Quyển 1 [Chương 3] Nam nhân với nam nhân cũng có thể rung động với nhau mà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau Tiêu Chiến bế quan, Thất Sát tông tạm thời phong bế sơn môn.

Mấy ngày này được Tiêu Chiến đích thân chỉ dạy hai người Vương Nhất Bác và Đại Bạch đại khái có thể dùng mộc kiếm miễn cưỡng luyện tập, chỉ là trông có chút buồn cười. Tiêu Chiến bế quan, cuộc sống của Vương Nhất Bác lại quay về lề lối cũ, mỗi ngày nghe giảng, đọc sách, luyện kiếm nhưng cậu không thấy tẻ nhạt, Vương Nhất Bác rất thích cuộc sống hiện tại, bình yên, tự do. Đại Bạch ngược lại như ngựa đứt cương, chơi đến vui vẻ nhưng mỗi buổi chiều vẫn sẽ đến chỗ cậu cùng luyện kiếm.

Qua ba tháng, Tiêu Chiến vẫn chưa xuất quan, hôm nay thời tiết khá thoải mái Vương Nhất Bác hiếm khi lười biếng nằm dưới tán một góc đào lớn phóng tầm mắt ngắm nhìn bầu trời thu xinh đẹp. Mơ màng suy nghĩ về những lý luận hôm nay nghe khi đăng đường, bất giác lại ngủ quên mất lúc nào không hay.

Vương Nhất Bác mơ hồ cảm nhận được bản thân hình như bị kéo vào mộng cảnh rồi, nhất thời có chút bất an nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Khung cảnh trước mắt dần rõ ràng, cậu nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng nhỏ đơn giản, trên án thư bày một tấm bản đồ lớn và mấy chồng văn kiện lộn xộn. Vương Nhất Bác nhạy bén nghe được có người đang bước tới theo bản năng muốn nhìn xem là ai chợt nhận ra bản thân không thể điều khiển được cơ thể của chính mình. Quả nhiên không lâu sau một thân ảnh cao gầy bước vào phòng, hình như là một nam tử. Y đi đến bên án thư nhỏ chống càm nhìn cậu hồi lâu mới bậc cười hỏi:

- Thấy ta đến không vui à?

Vương Nhất Bác hơi bĩu môi, rầu rĩ hỏi:

- Lần này ngươi ở lại đây được bao lâu?

Người nọ hơi đăm chiêu, cũng không cười nữa chán nản nói:

- Sáng mai phải đi rồi!

Vương Nhất Bác lộ ra biểu tình hơi thất vọng, lát sau mới thở dài một hơi:

- Gấp vậy sao? Tướng quân nhà ta đúng là bận rộn mà.

Nam nhân nọ nhổm người dậy hôn lên trái y, ôn nhu nói:

- Được rồi mà, có phải sẽ không gặp lại đâu.

Vương Nhất Bác được hôn liền cảm thấy vui vẻ hơn một chút, cười xấu xa hỏi:

- Vậy Tướng quân bao giờ ngươi mới chịu tới cưới ta đây, ta sắp không chờ nổi rồi.

Y không nhịn được cười:

- Sao ngươi vô sỉ thế hả, không thấy mất mặt à?

Vương Nhất Bác mặt dày mài dặn đem người ôm vào lòng, giả vờ bất mãn:

- Có gì mà mất mặt chứ?

Tiêu Chiến đến chịu với tên lưu manh này mặc cho hắn ôm, nghĩ nghĩ một hồi dùng giọng điệu mà bản thân cho là nghiêm túc nhất nói:

- Chờ mọi chuyện kết thúc, ta sẽ tìm một sơn trang nhỏ cùng ngươi quy ẩn, không quản chuyện trong triều nữa.

Dừng một chút y mới nói tiếp:

- Đến lúc đó ta sẽ theo quy cũ đường hoàng đến nhà cưới ngươi về.

Vương Nhất Bác nhìn y, trái tim bị câu này dỗ đến ngọt ngào, nhịn được kéo người lại hôn một trận mới cười nói:

- Đến lúc đó cha của ta nhất định sẽ đánh ngươi đánh bán sống bán chết.

Tiêu Chiến hơi hơi thở gấp, khuôn mặt vì ngại ngùng mà ửng đỏ trông đáng yêu cực kì. Y dùng hai tay bưng lấy khuôn mặt cậu cười nói:

- Ngươi nở nhìn ta bị đánh à?

Không đợi Vương Nhất Bác trả lời anh đã nói:

- Cho dù có bị đánh chết ta cũng sẽ đến, bởi vì Vương Nhất Bác... Ta yêu ngươi.

*****

- Sư huynh, sư huynh! Huynh nằm đây làm gì vậy?

Vương Nhất Bác mở bừng đôi mắt, mồ hôi đã thấm nước áo trong, trái tim dường như vẫn còn động lại dư vị ngọt ngào chưa tan hết. Đại Bạch lo lắng hỏi:

- Huynh bị làm sao vậy?

Vương Nhất Bác cố gắng đè xuống xúc động trong lòng lắc lắc đầu, xua tay đứng dậy nói:

- Không sao, muội tìm ta có việc à?

Đại Bạch cười híp mắt:

- Sư huynh, huynh xuống núi cùng ta đi!!

Vương Nhất Bác phủi phủi vạt áo hỏi:

- Muội đừng có ham chơi, ta...

Đại Bạch đột nhiên nắm lấy vạt áo y lắc lắc mấy cái, ủy khuất gọi:

- Sư huynh!

- Sư huynh!

- Đi mà sư huynh!

- Sư huynh!!!

Vương Nhất Bác không chịu nổi nàng làm nũng nhất, đầu hàng rút vạt áo về:

- Được được được, ta đi với muội là được mà.

Đại Bạch đạt được mục đích tung tăng nắm tay áo Vương Nhất Bác lôi người xuống núi. Nàng đem sư huynh nhà mình dạo một vòng quanh trấn, mua đủ thứ bánh ngọt đáng yêu cuối cùng mới dừng lại trước một quầy sách ven đường. Vương Nhất Bác thắc mắc hỏi:

- Muội muốn đọc sách à? Sao không vào tàng thư các tìm mà lại xuống núi mua?

Đại Bạch ra vẻ bí mật, híp mắt cười đáp:

- Thứ này trong tàng thư các không có!

Vương Nhất Bác mờ mịt nhìn đống sách trên quầy, với tay cầm lên một quyển đọc thử. Đại Bạch hứng thú đứng bên cạnh nhìn cậu chăm chú chờ xem trò vui. Quả nhiên, Vương Nhất Bác vừa nhìn qua một cái đã lập tức đóng quyển sách lại ném lên bàn, Đại Bạch không nhịn được phụt một tiếng ôm bụng cười lớn:

- Haha, Vương Nhất Bác chẳng lẽ huynh chưa từng xem thứ này sao? Ta không tin đâu.

Vương Nhất Bác có hơi giận nhưng không thể trút lên nàng chỉ có thể quay sang lườm lão bán sách, Đại Bạch nhịn lại buồn cười tò mò hỏi lại:

- Huynh chưa xem bao giờ thật à?

Vương Nhất Bác tức giận chỉ vào quyển sách trên bàn đáp:

- Ta xem thứ này làm gì? Sao muội lại xem mấy loại sách đồi trụy này chứ?

Đại Bạch tự nhiên tức giận trừng mắt nhìn cậu:

- Sư huynh, huynh không hiểu, nam nhân với nam nhân cũng có thể rung động với nhau mà, sao lại gọi là đồi trụy chứ?

Vương Nhất Bác cầm cuốn sách tùy tiện lật mấy trang đưa cho nàng hỏi:

- Cái này gọi là rung động sao?

Thế quái nào mà người này lại chọn trúng một quyển Long Dương đồ cơ chứ, nàng lúng túng giật lấy quyển sách, hơi mất tự nhiên ho khụ khụ mấy tiếng:

- Cái này... À đúng rồi, cái này chỉ mà một cách để thể hiện tình cảm bình thường thôi mà.

Vương Nhất Bác ngẩn người, Đại Bạch nhân thời cơ chỉ hận rèn sắt không thành thép hỏi cậu:

- Nếu huynh thật lòng thích một người huynh sẽ vì người đó là một nam nhân mà từ bỏ y sao?

Vương Nhất Bác nhất thời không biết nên nói gì, cảnh tượng trong mộng cảnh lại lần nữa hiện lên trong đầu, cậu cố gắng nhớ lại khuôn mặt y lại chẳng hồi tưởng được gì.

"Rốt cuộc người đó là ai, sao cậu lại cảm thấy quen thuộc như vậy?"

Đại Bạch thấy cậu đang yên đang lành thì tự nhiên loạng choạng ôm đầu, trông một bộ hình như rất khó chịu thì quýnh cả lên:

- Sư huynh, huynh làm sao vậy?

Vương Nhất Bác xua xua tay ý bảo mình không sao nói:

- Chúng ta về núi trước đi.

Đại Bạch lập tức đồng ý bỏ lại quyển sách ban nãy lo lắng theo cậu về nhà. Mấy ngày tiếp theo Vương Nhất Bác cứ nghĩ về giấc mơ hôm đó thành thử cả ngày thất thần nhưng thẳng đến hơn một tháng sau vẫn chẳng gặp lại giấc mơ nào tương tự nên cậu cũng dần quên mất.

Trời đã vào đông, từng bông tuyết đầu mùa xinh đẹp rơi trên mái tóc cậu, Vương Nhất Bác đang luyện kiếm. Kiếm pháp cậu đã tiến bộ không ít, đường kiếm sắc bén dứt khoát kéo theo gió tuyết lạnh lẽo bao quanh khiến Đại Bạch đứng bên cạnh tai bay vạ gió hắc xì một cái. Vương Nhất Bác dừng lại động tác đi sang chỗ nàng:

- Sao vậy, bị cảm rồi à? Hay là muội về phòng nghỉ ngơi trước đi.

Đại Bạch định bảo không sao lại đột nhiên được một luồn khí tức ấm áp bao lấy. Không chỉ mình nàng, lấy Thất Sát tông làm trung tâm bán kính trăm dặm xung quanh đều được một cổ linh lực hùng hậu bao lấy, rõ ràng là đầu đông không khí lại trở nên ấm áp dễ chịu, gió nhẹ mang theo hương hoa lan tỏa khắp nơi. Vương Nhất Bác ngẩn đầu nhìn về phía sau núi, mừng rỡ nói:

- Sư tôn xuất quan rồi!

Hai người gấp gáp chạy đến phía sau núi quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh bạch y quen thuộc đứng dưới một gốc đào lớn nở hoa rực rỡ, Tiêu Chiến quay sang nhìn họ ôn nhu mỉm cười. Vương Nhất Bác bị nụ cười của y làm cho tim đập loạn, bất giác nhớ đến mấy câu Đại Bạch nói với cậu.

"Nam nhân với nam nhân cũng có thể rung động với nhau mà."

"Nếu huynh thật lòng thích một người huynh sẽ vì người đó là một nam nhân mà từ bỏ sao?"

"Thích sao?"

"Thích một người là cảm giác này sao? Khi nhìn thấy y tim sẽ không tự chủ được đập thật nhanh, muốn đến gần y hơn, muốn được y quan tâm, muốn chạm vào y, muốn dây dưa thân mật với y cả đời."

Vương Nhất Bác bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, khi khôi phục lại ý thức cậu đã bất giác đi đến chỗ Tiêu Chiến, nắm lấy tay áo y. Không chỉ Tiêu Chiến giật mình, Vương Nhất Bác cũng kinh ngạc giấu đầu hở đuôi cuối người hành lễ:

- Cung nghênh sư tôn xuất quan.

Tiêu Chiến hơi thất thần, tuy cậu đã nhanh chóng thu liễm nhưng y vẫn nhận ra được ánh mắt ban nãy của cậu không bình thường, lại phản phất có cảm giác như Vương Nhất Bác vốn nên dùng ánh mắt đó nhìn y. Nhất thời bầu không khí giữa hai người có chút ngượng ngùng. Đại Bạch lúc này mới chạy đến hành lễ:

- Cung nghênh sư tôn xuất quan.

Tiêu Chiến hơi gật đầu, nhìn xung quanh một vòng hỏi:

- Tiểu Hạt Dẻ không đến à?

Vừa dứt lời trên không trung vang lên một tiếng sấm rung trời, mây đen từ đâu kéo đến vây kín Thất Sát tông, Tiêu Chiến kinh ngạc nói:

- Thiên kiếp?

Ba người nhanh chóng chạy đến đình viện nhỏ dành cho đệ tử, một tiểu hồ ly toàn thân trắng tinh cuộn người nằm trong khoảng sân nhỏ thống khổ chịu từng đợt thiên lôi đánh xuống. Máu đỏ theo vết thương thấm ướt bộ lông mềm mại.

Một đạo.

Hai đạo.

Ba đạo.

Tiêu Chiến bắt đầu cảm thấy không đúng, Tiểu Hạt Dẻ chỉ là độ kiếp bình thường lúc linh thú hoá hình tại sao phải chịu nhiều đợt thiên kiếp như vậy? Vương Nhất Bác và Đại Bạch bên cạnh cũng sốt ruột không thôi, nóng lòng nhưng không có cách nào giúp nó. Chợt Đại Bạch nhìn thấy gì đó quay sang Tiêu Chiến hỏi:

- Sư tôn, hình như đây không phải Tiểu Hạt Dẻ, người nhìn xem nó có một, hai, ba, bốn... Tổng cộng tám cái đuôi.

Tiêu Chiến bấy giờ mới để ý đến, nhưng người trong đó đích thực chính là tiểu hồ ly của y, trong lòng Tiêu Chiến hiện đã rõ ràng lý do của trận thiên kiếp không bình thường này, chỉ là vẫn chưa đoán ra người này có lai lịch như thế nào.

--------------------------------------------------

Tiêu Chiến xưng là y, Vương Nhất Bác xưng là cậu, Đại Bạch xưng là nàng vậy tiểu hồ ly nên xưng là gì đây? Thỉnh các cao nhân lướt qua chỉ giáo chớ từ vựng của tui nghèo nàn quá!🤦😆

Mình viết truyện vẫn còn nhiều thiếu sót, có gì mọi người cmt góp ý cho mình nhé! Cảm ơn mọi người.❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net