Chương 19: Chòm sao ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm nay, quân đội bao quanh một cảm giác khá là dị thường. Hôm nay thiếu tướng của bọn họ quay lại làm việc sau một kỳ nghỉ trăng mật dài một tháng.

Người trong quân đội luôn cảm thấy thiếu tướng vừa kết hôn, tâm tình có lẽ sẽ rất tốt, hẳn không rảnh để ý mà đi phạt bọn họ đâu, nhưng mà bọn họ hoàn toàn sai lầm rồi.

Vương thiếu tướng đến quân đội với vẻ mặt cực kỳ u ám luôn, dọa tất cả mọi người một phen thót tim, ai nấy đều nghiêm nghiêm cẩn cẩn làm việc, sợ động đến đại ôn thần, trong lòng lại thầm kêu ca, rốt cuộc thiếu tướng làm sao mà lại u ám như vậy, chẳng lẽ lấy vợ xong đều như vậy hay sao?

Kỳ thực không phải a, bạn thiếu tướng chẳng qua là không muốn đi làm mà thôi.

Sáng nay, lúc cậu rời giường, Tiêu Chiến vẫn còn đang ngủ. Tối hôm quả cậu thực sự đem anh làm tới phát khóc, sáng nay rất muốn ở nhà cùng anh, thế nhưng hiện thực tàn khốc, cậu vẫn phải thức dậy vác xác tới quân đội làm việc. Hiển nhiên là vì không được thỏa mãn nguyện vọng cho nên cậu mới mang vẻ mặt u ám kia đi dạo quanh quân bộ.

Phó tướng bên cạnh Vương Nhất Bác lâu năm hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy cậu u ám như thế này. Tất nhiên không phải là trước đây cậu chưa từng mang khuôn mặt u ám tới quân bộ, nhưng mà lần này cậu vừa u ám vừa có ủy khuất khiến phó tướng tò mò không thôi.

Bạn phó tướng này đã kết hôn rồi, cảm thấy kết hôn thực tốt, làm sao tới khi thiếu tướng kết hôn lại biến thành dáng vẻ ủ rũ như vậy nha.

Quân đội tuy nghiêm ngặt, nhưng bát quái lại là tính cách chung của con người, ai cũng không ngoại lệ. Thế là bạn phó tướng cầm đầu hội hóng hớt cẩn thận đem công văn cần sử lý đưa vào cho Vương Nhất Bác, tiện thể ăn dưa luôn.

- Thiếu tướng, ngài sao vậy?

- Cậu có ý gì?

Đột nhiên bị hỏi khiến Vương Nhất Bác phải ngẩng mặt lên khỏi đám công việc tồn đọng khá nhiều ngày qua.

- Tâm tình ngài không quá tốt, thiếu tướng.

- Rõ ràng vậy sao?

Vương Nhất Bác không hề ý thức được việc này, nghe được hỏi còn hỏi lại thêm một câu. Người phó tướng vừa hỏi cậu cảm thấy đầu đều đen lại rồi.

Thiếu tướng à, ngài mặt mày nghiêm nghị, bước đi như thể hận không thể đạp thủng vài lỗ trên sàn nhà, nhìn thấy công việc liền tỏ ra ghét bỏ ra mặt, liếc một cái cũng khiến người khác lạnh sống lưng, này còn không phải là tâm tình không tốt thì gì?

Ngài chỉ thiếu điều giận cá chém thớt bắt bọn tôi chạy vài chục vòng trên sân huấn luyện, chạy không xong liền nộp một bản kiểm điểm dài ba nghìn chữ viết tay mà thôi.

Lại nói tới mấy hình phạt của thiếu tướng, phó tướng nào đó cũng thực oán hận. Bây giờ là thời đại nào rồi chứ, người ta thích viết văn bản cũng là sử dụng giọng nói ra lệnh cho người máy trí năng viết giùm, viết tay là cái thể loại điên cuồng gì vậy chứ? Sau khi ra trường, bọn họ đã có mấy năm không động tới bút và giấy, có nhớ cách viết thì cũng viết không nổi nữa rồi. Hơn nữa lại còn là ba ngàn chữ, quả thật là không có nhân tính đó thiếu tướng.

Có lẽ vả mặt oán hận kia quá mức chói mắt, cũng quá mức nồng đậm, Vương Nhất Bác hơi nhướng mày, giọng nói lành lạnh nguy hiểm vang lên.

- Cậu có ý kiến gì với hình phạt của tôi?

Giọng nói này vang lên bên tai bạn phó tướng quả thật là ma âm của địa ngục. Bởi lẽ nếu trả lời câu này không tốt, bản kiểm điểm viết tay ba nghìn chữ kia, cậu ta phải viết chắc chắn hơn cả đinh đóng cột.

- Không có. Thiếu tướng anh minh, lệnh của thiếu tướng là quân lệnh, tôi không dám có ý kiến.

- Tốt lắm. Kia nộp cho tôi một bản cảm tưởng viết tay năm nghìn chữ của cậu về hình phạt của tôi. Sáng mai nộp.

Phó tướng đứng đầu chiến tuyến hóng hớt cười như mếu tiếp nhận nhiệm vụ của mình. Cậu ta rất oán hận nhưng không dám nói, chỉ sợ sẽ phải viết thêm hai ngàn chữ nữa, mạng cậu sẽ đi luôn đó.

Mà Vương Nhất Bác chỉnh xong một người, tâm trạng khá hơn đôi chút, liền tập trung vào làm việc. Cậu hiểu là nếu muốn trở về gặp anh thì không thể không nâng hiệu suất làm việc lên được. Thế nhưng sau một lúc đọc tư liệu trên tay, ánh mắt cậu bắt đầu tối lại, đăm chiêu suy nghĩ.

Chòm sao ẩn...

Chòm sao ẩn nằm ở rìa ngoài tinh cầu Mochi, là ranh giới giữa hai liên bang BXG và LAS. Nơi này, quả thực rất dễ giao dịch đi.

Nếu như cậu là người của tổ chức kia, cậu cũng muốn dùng nơi này để ẩn dấu căn cứ của mình. Nơi đó vừa dễ ẩn nấp lại càng dễ dàng giao dịch. Vì không thuộc quyền quản lý của tinh cầu nào, Mochi có hệ thống an ninh lỏng lẻo hơn rất nhiều. Dù rằng đó là ranh giới của hai liên bang nhưng chỉ cần có người bề trên che chở một chút, chắc chắn có thể qua được. Nhưng vấn đề bây giờ là, ai đây? Ai mới là người cho phép bọn họ hoành hành ngang dọc, bắt đi O mà vẫn an ổn hơn hai mươi năm qua?

Rốt cuộc Vương Nhất Bác vẫn không biết, người kia là người của vương cung liên bang BXG hay là người của liên bang LAS đây?

Hay có lẽ, là cả hai?

Không ai biết được, thông tin quá ít, cần điểu tra thêm.

Mà chòm sao ẩn này người dân thưa thớt, các thành phố cũng không quá phát triển, nếu muốn tra rõ, sợ rằng bản thân cậu lại phải đích thân đi một chuyến mà thôi. Tuy nhiên, vẫn nên là để Phượng Minh đi trước thám thính một chút, xác định thêm một ít thông tin rồi cậu mới đi được.

Nếu là trước đây, khi mới có thông tin, Vương Nhất Bác nhất định không ngần ngại dùng phi hành khí một thân một mình đi thám thính. Cậu quen một mình, cũng không suy nghĩ quá nhiều tới việc bản thân bị thương hoặc hi sinh. Nhưng hiện tại, cậu không thể nào tùy hứng như vậy nữa, cậu có điều lo lắng trên đời này, cậu cũng nuối tiếc phải chết đi. Bởi vì hiện tại, cậu có chân ái của mình, có Tiêu Chiến. Cậu không muốn anh vì cậu mà thương tâm, cũng không muốn anh vì cậu mà phải chịu đau đớn của tin tức tố suốt quãng đường còn lại, càng ích kỷ hơn là cậu không muốn nhìn anh bên cạnh một người nào khác ngoài mình, cho nên sinh mệnh của cậu không thể nào mạo hiểm nữa.

Anh và cậu còn chưa làm rất nhiều điều, cũng chưa trải qua nhân sinh tốt đẹp cùng nhau, tương lai dài như vậy, làm sao có thể bỏ lỡ hoang phí như vậy được. Cũng là vì vậy, Vương Nhất Bác đã có một lý tưởng sống mới cho mình, là lý do để cậu phấn đấu hơn cho tương lai.

Nghĩ nghĩ một hồi, sự chú ý của cậu lại quay về Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác bày tỏ, cậu nhớ anh quá đi mất, làm sao bây giờ? Liệu bây giờ anh đang làm gì nhỉ? Không biết là anh đã thức dậy hay chưa, dù sao tối qua... cậu thực sự là cũng bắt nạt anh hơi quá đáng mất rồi...

Nghĩ miên man mãi, Vương Nhất Bác quyết định dùng quang não liên lạc với anh một chút để lấy lại ham muốn làm việc.

Tiếng chuông quang não vang lên không lâu lắm, đã được kết nối rồi, hình lập thể của anh liền hiện ra trước mặt cậu.

"Bảo bối, anh đang làm gì vậy? Dậy lâu chưa?"

Tiêu Chiến đã dậy được một lúc rồi. Sau khi Vương Nhất Bác rời đi không lâu, anh đã tỉnh lại rồi. Anh tỉnh lại vốn có hơi mê mang, thế nhưng và vừa hơi cử động một chút, anh liền triệt để thanh tỉnh luôn. Anh đau... Toàn thân cao thấp nơi nào cũng thấy đau mỏi rã rời, ký ức tối qua ùa về, mặt anh lại liền đỏ ửng lên. Chờ anh cảm nhận xong đau đớn của bản thân đã đem Vương Nhất Bác chửi thầm trong lòng tới lên bờ xuống ruộng. Sau đó lại cảm khái, tuổi trẻ thật tốt a, anh xem như cũng già rồi, quả thực là kiên trì không nổi với tuổi trẻ nữa.

Sau đó anh cố gắng vào nhà tắm, lúc trở ra đã hoàn toàn thanh tỉnh, gương mặt tươi sáng bước xuống nhà gặp mẹ chồng. Trên cổ anh có dấu hôn hồng hồng, anh thừa biết, nhưng mà anh không che được, đành phải để như vậy, cố gắng xuống lầu ăn cơm sáng. Sau đó không ngoài dự kiến, Tiêu Chiến liền bị mẹ Vương trêu chọc một hồi lâu, khuôn mặt dường như sắp úp vào bát cơm, bà mới tha cho anh, thả anh về phòng.

Lòng anh đang tích lửa giận với Vương Nhất Bác. Thế nhưng lúc thấy cậu dùng quang não liên lạc, anh vẫn không nỡ từ chối. Suy cho cùng, nhỡ đâu cậu định thông báo gì đó cho anh thì làm sao bây giờ. Nhưng mà câu hỏi của cậu khiến anh muốn nổi giận. Vì thế cho nên Tiêu Chiến quyết định không quan tâm tới cậu nữa.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến không muốn để ý tới mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn kết nối liên lạc liền cảm thấy anh thật sự là đáng yêu chết đi được. Nhưng mà cậu không dám cười. Vương Nhất Bác biết, nếu bây giờ cậu cười, vậy hôm nay đừng mong được anh để ý tới.

"Bảo bối giận em hả? Đừng giận em mà"

Tiêu Chiến vẫn không để ý lắm...

"Chiến Chiến, bảo bối, đừng giận em không được sao? Em có làm gì sai đâu anh"

Lời này của Vương Nhất Bác khiến anh muốn tạc mao luôn.

"Em dám nói em không làm gì sai hả? Cái vết trên cổ anh là em cố ý đúng không? Em có biết mẹ lại trêu anh như thế nào không hả?"

"Em xin lỗi, em không cố ý đâu, tại khi đó em... căn bản không nghĩ tới"

Vương Nhất Bác nghe anh nói liền phải cố gắng lắm mới nhịn được nụ cười đã tới khóe môi, thành thật xin lỗi anh. Tiêu Chiến cũng biết đây không phải lỗi của cậu, liền ỉu xìu, không trách cậu nổi nữa, quay ra hỏi:

"Em gọi cho anh làm gì? Có việc gì sao?"

"Không có gì, nhớ anh thôi, muốn nhìn anh một chút"

Vương Nhất Bác rất thành thực nói ra lý do mình gọi cho anh, khiến mặt anh lại đỏ lên.

"Được rồi, đi chưa bao lâu mà, em chăm chỉ làm việc rồi về sớm là được"

Dù mặt đỏ lên, nhưng anh vẫn lựa lời nói với cậu. Mà câu này, thành công vực lên tâm trạng của vị thiếu tướng đang ủ rũ. Cậu nhanh chóng lên tinh thần vui đùa nói.

"Nghe theo mọi chỉ huy của cấp trên"

Câu nói đùa này thành công chọc anh cười vui vẻ. Anh vẫy tay chào cậu, sau đó dưới ánh mắt lưu luyến của Vương Nhất Bác tắt đi quang não. Mà Vương Nhất Bác sau khi được Tiêu Chiến tiếp thêm động lực, tính cách là lý trí online, làm mọi người trong quân đội âm thầm thở phào nhẹ nhõm, để lại một anh bạn phó tướng khóc ròng với bản cảm tưởng bảy nghìn chữ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net