Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Điềm khó nhọc trong việc bay trở về Thanh Khâu. Vết thương lúc nãy tuy nhỏ, nhưng vì bị động quá nhiều khiến vết thương trở nên nặng hơn.

Nàng khó khăn lắm mới có thể về đến cửa của Thanh Khâu. Từ đằng xa, A Ly và Cổn Cổn nhìn thấy nàng, liền vẫy tay.

Bạch Điềm trong hình dạng chu tước, không để ý rằng, Bạch Phượng Cửu đã nhìn thấy nguyên hình của mình.

Bạch Điềm hóa lại dạng người, không cẩn thận từ trên cao ngã xuống mặt đất. Nàng gắng gượng ngồi dậy, đi đến chỗ A Ly và Cổn Cổn.

- Bạch Điềm tỷ tỷ, không sao chứ?

- Không...sao.

Bạch Điềm mặt mày tái mét, vết thương trên tay đã thành một mảng lớn, dính đầy máu. Nàng dần mất nhận thức, trước khi ngất đi, vẫn còn nghe thấy "Cổn Cổn, A Ly, tránh ra, để ta dìu nàng ấy".

[...]

Bạch Điềm dần dần mở mắt, trước mặt nàng, là Bạch Chân. Sau khi nghe tin nàng bị thương nặng, hắn liền nhanh chóng từ phủ đệ chạy về đây, không quên mang theo một ít thuốc.

- Sư..phụ._nàng thều thào nói, định ngồi dậy đã bị Bạch Chân ngăn lại

- Sau này yêu thương bản thân mình một chút, có ai ngốc như con. Vì bảo vệ A Ly và Cổn Cổn, mà cái mạng này cũng không cần. Nào, uống thuốc đi

Bạch Chân từ tốn lấy chén thuốc đã xắt đặt trên bàn, nhẹ nhàng thổi, tận tay đút từng muỗng cho Bạch Điềm. Nàng cũng ngoan ngoãn uống, thỉnh thoảng lại lén nhìn Bạch Chân. Cự ly này, quá gần đi.

Thoáng chốc, tim của nàng lại lỡ một nhịp. Nàng chỉ ước giây phút này có thể dừng lại, chỉ bình yên như vậy thôi.

- Uống thuốc xong, thì nghỉ ngơi đi. Thời gian này con cứ ở yên đây, đừng đi đâu hết._Bạch Chân chỉnh cái chăn lại, xoa nhẹ đầu nàng

Bạch Điềm muốn hỏi gì đó, nhưng đột nhiên lại chần chừ, không muốn nói.

- Sư phụ, nếu có một ngày con lừa dối người, người sẽ làm gì?

- Ta sẽ học tập Tiểu Ngũ, bắt trói, nhốt con tại rừng đào này mãi mãi._Bạch Chân mỉm cười ôn nhu mà trả lời

Nói rồi, Bạch Chân cầm chén thuốc đi ra ngoài. Bạch Điềm dời mắt về vết thương ở cánh tay, hoàn toàn bình phục rồi.

Ngay lúc ấy, Tinh Vũ từ bên ngoài cửa sổ bay vào, hiện trước mặt nàng, khiến nàng vô cùng ngạc nhiên.

- Tinh Vũ? Ngươi còn ở đây sao?

- Điện hạ, người cũng quá can đảm, nhìn thấy hai vị phương chủ cũng dám bỏ chạy._Tinh Vũ khoanh tay, không ngừng cảm thán.

Nói rồi, nó lấy từ tay áo ra một viên tiên đơn, rồi đưa cho nàng.

- Cái gì vậy?

- Tiên đơn của nhị phương chủ, người nhờ đệ đưa cho người. Ngài ấy dặn khi nào người khỏe lại hoàn toàn mới được uống nó.

Bạch Điềm nhận lấy viên thuốc, trong lòng nảy sinh ấm áp. Nhị ca của nàng chính là như vậy, ngoài lạnh trong nóng, bề ngoài giả vờ không quan tâm, nhưng thực chất sâu bên trong, lúc nào cũng lo lắng cho tiểu muội muội.

Tinh Vũ cũng không nán lại lâu, nó ở lại một chút sau đó cũng rời đi. Bạch Điềm ngay lúc này chỉ muốn chợp mắt một chút. Có lẽ thuốc đã phát huy tác dụng của nó.

Trong lúc Bạch Điềm chợp mắt, Bạch Chân ở bên ngoài đang phải đối mặt với hung tin từ muội muội.

- Tứ ca, Dạ Ninh ngày mai sẽ đến đây.

- Tiểu Ngũ, muội là tẩu tẩu của Dạ Ninh, chẳng lẽ không ngăn cản được sao?

Bạch Thiển lắc đầu ngao ngán, không phải nàng không ngăn cản được, mà ngay từ đầu đã không thể ngăn lại.

- Tứ ca, Dạ Ninh được Thiên quân cưng chiều, muốn gì được đó, ngay cả Dạ Hoa cũng không thể ngăn lại.

Bạch Chân thở hắt ra, mày kiếm nheo lại, miễn cưỡng đồng ý. Dù sao Dạ Ninh cũng là người bên nhà chồng Tiểu Ngũ, chịu chút vướng bận vậy.

- Tứ ca, huynh thật sự không muốn thành thân sao? Dù sao năm nay huynh cũng đã mười chín vạn tuổi. Bạch gia chúng ta không thể chỉ có mỗi A Ly và Cổn Cổn là cháu trai.

- Ta biết chứ, nhưng khắp Tứ Hải Bát Hoang, ta không thấy nữ nhân nào xứng với ta hết.

Bạch Thiển đến chịu thua với người ca ca này, người gì lúc nào cũng tự tin về nhan sắc, không chịu để cô nương nào vào mắt, đã có nhiều lúc, nàng còn nghĩ tứ ca và Chiết Nhan đoạn tụ*

* Đoạn tụ <=> đam mỹ 

- Tứ ca, không có ngoại lệ sao?

- Đương nhiên, không có ngoại lệ!

Bạch Thiển thật hết cách với vị ca ca này. Không muốn thành thân, cũng phải có lí do chứ. Đại ca Bạch Huyền không thành thân, chính là vì muốn tôn sùng mối tình đầu, còn tứ ca....chính là quá tự tin với nhan sắc của mình.

Bạch Thiển khuyên mãi không được, tâm tình liền biến sắc. Khắp Tứ Hải Bát Hoang này, ai ai cũng tôn sùng nàng, gọi nàng một tiếng cô cô. Nàng chỉ đi hướng Đông, kẻ đó không dám đi hướng Tây, riêng Bạch Chân là ngoại lệ. Nàng khuyên hắn suốt mấy vạn năm trời, kết quả nhận được vẫn như nhau. 

- Mẫu thân

A Ly từ xa chạy tới, không cẩn thận liền ngã nhào ra đất. Bạch Thiển bật cười, mày cũng giãn ra một chút, tiến tới đỡ A Ly. Nàng nhẹ nhàng phủi những cánh hoa đào trên vạt áo màu xanh của A Ly, khẽ cốc đầu nó một cái.

- Cục bột, con càng ngày càng béo tròn.

- Mẫu thân, A Ly càng béo càng dễ thương mà!_A Ly áp hai tay vào cặp má trắng trắng tròn tròn

- À, mẫu thân, ông bà ngoại tìm người 

- Vậy sao? Thôi được, tứ ca, muội đi đây. Ngày mai phiền huynh chăm sóc Dạ Ninh.

Bạch Thiển kéo A Ly đi theo mình, thằng bé có vẻ khó chịu. Dĩ nhiên rồi, lúc nãy thằng bé cùng Cổn Cổn bốc thăm, xem ai sẽ đi gọi Bạch Thiển. Kết quả A Ly là người đi, thằng bé còn định gọi xong sẽ ở lại chơi với Bạch Điềm. Cuối cùng lại bị mẫu thân đại nhân kéo đi mất.
_____________

Lần này khá ổn rồi, hí hí. Mình định tuần sau mới đăng, nhưng ngứa tay quá nên phải viết xong đăng luôn :v Con người không có chính kiến :)))) Vote nè, cmt góp ý đi nha mọi người




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net