoát khỏi cái địa ngục ngột ngạt không lối thoát này!"

Michael vùng vẫy hết sức, sợi dây trói chặt tứ chi cậu vẫn không lay rời, lời nói kia như ép chặt lồng ngực, đe dọa sinh mạng cậu, như dao kề sát bên cổ.

"Sẽ chỉ đau một chút thôi... Ngươi sẽ không chết đâu."

Nghe có vẻ ngọt ngào đấy, nhưng liệu có đáng tin không?

Chút sức lực cuối cùng giúp Michael vùng ra mớ dây điện, cậu chao đảo đứng trên đôi chân tê rần vì ngồi lâu. Trớ trêu thay, còn chưa định hình được chuyện gì đang diễn ra, Michael đã hứng trọn một đòn của The scooper và ngất lịm tại chỗ.

"Ta sẽ tìm cách để thoát khỏi đây..."

Giọng nói kia lần này chậm rãi cất lên, vẻ trầm ngâm nhưng thật ra lại đang phấn khích.

"..."

Cái tĩnh lặng ngập kín căn phòng, không còn giọng nói kia, cũng chẳng còn tiếng vùng vẫy bất lực của cậu nữa, mà chỉ thoáng nghe thấy những âm thanh kì lạ, tiếng máy móc vẫn vận hành bên ngoài âm ỉ lại dai dẳng, hồ như bản nhạc đệm chết chóc cho cuộc đời vốn chẳng tươi đẹp của cậu.

Dù là đang bất tỉnh, cậu vẫn không thể thoát khỏi một cảm giác đau thấu xương đến bất chợt, cơn đau như lời nhắc nhở, nó quyết níu giữ chút nhận thức còn sót lại, để cậu cảm nhận được bản thân đang bị mổ xẻ, bị tàn phá đến nát. Một cái gì đó mạnh bạo len lỏi vào bên trong cậu, nó muốn hòa với cậu làm một, nó khao khát giành quyền làm chủ cơ thể. Michael hết lần này đến lần khác ngất đi vì đau đớn, sống chính cơn đau ấy lại lôi cậu dậy, để tiếp tục thưởng thức màn tra tấn kinh khủng ấy, mà cậu thì bất lực chẳng thể làm gì, chỉ có thể mong mình mau chết đi, để không hứng cơn đau thấu trời kia nữa.

...

"Cộp... cộp... bịch...!"

Trong cơn mê, Michael cảm giác bản thân mình di chuyển. Thứ kia vẫn đang lê thân thể của cậu đi, chẳng chịu buông tha cho thân xác vô hồn chẳng còn chút sinh lực. Dẫu thế cậu lại chẳng hề biết, cậu cũng chẳng quan tâm nữa, cậu mệt mỏi lắm rồi.

Chết thì không chết, sáng hôm sau lại thấy mình ngồi trong nhà.

"Mình đáng lẽ đã chết rồi, nhưng lại chưa."

"..."

Một khoảng lặng nhỏ trong khi não bộ của cậu đang bị đình trệ. Chuyện phi logic đến thế vẫn có thể xảy ra sao?

"Hồi tưởng đủ chưa?"

Michael khẽ giật thót, đầu đột nhiên choáng đến kì lạ. Giọng nói vang lên trong đầu lại vô cùng quen thuộc.

hắn.

Nhận thức đến với cậu đột ngột đến vỡ toang.

"Ng-Ngươi!!"

Michael rối bời, cậu bất giác nhận ra hắn. Sự hoảng loạn đè nén bấy giờ thêm nặng, chèn ép lồng ngực cậu. Tay cậu run rẩy ôm lấy đầu. Không... cậu không muốn... không hề muốn điều này một chút nào...!

"Bất ngờ chưa? Kể từ bây giờ, ngươi và ta, chúng ta sẽ sống tựa vào nhau đấy."

Lại là hắn, âm thanh ấy làm đầu cậu tê rần, cậu rùng mình.

"Mau ra khỏi cơ thể của ta mau!!"

Cậu tuyệt vọng nghiến răng, yếu ớt chống trả tiếng nói đáng sợ kia. Mắt tình cờ dán lên những sợi dây điện lấp ló trong chỗ băng bó nơi cổ tay, như khiến cậu thêm kinh hãi.

"..."

Hắn đột nhiên im bặt, không hồi đáp gì nữa. Michael sợ hãi với kẻ khát máu bên trong mình, cậu tìm cách tách cả hai ra nhưng không thể, hắn và cậu như dính chặt vào nhau, hắn sẽ không buông tha cho cậu cho đến khi nào hắn muốn thế.

Dù là cậu không muốn, thì quãng đời sau này sẽ còn gắn bó với nhau dài dài.

____________________________________
Đã edit lại ngày 9/6/2022 (edit lần 2 ngày 15/10/2022)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net