30. Xảy ra chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến về đến nhà đã hơn nửa đêm. Tay hắn xách một túi to mua từ cửa hàng tiện lợi về. Tiêu Chiến vẫn đang cầm lon nước uống dở, khóe môi vẫn còn ý cười.

"Hôm nay vui không ?"

"Vui a, cảm ơn Vương lão sư."

"Anh vui là được." Vương Nhất Bác thơm lên má Tiêu Chiến một cái khẽ nói.

Tiêu Chiến cười khúc khích đi đến ghế sofa ngồi xuống. Vương Nhất Bác đem túi đồ ăn vặt đặt lên bàn nói : "Chúng ta nên đi ngủ thôi."

"Anh uống xong lon nước đã."

"Ừm."

Tiêu Chiến uống cạn lon nước lại liếc nhìn những thứ trong túi to. Đều là đồ ăn vặt mà y thích.

"Em mua nhiều thế ?"

"Anh thích ăn mà, em mua rất nhiều loại khác nhau."

Tiêu Chiến vui vui vẻ vẻ đem túi ăn vặt mở ra xem có những loại gì. Mặt Tiêu Chiến thoáng chốc đỏ bừng lên nhìn mấy hộp kẹo người lớn kia.

"Em mua cái này làm gì ?" Tiêu Chiến cầm chúng lên hỏi Vương Nhất Bác.

"A ? Sau này cần dùng, gel bôi trơn em cũng mua sẵn rồi để ở trong tủ cạnh giường ngủ." Vương Nhất Bác nhàn nhạt đáp.

"Em..."

"Chúng ta vẫn chưa ngủ hay thử một chút ?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến mời gọi.

"Đi ngủ !"

.

.

Rạng sáng hôm sau, Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng nghe thấy di động mình đổ chuông liền khó chịu bắt máy.

"Alo."

"Tổ tông của tôi ơi, cậu còn đang ngủ cạnh ái nhân hả ?"

Vương Nhất Bác nhíu mày, nhận ra giọng nói của quản lý có gì đó không đúng liền hỏi lại : "Làm sao ? Vẫn còn sớm."

"Cậu nhanh chóng lên weibo search tên cậu xem đi rồi đến công ty gấp !"

Quản lý nói xong liền vội vàng gác máy. Vương Nhất Bác nhìn di động bị ngắt lại sang weibo xem. Tay hắn chậm rãi đánh tên mình ở mục tìm kiếm.

Hotsearch 1 : Vương Nhất Bác hẹn hò, người yêu là một nam nhân !

Kèm theo hotsearch là hàng loạt ảnh của Vương Nhất Bác cùng ái nhân đêm qua đi chơi. Mỗi một góc độ đều chụp rất chuẩn, xem ta người chụp cũng rất có tâm đi ?

Dù Vương Nhất Bác hôm qua có trang bị khẩu trang nón đầy đủ nhưng góc độ chụp đều có thể nhận dạng ra hắn. Cũng thật vừa vặn làm sao chụp được cả nửa gương mặt của Tiêu Chiến.

Đôi lông mày của Vương Nhất Bác nhíu lại thật chặt, di dộng trên tay bị siết lại không ít. Hắn lướt qua những top comment của từng bài viết, fans có anti cũng có.

Một mảng hỗn độn !

Cơn buồn ngủ của Vương Nhất Bác liền bị đánh bay mất, hắn rời giường chuẩn bị đồ đạc ra ngoài.

Tiêu Chiến bị những âm thanh sột soạt đánh thức. Y hé mắt nhìn Vương Nhất Bác đang chuẩn bị đi, ngạc nhiên nói : "Hôm nay em đi làm rồi sao ?"

"Làm anh thức giấc sao ?" Vương Nhất Bác xoay người nhìn Tiêu Chiến hỏi lại.

"Không sao. Anh làm bữa sáng cho em ăn rồi hẳn đi." Tiêu Chiến ngồi dậy lắc đầu nói.

"Không cần đâu, công ty có chút việc em đi một lát sẽ về. Hôm qua anh ngủ trễ, ngủ thêm một lúc nữa đi." Vương Nhất Bác cúi người, chóp mũi chạm vào chóp mũi Tiêu Chiến nói.

"Nhưng để bụng đói sẽ ảnh hưởng dạ dày." Tiêu Chiến mờ hồ cảm thấy bất an, trái tim thôi thúc giữ hắn lại.

"Bảo bối ngoan, em sẽ mua chút gì đó ăn trên đường đi nhé." Vương Nhất Bác hôn xuống môi Tiêu Chiến dỗ dành.

"Em...đi cẩn thận."

"Được."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đi ra khỏi phòng sau đó lại nghe tiếng cửa đóng lại. Bản thân cũng không còn buồn ngủ nên cũng rời giường.

Di động Tiêu Chiến để trên bàn ở phòng khách đổ chuông liên tục. Y nhìn màn hình nhấp nháy tên Uông Trác Thành liền không nhanh không chậm mà nghe.

"Cuối cùng cũng chịu nghe rồi."

"Mới sáng đã gọi tôi, cậu đến Bắc Kinh sao ?"

"Nhất Bác có ở đó không ?"

"Vừa mới đi, làm sao vậy ?"

"Quả nhiên tin kia là thật, cậu mau lên search tên 'Vương Nhất Bác' trên weibo đi."

Tiêu Chiến khó hiểu, còn muốn hỏi đã nghe được tiếng tút tút tút dài.

Tiêu Chiến nhanh chóng làm theo lời của Uông Trác Thành, tin tức hiện ra khiến y ngây người.

Thảo nào sáng nay Vương Nhất Bác vội vàng đi như thế...

Di động trên tay nhanh chóng điện đi cho Vương Nhất Bác nhưng đáp lại chỉ là một hồi đổ chuông thật lâu không ai tiếp nhận. Tiêu Chiến lo lắng điện thêm vài lần nhưng đã chuyển thành thuê bao.

.

.

Vương Nhất Bác vừa đến công ty thì phóng viên đã ồ ạt đi đến bao vây hắn, như hổ thấy được con mồi của mình. Gương mặt không chút biểu cảm mà cố gắng đi qua đám phóng viên ấy. Bảo an nhanh chóng chạy ra đem Vương Nhất Bác bảo vệ trong khoảng cách phù hợp giúp hắn thuận lợi vào trong.

Trợ lý đứng trước cửa phòng họp thấy được Vương Nhất Bác đi đến liền gấp gáp mở cửa giúp hắn vào trong.

Bên trong sắc mặt của các lãnh đạo đều vô cùng tệ. Vương Nhất Bác tùy ý ngồi xuống một chiếc ghế nhìn bọn họ.

"Vương Nhất Bác, chuyện này là thế nào ?"

"Cậu nhanh chóng giải thích đi !"

"Cậu yêu đương cũng thôi đi, lại còn là nam nhân để paparazzi chụp được."

"Weibo bây giờ cũng muốn sập với cậu, fans cậu cũng kéo đến nơi rồi."

Vương Nhất Bác nhìn những người vừa nói xong lạnh nhạt đáp : "Nếu đã lộ thì tôi đi đính chính nhưng là đính chính sự thật không phải bác bỏ."

"Cậu !"

"Có phải muốn bị phong sát hay không ? Hay muốn thoái lui khỏi giới giải trí ?"

"Tôi sẽ nhanh chóng giải quyết, không để ảnh hưởng đến công ty."

"Hảo, cậu tốt nhất giải quyết cho tốt. Nửa tháng, chúng tôi chờ cậu."

Ban lãnh đạo một bụng tức giận đi ra khỏi phòng họp. Gian phòng rộng lớn chỉ cần người đại diện cùng quản lý của Vương Nhất Bác ở lại cùng hắn.

"Cậu chia tay với tên đó đi." Người đại diện nhàn nhạt nói.

"Không."

"Không ? Cậu muốn để người ta phong sát rồi ép rời khỏi giới giải trí sao ? Chia tay xong đính chính tin đồn." Người đại diện tức giận đập mạnh vào bàn gào lên.

"Mất gì cũng được nhưng anh ấy thì không !"

"Cậu !"

Quản lý nhìn hai người to tiếng với nhau có chút đau đầu. Ngày này cô đã sớm biết sẽ đến chỉ là không ngờ đến nhanh như vậy. Mà Vương Nhất Bác không giống như đùa giỡn qua đường. Hắn đã thật sự động tâm với nam nhân kia, là chân thực tình cảm.

"Tôi sẽ giải quyết, không cần anh lo lắng nhiều." Vương Nhất Bác nói xong liền đi ra khỏi phòng họp.

"Cô khuyên cậu ta vài câu. Đừng để tôi nhúng tay vào." Người đại diện nhìn quản lý nói qua hai câu liền rời đi sau đó.

"Anh muốn làm gì ?" Quản lý nghi ngờ hỏi lại.

"Cô biết tác phong của tôi đấy, Vương Nhất Bác không ra tay được thì sẽ là nam nhân kia."

"Anh !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net