Ẩn giấu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Tình tiết truyện có một ít "nước thịt" gây bỏng mắt. Vui lòng cân nhắc trước khi đọc.

Tiêu Chiến trưng ra vẻ mặt tinh quái hiếm thấy trở về phòng.

Ngay sau khi ngồi xuống bàn làm việc rồi, anh mới bắt đầu thu liễm lại vẻ mặt, nhân tiện cúi người xuống mở ngăn kéo dưới bàn.

Bên trong một tập hồ sơ dày, tất cả đều là hình ảnh và thông tin đường đi nước bước trong mấy tháng trời của kẻ anh theo dõi tại Căn cứ 105.

Toàn bộ đều là ảnh chụp từ xa, căn bản không thể đánh giá được dáng vẻ có tương ứng với Vương Nhất Bác hay không.

Nhưng lần đối mặt trên tầng thượng hôm đó khiến trực giác của anh nhạy bén với hình dáng thực tế của tên kia và kẻ anh một lần nữa tình nghi ở hiện tại.

Đặc biệt là đôi mắt, thứ duy nhất hắn không thể nào che đậy được. Hơn nữa, rõ ràng trên thùy tai Vương Nhất Bác có dấu tích của xỏ khuyên. Nếu thật là cháu trai của một cảnh sát đã về hưu trong khu vực như hồ sơ cá nhân có ghi, làm sao hắn lại có thể tùy ý xỏ khuyên? Vả lại, những giáo quan ở trường đào tạo chẳng lẽ không nhìn ra được.

Hắn, có thể là giả mạo. Thậm chí, là cả gia đình thân thích này cũng đều là giả.

Tiêu Chiến mím môi trầm mặc hồi lâu, sau đó âm thầm soạn ra một báo cáo chuẩn bị gửi đến sở chỉ huy.

Đúng như Tiêu Chiến dự đoán, báo cáo của anh gửi đi chưa tới một giờ đồng hồ. Cả một sở chỉ huy đã huyên náo một phen, đến cuối cùng không thể chờ được nữa liền truyền lệnh tập hợp toàn bộ cấp cao của tổ trinh sát giữa đêm.

Trong đó, đương nhiên không thể thiếu được Tiêu Chiến, Tông Huyền và Bách Hợp.

Tiêu Chiến căn bản từ chiều hôm đó cho tới đêm không tài nào ngơi nghỉ. Anh chính là chờ đợi lệnh triệu tập này liền chuẩn bị tư thế xách áo đi ngay.

Trái lại, Tông Huyền lại vừa đi theo sau anh vừa ngáp ngắn, ngáp dài hỏi chuyện: "Mày lại có chuyện gì nữa phải không?"

Tiêu Chiến không đáp, Bách Hợp cũng chỉ đành ra hiệu bằng ánh mắt ngăn Tông Huyền nói chuyện. Tránh để Tiêu Chiến đang lo nghĩ chuyện khác lại không nhịn được sẵn giọng nói lời khó nghe.

Khắp quân bộ ai lại không biết Đại úy Tiêu của tổ trinh sát trên người mang tâm bệnh ở vụ Căn cứ 105 đã để lọt mất tên đầu sỏ. Chưa dừng lại ở đó, bọn chúng dường như vẫn còn tàn dư ở khắp nơi.

Các vụ buôn m.a t.ú.y lớn nhỏ ở những cảng biển quan trọng vẫn luôn thành công trót lọt không chút khe hở. Lần nào kiểm tra cũng chỉ bắt được râu ria thật làm người ta bất an.

Đó cũng là lý do tổ trinh sát tăng thêm người mới, đào tạo ở trường quân sự vài năm vẫn chưa đủ, lại còn thêm một lần vừa đào tạo, vừa chuẩn bị chuyến thực chiến đầu tiên tại cơ quan. Trên dưới sở chỉ huy quan tâm nhất là điều này, sao có thể để lọt vào một tên nghi phạm nguy hiểm vào hàng ngũ được.

Chính vì vậy, buổi gặp mặt đêm nay thật không đơn thuần.

///

Trái ngược với sự tất bậc của các cấp cao tại tổ trinh sát. Ngay lúc này đây, các tân binh bao gồm cả Vương Nhất Bác vẫn không hay biết gì mà yên tâm nghỉ ngơi sau một ngày dài luyện tập.

Tuy nhiên Vương Nhất Bác vậy mà tay vẫn gác trán ngủ không yên. Xung quanh bốn người A, B, C, D say ngủ không ngáy ồ ồ như máy xay gạo, cũng là nói mở đủ thứ.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ chờ cho mấy người bọn họ thật sự chìm vào mộng đẹp hết rồi, lúc này mới leo xuống khỏi giường tầng vào trong nhà vệ sinh xem xét qua bản thân.

Hắn chậc lưỡi một tiếng, chán nản ngồi xuống bồn cầu gần đó chống cằm nghĩ ngợi.

Ban sáng có chút nóng vội, Tiêu Chiến ắt hẳn đã vô tình trông thấy lỗ xỏ khuyên của hắn mất rồi.

Anh ta từ đầu đối với hắn đã là nghi ngờ, lần này xem như nắm được một điểm yếu hắn hết đường chối cãi.

Hắn còn chưa ở được bao lâu, thu thập thông tin cũng chưa đủ để quay về Căn cứ 105. Hắn không thể nào vì chuyện này mà thất bại được.

Người ở đây không biết sẽ làm cách nào để thử hắn?

Thân thế gì đó cũng chỉ là trò tiểu xảo. Hắn biết làm, chẳng lẽ cả một đám cảnh sát lại mù mịt không biết gì.

Lần đó lão đại đã chọn ra cho hắn một bộ hồ sơ giả không quá nổi bật cũng không quá tồi cũng là chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Ba đời của người này trong sạch, đàn ông trên dưới trong nhà đều phục vụ cho sở cảnh sát.

Chỉ là, kết cục chút thảm...

Những trưởng bối trước đó vì tuổi cao qua đời không nói, ở gần người này nhất là cha mẹ đều qua đời trong một tai nạn xe. Hắn chỉ còn một ông nội làm cảnh sát khu vực đến khi nghỉ hưu, giờ đây ông tuổi cao sức yếu cũng mắc chứng đãng trí.

Lão đại đã nói với Vương Nhất Bác, người nhà giả này của hắn có không nhận ra hắn cũng là lẽ đương nhiên. Lúc đó, không lẽ tổ trinh sát lại đem ông giao cho bên trên nghiêm hình bức cung chỉ để tra thân thế của một tân binh.

Còn nếu, ông bất chợt nhớ ra gì đó...Giải quyết nhanh gọn, một đám tang đơn giản là xong.

Nhưng mà, Vương Nhất Bác lại cảm thấy hắn cũng không cần phải hi sinh một lão cán bộ già yếu để bảo toàn an nguy cho bản thân.

Dù sao thân phận này cũng chỉ dùng được vài tháng, đến lúc có đủ thông tin rồi, tránh được sự truy lùng của cảnh sát ở đây. Hắn sẽ cùng lạo đại đi Macao, tiếp tục những ngày tháng tự do tự tại ở Căn cứ.

Trước ngày đó, bảo toàn bản thân không bị phát hiện là ổn. Hắn cũng đâu có đến đây bắt người như lần trước, mà lão đại nhà hắn cũng sớm buông bỏ suy nghĩ dùng đến Bách Hợp kia từ lâu rồi.

Nghĩ đến, ngày hắn một lần nữa bốc hơi trong không khí. Tiêu Chiến có lẽ lại được thêm một phen tức đến điên cuồng đầu óc.

Vương Nhất Bác chẳng hiểu vì sao nghĩ đến vẻ mặt khi đó của anh lại thấy thú vị. Chỉ tiếc là, hắn có lẽ sẽ không có cơ hội được nhìn thấy.

///

Kết thúc buổi họp đêm, cấp cao của tổ trinh sát trở về với không khí căng thẳng bao trùm. Giờ này có kêu đi ngủ trở lại cũng chẳng thể nằm nhắm mắt cho nổi.

Tông Huyền vừa trở lại phòng họp nội bộ ở cơ quan liền kéo ghế ngồi xuống nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

"Nếu đúng như bên trên và mày nghi ngờ, đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ đâu."

Tiêu Chiến gật đầu, cũng đã chuẩn bị xong vô số dự liệu khác.

Dù nói như thế nào, một trong những manh mối quan trọng nhất về Căn cứ 105 đã và đang tiến rất gần bọn họ. Quan trọng chính là họ có đủ tỉnh táo để nắm bắt nó hay không mà thôi.

"Bảy ngày nữa, thực chiến lần đầu tiên ở hội nghị cấp cao. Đến lúc đó thật hay giả đều có thể thử được." Tiêu Chiến nói đoạn, mắt cũng hẹp lại nhìn hai người đồng đội, "Tông Huyền, Bách Hợp. Hai người cũng phải phối hợp."

Cả hai người họ nghe thấy mệnh lệnh có hơi khó hiểu nhìn nhau, song sau đó liền gật đầu xem như đã rõ.

Tuy Vương Nhất Bác nhìn chung không chỉ là hạt giống có tiềm năng nhất nhì của tổ trinh sát mà còn là một thanh niên có vẻ đứng đắn, nghiêm chỉnh. Nếu là ai khác nói hắn bọn họ còn có thể phản pháo không tin.

Nhưng đây là lời nói từ miệng của Tiêu Chiến.

Bọn họ tin vào anh, ít nhất thì sau lần phục kích thành công kia không thể nào xem thường trực giác rất nhanh nhạy và chính xác kia được.

Thời gian không còn nhiều, ai trong số ba người bọn họ cũng đều không được lơ là. Nhất định phải theo sát, chuẩn bị kế hoạch phối hợp thật sự nhuần nhuyễn cùng với nhau.

Tiêu Chiến lần này cũng giống như những lần trước. Khi kiên định với chủ kiến rồi sẽ không buông bỏ mà sẽ theo đuổi đến cùng.

Lần này nếu phán đoán của anh một lần nữa chính xác, chắc chắn sẽ trở thành huyền thoại của giới cảnh sát. Cũng như sẽ đưa được cái tên của tổ trinh sát lên một đẳng cấp mới.

Tiêu Chiến, Tông Huyền, Bách Hợp rốt cuộc dành cả đêm "đan" nên một tấm lưới lớn. Chỉ còn chờ cho cáo ranh mãnh mất cảnh giác lộ đuôi mà sa vào.

Vương Nhất Bác vừa hay là "con cáo nhỏ hồn nhiên" đó, một mình hắn bị đến ba cặp mắt chú ý vẫn cứ làm như không mà luyện tập như bình thường.

Ngoài ra, hắn mấy ngày gần đây còn rất lớn mật. Mỗi ngày trong giờ đứng lớp của Tiêu Chiến đều không ít thì nhiều kiếm chuyện trêu chọc anh.

Giống như hôm nay trong khi Tiêu Chiến một mặt lạnh băng rời khỏi phòng học. Hắn liền thu xếp đồ đạc chạy theo sau lưng anh, miệng còn huýt sáo mấy tiếng thật không ra gì.

Đồng đội của hắn cũng như đám người Tông Huyền, Bách Hợp trông thấy đều nổi da gà một trận.

Thậm chí, có đến mấy ngày, Tông Huyền luôn nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt không biết phải làm sao. Giống như cậu báo cho anh biết có lẽ là anh nghi ngờ nhầm đối tượng, hoặc là anh nghi ngờ sai cách mất rồi.

Vương Nhất Bác đó hình như là để mắt đến anh nhiều hơn là có ý đồ bất chính gì đó ở tổ trinh sát.

"Cậu đang làm cái gì? Đây là cách cậu biểu hiện khi đang trong quá trình tập huấn sao?"

Tiêu Chiến đi đến cuối hành lang vắng người mới đanh thép quay đầu đáp lại Vương Nhất Bác.

Hắn xấu xa cười, một lần nữa từng bước tiến gần đến cạnh Tiêu Chiến.

"Tôi không dám...cấp trên, anh..."

Vương Nhất Bác còn chưa nói hết câu liền bị một quyền bay thẳng đến trước mắt của Tiêu Chiến dọa cho nuốt nước bọt. Cũng may hắn phản ứng nhanh kịp thời tránh sang một bên, trong lúc giằng co rất nhanh áp chế được hai cánh tay đang liên tục ra đòn của Tiêu Chiến đẩy sát anh vào bức tường gần đó.

Tiêu Chiến đương nhiên vô cùng tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Buông tay."

"Nếu tôi không buông thì sao? Là anh tấn công tôi trước."

"Vương Nhất Bác, cậu đừng ỷ vào thành tích tốt mà tôi không dám làm gì cậu. Thực chiến sắp đến nếu cậu muốn ở lại chỗ này canh cửa thì cứ việc bày trò đi."

Vương Nhất Bác nghe đến hai chữ "thực chiến" thì cười ầm lên như bị ai chọc. Hắn ngả ngớn áp sát mặt đến bên tai Tiêu Chiến tà mị thổi khí.

Tiêu Chiến không ngờ hắn dám bạo gan như vậy, giữa thanh thiên bạch nhật không chút kiêng nể nào đè ép cấp trên vào một góc. Hơn nữa còn liên tục làm ra những hành vi mờ ám.

Không nhịn nổi hắn nữa, Tiêu Chiến lại muốn dùng chân phản công. Vậy mà hắn nhanh như cắt nhìn ra được, càn rỡ chèn đầu gối vào giữa hai chân anh ngăn lại.

"Anh đừng dữ như vậy tôi còn nghĩ lại mà giữ thể diện cho anh. Nhưng anh năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, anh cũng đừng nên trách tôi."

"Thằng ch* chết! Buông tay! Mày muốn làm gì?" Tiêu Chiến nhịn không nổi mắng một câu.

"Phải rồi, haha...Mắng như vậy mới phải." Vương Nhất Bác cười, một tay ép chặt cổ tay Tiêu Chiến lên đỉnh đầu, một tay nâng cằm anh lên, "Tôi chưa từng gặp qua người nào đẹp như anh...anh nói xem."

Trong khi Tiêu Chiến còn đang tức đến run người chỉ muốn tìm mọi cách thoát khỏi vòng vây hãm của Vương Nhất Bác, hắn ngay tức khắc phủ lên môi anh bằng một nụ hôn.

Cú sốc vì bất ngờ bị hôn còn chưa qua, Tiêu Chiến liền phải tự mình chống lại đầu lưỡi không chút dè chừng liếm láp quanh đôi môi anh hòng cạy mở chui vào bên trong kia của hắn.

Anh không phải thiếu niên mới lớn, đương nhiên không ngây thơ đến mức bị một nụ hôn làm cho đứng hình.

Bất quá, Vương Nhất Bác không phải là kiểu đối tượng kia. Hắn cho dù không phải tên tội phạm đến từ Căn cứ 105 đi nữa, trong mắt anh vẫn là một tên khốn nạn đến nhìn cũng không được, đừng nói là cho hắn chiếm tiện nghi.

"Shh." Vương Nhất Bác kêu lên một tiếng rồi lui ra.

Kĩ thuật của hắn như vậy lại không khống chế nổi Tiêu Chiến, lại còn bị anh mạnh bạo cắn một cái đến môi bật máu.

Đáng tiếc, hai tay đang chế trụ kia của hắn vẫn không buông ra. Nhân lúc Tiêu Chiến hé miệng ra lấy hơi, hắn thêm một lần quay lại tấn công trực diện.

Đầu lưỡi ngứa ngáy nãy giờ của hắn rất nhanh tìm được "bạn đồng hành". Trong lúc say mê càn quét mới buông lỏng vòng tay đang nắm lấy anh mà hạ xuống phần eo giữ chặt lấy, kéo sát thân thể cả hai người vào nhau.

Tiêu Chiến cảm thấy mình giống như bị hắn dẫn vào mê hồn trận, chỉ mới phản kháng được một lần liền bị hắn chiếm thế thượng phong ghim chặt lấy không buông. Bàn tay của hắn còn đang trườn khắp vòng eo của anh đụng chạm không ngừng. Vậy mà bản thân anh lại mải mê đến khờ dại, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

"Đại úy? Đại úy Tiêu."

Từ xa truyền đến tiếng gọi mới khiến hai kẻ đang trầm mê bừng tỉnh, Vương Nhất Bác nheo mắt nhìn ra một cái mới buông tay. Sau đó làm như không có gì xảy ra lui ra sau mấy bước.

Bách Hợp lúc này mới trông thấy hai người bọn họ, cô tiến lại gần liền trông thấy một cảnh tượng không thể dọa người hơn.

Tiêu Chiến đôi môi sưng đỏ, ngay cả hơi thở cũng khó khăn đến kì quái. Vương Nhất Bác cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, môi hắn còn dập một mảng.

Người ngốc cũng có thể nhìn ra ban nãy hai người họ ở cùng nhau đã xảy ra chuyện gì. Bách Hợp hiển nhiên cũng đoán được, mang tai có hơi nóng lên, cô nở nụ cười đáp lại cái cúi chào của Vương Nhất Bác rồi nói hắn đi trước.

Còn về phía Tiêu Chiến, chờ Vương Nhất Bác khuất bóng rồi, cô mới e ngại mở lời với anh.

"Đại úy."

"Có chuyện gì sao?"

"Ban nãy trông thấy anh có hơi không tự nhiên lại cùng với tân binh chạy đến đây. Em không yên tâm muốn kiểm tra một chút."

Nghe Bách Hợp tường thuật toàn bộ sự việc rồi, Tiêu Chiến mới thật sự biết ơn cô vì đã chạy đến đây. Bằng không, anh thật không biết mình sẽ bị Vương Nhất Bác làm ra chuyện gì trên người nữa.

"Chúng ta đi." Tiêu Chiến phủi sơ lại cảnh phục rồi ra hiệu muốn rời đi với Bách Hợp.

Cô khẽ gật đầu cùng anh rời đi, trên đường trở lại khu nhà chính lại không nhịn được muốn nói chuyện.

"Thật ra...em cảm thấy cậu ấy có thể không phải là kẻ kia. Ngay sau khi anh nói em đã tiến hành điều tra thêm rồi. Cậu ấy đến năm mười lăm tuổi mới được đón về ở với cảnh sát Vương, tên họ cũng đã được thay đổi, trước đó ở xa ông nội cũng có tham gia một ban nhạc Rock nhỏ. Có thể vì vậy mà cậu ấy xỏ khuyên tai..."

Lời của Bách Hợp nói ra cũng được xem như có lý, ai mà không có tuổi trẻ, ai mà không một lần chưa hiểu chuyện làm ra việc ngu ngốc.

Nhưng mà Tiêu Chiến là một cảnh sát, anh không thể nào vì chút cảm thông cho cái gọi là tuổi trẻ trên giấy tờ của Vương Nhất Bác mà bỏ qua việc hắn có thể là một trong các nghi phạm.

Nếu ép anh phải bỏ qua cho hắn, thà rằng cứ để anh thử hắn một lần đi còn hơn. Đến lúc đó nếu hắn là trong sạch, anh cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Còn cùng lắm, thì anh nợ hắn một lần.

"Bách Hợp à, tối ngày mai chính là ngày chúng ta đưa bọn họ đi thực chiến. Kế hoạch chúng ta cũng đã lên sẵn, cấp trên cũng đã biết rồi. Em nói với anh điều này bây giờ không hợp lý cho lắm."

"Đại úy..." Bách Hợp vội lên tiếng giải thích.

Tiêu Chiến xua tay, đánh gãy lời của cô: "Chúng ta phải làm tốt nhiệm vụ, đây mới là điều quan trọng. Em cũng đừng quên ngày hôm đó mình thoát khỏi Căn cứ 105 bằng cách nào. Sao em có thể dễ dàng kết luận như vậy được?"

Để lại Bách Hợp đứng ở đó không biết phải nói thêm điều gì, Tiêu Chiến cứ như vậy bước đi.

Ngoài mặt im lặng. Trái lại, trong lòng Bách Hợp như có cả trăm ngàn con kiến bò quanh, cô rất muốn, rất muốn đối với sự cứng rắn của Tiêu Chiến khuyên can gì đó.

"Nhưng nếu, cậu ấy thích anh thật thì phải làm sao đây? Nếu cậu ấy không làm lại bị anh nghi ngờ sẽ tổn thương thế nào?"

Tiêu Chiến vốn dĩ muốn dừng chủ đề này lại từ lâu. Thế nhưng, khi đối diện với câu nói này của Bách Hợp lại ngăn không được bản thân cảm thấy tức cười. Là thế giới của Bách Hợp quá đơn giản hay bản thân cô ban nãy đã hiểu lầm gì đó.

Chỉ là, dù có là tự nhiên hay vô ý cô có suy nghĩ này. Tiêu Chiến mới không để chúng có cơ hội phát triển lệch lạc thêm.

"Bách Hợp, chúng ta là cảnh sát. Chỉ có chính xác không có cảm giác. Công việc nguy hiểm, em cần phải tỉnh táo hơn nữa và dừng ngay việc cảm tính lại đi."

"Đại úy Tiêu...em chỉ..."

"Đủ rồi, đừng nói nữa."

Tiêu Chiến lắc đầu tiến lên trước Bách Hợp rồi vòng sang con đường khác đi một mình. Anh chính là như vậy, cố chấp, cứng đầu đến cuối cùng mới không tạo ra khe hở để lọt mất mục tiêu.

Anh nhất định phải chứng minh được cho bọn họ thấy, năng lực làm việc của anh chính là tuyệt đối không thể nào sai sót được.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net