Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Nhược Na mỉm cười, nụ cười của nàng tựa như ánh ban mai của ngày đầu xuân vậy.

Nàng ngồi dậy, tiến ra ngoài cửa sổ mà ngắm đất trời.

Nàng nhớ những ngày còn ở Hoa Thành, nàng nhớ mọi thứ thuộc về nó.

[...]

Thấm thoát, ngày mồng chín cũng tới, trên dưới hoàng cung vui mừng, tất bật chuẩn bị cho lễ thành thân của thái tử.

Từ tờ mờ sáng, bên Từ Liên viện đã vô cùng huyên náo. A Nhược Na buộc phải dậy sớm để chuẩn bị cho hỷ sự của nàng.

Nàng khoác trên mình hỷ phục đỏ, từng đường kim mũi chỉ đều được thêu rất kĩ càng, hoa văn trên áo được những họa sĩ cung đình họa nên. Từng chi tiết đều được làm rất đẹp.

A Nhược Na từng nghĩ, bản thân sau này mặc hỷ phục chắc chắn sẽ rất đẹp, nhưng chỉ là...tân lang của nàng, không phải là người đó.

- Thái tử phi, người quả thật rất xinh đẹp. Người ta nói không sai, nữ nhân của Hoa Thành chính là tuyệt sắc. - Tiểu nô tỳ vừa bới tóc, vừa tấm tắc khen.

A Nhược Na mỉm cười cho qua, nàng chính là mong mỏi, chỉ cần chớp mắt một cái, mở mắt ra là bao nhiêu nghi lễ đều kết thúc.

Nàng nhắm mắt, dự định nghỉ ngơi một chút, nào ngờ vừa chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, thì bị đánh thức bởi tiếng kèn hỷ.

- Thái tử phi, người nhìn xem.

Tiểu nô tỳ đưa gương cho A Nhược Na, nàng nhận lấy, ngắm bản thân trong gương.

Tay nghề của những nô tỳ ở Châu Thành còn xuất sắc hơn cả ở Hoa Thành. A Nhược Na còn không nhận ra bản thân mình.

Mái tóc đen dài của nàng được bới lên theo kiểu hoàng cung chính thống của Châu Thành, điểm xuyến là những cây trâm vàng, trâm ngọc được làm vô cùng tinh xảo.

A Nhược Na nhìn lên trán, thấy có chu sa hình mẫu đơn thì thắc mắc.

- Đây là... - Nàng sờ lên trán.

- Là chu sa hình mẫu đơn. Mẫu đơn đại diện cho sự quý phái, tao nhã, lại thanh cao, rất hợp với tính cách của người.

A Nhược Na có chút thích thú, nàng ngắm mình trong gương lần nữa. Từng đường nét trên gương mặt nàng được các nô tỳ tận dụng hết thảy.

Đôi mắt to tròn đen láy ẩn dưới hàng mi cong, đôi chân mày lá liễu, sống mũi cao vô cùng thanh tú, đặc biệt là đôi môi đỏ hồng, căng mộng của nàng.

A Nhược Na đặt gương lại trên bàn, nàng biết vận mệnh của nàng kể từ đây phải nằm trong tay của một người xa lạ.

Nàng được hai vị quản sự dẫn ra ngoài. Ánh nắng chiếu vào mắt khiến nàng có chút khó chịu.

Hai vị quản sự dìu nàng lên kiệu hoa. Đến khi chắc chắn nàng đã ngồi vững, thái giám quản sự hô to.

- Kiệu hoa khởi giá, đến lễ đài.

Tám người khiên kiệu cẩn thận nhấc kiệu lên, bắt đầu di chuyển đến lễ đài.

Trong lúc chờ đợi kiệu hoa cùng bao nhiêu nghi lễ khác, Tống Tử Huyền đã đứng sẵn ở lễ đài.

Trong lòng hắn có chút hân hoan, cũng có chút lo lắng. Hắn chỉ sợ, nàng thành thân với hắn, không có hạnh phúc, còn phải cùng hắn đấu đá trong hậu cung.

Độ chừng hai canh giờ sau, kiệu hoa đang tiến dần tới lễ đài.

Tử Huyền nhìn thấy bóng dáng của Nhược Na, tuy không rõ nhưng phỏng chừng nàng rất đẹp.

Kiệu hoa dần tiến tới, khi nghe tổng quản hô "Dừng kiệu", A Nhược Na đột nhiên bần thần, rất muốn nhanh chóng chạy thoát khỏi đây, chỉ là hai vị quản sự lúc nãy đã chuẩn bị dìu nàng xuống rồi.

A Nhược Na bước xuống, từng bước tiến đến gần chỗ Tử Huyền. Nàng khuỵu chân hành lễ với hắn, sau đó cùng Tử Huyền bước lên lễ đài.

Tử Huyền trông phút chốc bị vẻ đẹp của A Nhược Na làm cho rung động. Ở Châu Thành, nữ nhân đẹp không thiếu, nhưng vẻ đẹp mong manh, kinh diễm như này là lần đầu hắn được nhìn thấy.

Bọn họ cùng nhau bước lên lễ đài trông sự chứng kiến của mọi người. Nghi thức diễn ra vô cùng long trọng, cẩn thận từng chút một.

Khi cả hai đã đến đỉnh của lễ đài, tổng quản hô to :

- Nhất bái thiên địa.

...

- Nhị bái cao đường.

...

- Phu thê giao bái.

A Nhược Na cùng Tống Tử Huyền đối mặt nhau, bọn họ cùng nhau cúi đầu giao bái. Kể từ giây phút này, A Nhược Na chính thức trở thành thái tử phi của Châu Thành.

[...]

Hôn lễ kéo dài cho đến tận tối, lúc này, A Nhược Na đã thấm mệt, nhưng nàng chợt nhớ ra, bản thân phải vượt qua một chuyện kinh khủng nữa mới có thể nghỉ ngơi. Đó chính là phải viên phòng cùng Tử Huyền.

Tống Tử Huyền sau khi tiếp mấy vị quan khách xong, cũng theo lệnh trở về phòng hỉ của cả hai.

Hắn đứng trước cửa phòng, hít một hơi thật sâu, sau đó mới mở cửa bước vào.

- A Nhược Na cô nương.

A Nhược Na không nói gì, nàng im lặng, khẽ gật đầu.

Tử Huyền tiến lại gần, cầm gậy hỉ rồi vén khăn lên.

A Nhược Na vẫn cúi gầm mặt, không dám ngẩng đầu lên. Nàng sợ phải đối diện với hắn.

Tống Tử Huyền cũng biết ý, nhìn thấy một chiếc khăn trên bàn cũng ngầm hiểu rõ. Hắn lấy ra một con dao, cứa nhẹ một đường ở tay, máu tuôn ra. Sau đó, hắn nhỏ từng giọt xuống khăn, đến khi khăn đã nhuốm đỏ thì mới dừng lại.

- Nhược Na, nàng từ giờ không cần lo nữa. Có chiếc khăn này, chúng ta không cần phải bận tâm đến chuyện viên phòng. - Tống Tử Huyền mỉm cười, nói.

A Nhược Na bị Tử Huyền làm cho cảm động. Nàng nhận ra, Tử Huyền là nam nhân tốt, cưới phải nàng, lại chính là nỗi khổ.

- Điện hạ, cảm ơn.

Tử Huyền mỉm cười, sau đó thổi nến rồi đi sang thư phòng mà nghỉ ngơi.
_____________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net