9. Anh nuôi tôi đi ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ba người cùng ra ngoài đi ăn tối, Uông Trác Thành biết Tiêu Chiến thích ăn lẩu nên đã đặt sẵn một bàn. Nhân viên dẫn ba người họ vào bàn chuẩn bị sẵn liền đứng sang một bên chờ họ gọi món.

Tiêu Chiến sớm đã cảm thấy bữa ăn này trở nên nhạt nhẽo nhưng Uông Trác Thành đã dụng tâm đặt bàn sẵn thế này nên cũng chỉ miễn cưỡng cười cười mà kêu món : "Ăn lẩu cay nhé ?"

"Được."

"Tôi không ăn cay."

Uông Trác Thành cùng chàng thiếu niên đồng loạt nói lên. Sau đó hai người lại quay sang nhìn nhau, bốn mắt trừng nhau.

Tiêu Chiến ho khan vài tiếng, nói với nhân viên đem ra lẩu uyên ương là được. Bầu không khí giữa ba người dường như có pha thêm mùi thuốc súng.

"Hai người thôi đi, đi ăn chứ không phải đi đánh giặc."

"Anh ta/Cậu ta trừng tôi trước." Cả hai đưa tay chỉ về phía đối phương, đồng thanh thốt lên.

"Đừng có nói theo tôi !" Và lại một lần đồng thanh nữa.

Đáy mắt Tiêu Chiến xẹt qua chút ý cười nhìn hai người, cả khóe môi cũng cong lên một góc độ vừa phải.

"Anh cười cái gì ?" Chàng thiếu niên tinh mắt thấy được, quên chuyện đấu khẩu với Uông Trác Thành đi mà hỏi.

"Không có gì, chỉ đang nghĩ kêu cậu bằng tên thì hay." Khóe môi Tiêu Chiến hạ xuống, vờ nghiêm túc đáp.

"Anh bận tâm làm gì, tôi tự mình nghĩ được."

"Nói xem tên của cậu là gì ?" Uông Trác Thành hừ lạnh một tiếng, nói.

"Ừm là Vương Nhất Bác."

"Vì sao vậy ?" Tiêu Chiến nhẩm lại cái tên này trong miệng, thấy rất hay liền hỏi lại.

"Chỉ là xẹt qua trong đầu nên lấy."

Tiêu Chiến : ...

Uông Trác Thành âm thầm tặng một ánh mắt kinh bỉ sang cho Vương Nhất Bác. Tên dùng để gọi mà có thể tùy ý lấy như vậy ? Cũng thật tùy hứng quá đi ?

Lẩu được mang lên vẫn đang bốc khói nghi ngút. Vương Nhất Bác cầm đôi đũa trong tay chần chừ không biết nên ăn hay nhịn. Dù sao hắn cũng có ăn cay được đâu.

Uông Trác Thành cầm đồ ăn nhúng vào nước dùng đem sang đặt vào chén Vương Nhất Bác như vô tình nói : "Ăn đi không có cay."

Vương Nhất Bác giương mày, khẽ cười. Hắn thầm nghĩ ít ra anh ta còn có tình người đấy.

Tiêu Chiến thấy vậy cũng chỉ cười xem như không thấy gì. Uông Trác Thành hay độc mồm độc miệng nhưng y biết anh rất tốt, lại hay nghĩ đến người xung quanh. Chỉ là tính cách quanh năm luôn đi cà khịa người ta.

Cả bữa ăn hầu như ba người chỉ ăn tạm bợ, qua loa. Thời gian còn lại đều là muốn tìm hiểu việc vì sao Vương Nhất Bác lại xuất hiện được ở thế giới này.

"Cậu nói đi, cậu không phải người xấu chứ ?" Uông Trác Thành cắn cắn đũa dò hỏi.

"Không phải."

"Vậy thì sao cậu lại xuất hiện ở nhà của Chiến Chiến ?"

"Tôi nói rồi còn gì ? Là anh ấy vẽ ra tôi."

"..." Đánh chết tôi, tôi cũng không muốn tin vào điều phi lý này !

"Vấn đề không phải cậu ta từ đâu đến mà là từ này về sau cậu ta đi đâu !" Tiêu Chiến get vào trọng điểm giúp Uông Trác Thành.

Vương Nhất Bác gật gật đầu thừa nhận. Hắn đang là người tứ cố vô thân, cầu người ôm đùi.

"Đem đến viện cảnh sát cho họ giải quyết, đơn giản vậy còn gì." Uông Trác Thành nhàn nhạt nói. Nhưng có gì đó sai sai, không hợp lý anh liền vội vàng sửa đổi : "Cậu ta như trên trời rớt xuống vậy, đem đến đó cũng vô ích. Ừ, chính là vậy, nói như vầy mới đúng."

"Chẳng phải anh vẽ ra tôi sao ? Anh nuôi tôi đi ?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đầy vẻ mong đợi mà nói.

"Chúng tôi đều là người nghèo mới lập nghiệp chưa vững chắc. Nuôi bản thân mình còn không nổi, nuôi thêm cậu có mà ra đầu đường xó chợ ở." Uông Trác Thành trợn mắt thẳng thừng từ chối giúp Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác : Tôi mượn anh nói sao ? Hả ?

Tiêu Chiến cắn cắn môi suy nghĩ. Việc Vương Nhất Bác xuất hiện kì lạ thế này khiến y sốc lắm đấy, chỉ đang vờ bình tĩnh và chấp nhận cái hiện thực này. Lại còn nuôi hắn ?

Ừm gần đây công việc cũng không đến nổi, tiền dư thì không có nhưng tiền nuôi thêm một người chắc là ổn nhỉ ? Dù sao y cũng là người vẽ ra hắn, bây giờ có cớ sự này nên chịu trách nhiệm một chút.

"Tôi..." Tiêu Chiến nhìn Uông Trác Thành lại nhìn Vương Nhất Bác chẳng biết mở miệng kiểu gì thì phải lẽ.

Vương Nhất Bác giương đôi mắt lấp lánh thiều điều bắn ra cả sao sáng mà nhìn Tiêu Chiến.

Mau nói nuôi tôi đi, mau nói, mau nói !

"Cậu nói đi, ngập ngừng cái quỷ gì ?" Uông Trác Thành nhíu mày nhìn Tiêu Chiến thúc giục. Không phải là muốn nuôi tên này thật chứ ?

"Tôi...thôi được rồi, tôi nuôi cậu. Ngược lại cậu làm trợ lý cho tôi để trả chi phí được chứ ?"

"Trợ lý ?"

"Ừm cũng không quá khó, chỉ là tôi cần cậu giúp gì thì cậu giúp."

Vương Nhất Bác gật đầu xem như đã hiểu.

Uông Trác Thành : Tôi biết ngay cậu ta sẽ làm như vậy mà, chỉ thích rước phiền phức vào thân.

.

.

Dọc đường về nhà, Vương Nhất Bác sải bước đi trước để hai người phía sau nói chuyện. Hắn cần chi phải để tâm ? Lỡ đâu cái người Tiêu Chiến kia đổi ý đuổi hắn đi thì thật thảm đó.

"Cậu nghĩ kĩ chưa đấy ?"

"Kĩ rồi, tôi dù sao cũng là người vẽ ra cậu ta nên làm."

"Kì thật tôi thấy không liên quan, cứ đem cậu ta cho một phú bà bán đi chúng ta liền được khối tiền."

"Nói năng linh tinh, Nhất Bác nghe được thì sao ?" Tiêu Chiến huýt vào vai Uông Trác Thành nhắc nhở.

"Kệ xác cậu ta, sự thật nó tàn khốc vậy đấy. Dáng dấp mặt mũi cũng ngon cơm phết..."

"Im đi !"

"Mới có vậy đã bênh vực người ta rồi. Nói đi, cậu để ý thằng đó rồi phải không ?" Uông Trác Thành cười cười đưa sát mặt mình đến gần Tiêu Chiến hỏi.

Tiêu Chiến hơi sững người sau đó lại gào lên : "Uông Trác Thành, cậu còn là con người không ?"

Vương Nhất Bác phía sau nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến đầy tò mò. Cái quái gì mà la to thế ?

Biết mình thất thố, Tiêu Chiến vội vội vàng vàng ra hiệu với Vương Nhất Bác là không có gì. Y quay sang Uông Trác Thành đang đi bên cạnh thấp giọng nói : "Chỉ thấy nếu đã có duyên gặp như thế nên nắm bắt lấy."

"..." Với câu vừa nãy của tôi ý tứ khác nhau sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net