26. End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người họ ở lại Thái gần mười ngày, lần lên kế hoạch đi lặn thứ nhất vì Tiêu Chiến bị cảm nên không đi được, Vương Nhất Bác có thế nào cũng không cho anh đi.

Hai người ở trong phòng quấn lấy nhau, Tiêu Chiến ngồi ăn món Thái được bày trí tỉ mỉ Vương Nhất Bác nhờ khách sạn mang lên, anh chỉ vào phần súp Tom Yum Goong đựng trong bát sứ tinh xảo, có chút bất mãn nhìn Vương Nhất Bác, nói: "Ăn như này mất gần hết hứng rồi."

"Cũng đâu tới nỗi vậy?" Vương Nhất Bác cúi đầu bóc tôm cho Tiêu Chiến, bóc xong liền đưa lên miệng anh, Tiêu Chiến vừa ăn vừa phản bác cậu.

"Khác biệt rất lớn đó, Tom Yum Goong phải dùng loại nồi đồng rất cũ, là kiểu vừa nhìn liền biết rất cũ ấy, em biết loại nồi đó không? Phải đựng trong loại nồi đó mới ngon được."

"Ừm, đúng, vậy anh ăn cơm ngoan đi, lát nữa uống thuốc vào, ngày mai đưa anh đi ăn." Cũng không biết giọng điệu này là đang nghiêm túc nói, hay chỉ là vì dỗ Tiêu Chiến ăn cơm, suy cho cùng người bệnh rất hay nhạt vị, ăn gì cũng thấy không ngon.

"Em giống mẹ anh thật..."

"Thế này thì sao?" Vương Nhất Bác sát lại hôn lên môi Tiêu Chiến, hỏi anh.

"Giống lưu manh." Tiêu Chiến bật cười né sang bên cạnh, lại nói, "Bọn mình vừa hôn nụ hôn Tom Yum đó."

Tiêu Chiến cái người này chính là như vậy, muốn nói cái gì liền nói cái đó, nói mấy lời không giống ai, làm mấy chuyện ấu trĩ, rõ ràng ai nhìn vào cũng nghĩ anh là người rất trưởng thành.

Sự khác biệt này chỉ mình Vương Nhất Bác nhìn thấy, nhìn thấy từ hồi cao trung năm nhất.

---

Tiêu Chiến nằm bò trên giường xem TV, bên ngoài cửa sổ sát đất nhìn ra bãi biển rộng lớn phía xa, có người đang chơi motor nước, khu vực lặn biển ở kế bên, anh hoàn toàn bị khung cảnh náo nhiệt ngoài kia hấp dẫn, mặc kệ TV tự chiếu tự xem, cầm điện thoại lên, chụp vài tấm ảnh Vương Nhất Bác không hiểu nổi.

Vương Nhất Bác vừa nói chuyện điện thoại với mẹ cậu, bà nói ba cậu đã đồng ý ký đơn ly hôn, còn về chuyện điều kiện hai bên đã nhất trí chưa Vương Nhất Bác không hỏi nhiều, nghe có vẻ ba cậu bên đó dường như chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề vướng chân này.

Suy cho cùng vẫn là cuộc hôn nhân không tình cảm, nói đi liền đi, không biết có phải vì không còn bị hôn nhân ràng buộc, mẹ cậu như biến thành một người khác, thái độ với Tiêu Chiến dường như cũng thay đổi rất nhiều, hỏi hai người họ qua đó du lịch có vui không? Còn hỏi đã đi đâu chơi rồi.

Bà còn bảo muốn nói chuyện với Tiêu Chiến.

Mới đầu cũng chỉ nói mấy chuyện rất bình thường, Tiêu Chiến bật loa điện thoại, Vương Nhất Bác ngồi cạnh giường giúp anh cắt móng tay, lúc nói đến vài chuyện buồn cười, cả hai liền nhìn nhau theo thói quen.

"Tiêu Chiến à..."

"Dạ, mẹ nói đi."

"Con và Nhất Bác phải hạnh phúc, có biết chưa?"

Tiêu Chiến ngây người vài giây, "Bọn con sẽ hạnh phúc mà."

"Dì biết con là đứa trẻ ngoan, Nhất Bác cũng vậy, nó quá ngoan rồi, từ nhỏ tới lớn đều rất ngoan, rất nghe lời, chuyện gì cũng làm được tới mức tốt nhất, nhưng dì và ba nó hình như chưa bao giờ khen nó, đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, lần duy nhất cãi nhau với người nhà là vì đợt đó công ty ba nó xảy ra chuyện, vì để cứu công ty, ba nó bảo nó kết hôn với con, nó không đồng ý. Dì biết, đứa trẻ này không muốn lợi dụng con..."

"Con... Con biết ạ......" Tiêu Chiến không biết mẹ Vương Nhất Bác sao lại đột nhiên nói chuyện này với anh, Vương Nhất Bác chỉ ở ngay bên cạnh, cậu lại như đang nghe chuyện của người khác, một giây trước vẫn không thấy phản ứng, một giây sau lúc nghe Tiêu Chiến nói anh biết chuyện liền giật mình, có hơi cuống lên dán mắt nhìn chằm chằm anh.

"Nhất Bác rất thích con, dì chỉ mong hai đứa được hạnh phúc."

"Dạ......" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, rút tay về, hít một hơi thật sâu rồi lại nói: "Con và Nhất Bác nhất định sẽ hạnh phúc, mẹ yên tâm."

Người ở đầu dây bên kia rõ ràng cũng dừng lại. Im lặng một lúc mới cười nói, "Vậy thì được."

Vương Nhất Bác bên này liền sốt ruột, cậu không biết Tiêu Chiến biết chuyện trước đây cậu từ chối kết hôn với anh khi nào, chuyện đó nói ra quả thực có chút mâu thuẫn, người từ chối là cậu, về sau người đồng ý kết hôn cũng là cậu.

"Anh biết từ khi nào vậy......?" Cậu có chút bất an hỏi Tiêu Chiến.

"Biết từ lâu rồi, lần bọn mình cãi nhau ấy."

"Vậy sao anh... sao anh không hỏi em?"

"Có gì hay đâu mà hỏi, lúc đó anh cảm thấy đồ đầu đá em ngốc ơi là ngốc, nếu anh hỏi, em chắc chắn sẽ lại nói là vì em không thích nam nhân. Sau này à, sau này thì cảm thấy không cần thiết phải hỏi nữa, vì anh thấy bản thân rất lợi hại, cảm hóa được tên đầu đá là em." Giọng Tiêu Chiến rất bình tĩnh, giống như đây không phải chuyện quan trọng lắm, anh sớm đã không còn là người chỉ biết để tâm chuyện vụn vặt như trước đây.

Hai người ở bên nhau, chẳng có lý do gì để lúc nào cũng lấy đá chọi đá. Hôm nay anh tiến một bước, ngày mai em tiến một bước, hôm nay anh sửa đổi một chút, ngày mai em sửa đổi một chút, hôm nay anh bao dung hơn, ngày mai em bao dung hơn. Tình yêu không phải chính là như vậy sao... Mãi mãi không cân bằng cũng chẳng sao cả.

Vương Nhất Bác gần như rất ít khóc, hiện tại lại có chút không kìm nổi, sống mũi cậu cay cay, vành mắt liền ngập nước, một giọt nước mắt rơi lên mu bàn tay Tiêu Chiến, dường như kì thi này, cậu và anh đều làm sai rất nhiều câu mà đáng lý ra không nên sai.

May ra đột nhiên có người nói đây chỉ là thi thử, vậy nên bọn họ rất may mắn, sau đó đương nhiên sẽ sửa lại những câu sai, nhận được tròn điểm.

Tiêu Chiến vừa uống thuốc xong, hắt xì một cái, anh nhìn Vương Nhất Bác, nói đùa: "Làm gì vậy? Lớn vậy rồi còn khóc nhè, này anh vừa hắt xì đó, Vương Nhất Bác, chắc không phải em đang nghĩ về anh đâu nhỉ?"

Anh chỉ ở ngay trước mặt em, nếu em dám nói nhớ anh, anh liền dám tin.

"Có chứ, lúc nào cũng nghĩ về anh, nghĩ xem sao anh lại tốt đến vậy." Vương Nhất Bác lau nước mắt, cậu ngồi ở mép giường, ôm eo anh qua để anh ngồi lên đùi mình, vùi vào hõm cổ anh hít mạnh một hơi, "Tiêu Chiến, sao anh lại tốt đến vậy chứ."

Vẫn là câu trần thuật, không phải câu hỏi.

"Nào có tốt như em nói..." Tiêu Chiến ôm mặt Vương Nhất Bác, trong lòng mềm nhũn, hôn lên mí mắt đỏ hoe của cậu, "Anh không tốt vậy đâu, ngay cả chuyện anh thích em anh cũng rất cứng đầu, cứ khư khư cố chấp."

Đúng vậy, đối với Vương Nhất Bác mười lăm tuổi mà nói, Tiêu Chiến, cái người cố chấp thích cậu như vậy rất cứng đầu.

Mặc kệ cậu có thích uống Yakult không, ngày nào cũng mua cho cậu, không biết cậu có thích ăn kẹo sữa thỏ trắng không, cũng cứ phải bóc vỏ ra sau đó đưa đến bên miệng cậu, dù có gạt cũng phải gạt cậu trốn học đi đón một cái sinh nhật mà đối với cậu vốn chẳng quan trọng gì...

Kể từ đó, mỗi một sinh nhật được đón cùng Tiêu Chiến đều trở nên vô cùng quý báu.

"Nhưng em rất thích anh như vậy." Giọng Vương Nhất Bác pha lẫn chút đắc ý nói.

---

Đếm ngược trước ngày rời Thái Lan hai ngày, Vương Nhất Bác mới đồng ý đi lặn cùng Tiêu Chiến, huấn luyện viên hướng dẫn bọn họ là một người không thích cười, đương nhiên cũng rất kiệm lời, toàn bộ quá trình chỉ nói cách mặc đúng dụng cụ lặn biển và đủ loại biện pháp chú ý an toàn, an toàn cho bản thân và an toàn cho biển.

Tiêu Chiến nghe xong có chút rối não, Vương Nhất Bác bên cạnh rất nghiêm túc lắng nghe, huấn luyện viên dạy một lần liền biết cách, Tiêu Chiến phải học hai lần, không phải dạy không hiểu, mà là anh nghe xong lại đòi Vương Nhất Bác phải làm cho anh xem, hình như như vậy sẽ nhớ lâu hơn.

"Cậu huấn luyện viên lúc nãy trông hung dữ thật đó..."

"Em thấy cũng được, cậu ta nói cậu ta thích lặn biển, không thích ứng phó với mấy thứ như xã giao tình nghĩa, vậy nên mới chạy xa thế này."

"Hả? Mới có một chút hai người đã nói được nhiều vậy rồi?"

"Nói lúc anh đi mua nước, cậu ta cũng là người Trung Quốc."

"Vậy sao... Trùng hợp thật, ngưỡng mộ cậu ấy quá, có thể làm chuyện mình thích."

"Anh cũng có thể."

Bọn họ đi mùa này vừa vặn tránh được mùa mưa ở Thái, vì chưa có kinh nghiệm nên chỉ chọn trải nghiệm lặn ống thở. Huấn luyện viên xác nhận với Tiêu Chiến hết lần này tới lần khác bệnh cảm của anh đã khỏi hoàn toàn chưa, nhắc nhở anh cân bằng áp suất tai đối với việc lặn mà nói rất quan trọng.

Tiêu Chiến vô cùng nghiêm túc xác nhận với đối phương mình thật sự đã hoàn toàn khỏi bệnh, huấn luyện viên mới để anh và Vương Nhất Bác lên thuyền, đưa bọn họ đến khu vực lặn ống thở.

Người đi lặn hôm nay không nhiều, cậu huấn luyện viên đó chỉ hướng dẫn hai người là Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, lúc ngồi trên thuyền trò chuyện Tiêu Chiến có nói vài câu với cậu, biết được tuổi tác của nam nhân này không chênh lệch mấy so với bọn họ, vì một số lý do gia đình nên mới một mình chạy tới đây.

Nguyên nhân cụ thể là gì Tiêu Chiến không có hỏi, như vậy không được lịch sự cho lắm, nhưng trong lúc trò chuyện ít nhiều gì anh cũng đoán được có liên quan đến vấn đề tình cảm.

"Đời người ngắn đến vậy, có thể toàn tâm toàn ý đi yêu một người hoặc được một người yêu, thật sự rất hiếm có." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, sau đó nói với cậu huấn luyện viên kia.

Cậu huấn luyện viên đó chỉ cười cười, nhưng không phải cười giễu, có lẽ rất nhiều người sẽ cảm thấy Vương Nhất Bác nói như vậy quá sến sẩm, quá phù phiếm, nhưng cậu không nghĩ vậy, vừa nãy ngay từ cái nhìn đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, cậu liền biết hai người này rất yêu nhau.

Nụ cười của cậu là cười bất lực với chính mình, cậu nhìn ra mặt biển ngoài xa, không biết đang nghĩ ngợi gì, một lúc sau mới lắc đầu nói: "Rất hiếm có, phải chi người ấy cũng nghĩ như vậy thì tốt rồi."

Bầu không khí này quả thực không phù hợp nói về chuyện tình yêu phải nên thế nào.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nhận ra nên cũng cố lãng tránh chủ đề này, mặc dù bọn họ không biết "người ấy" mà cậu huấn luyện viên đó nói tới, rốt cuộc là cô ấy, hay là anh ấy?

Mãi cho đến khi buổi lặn kết thúc, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng không biết cậu huấn luyện viên đó tên gì.

---

Ngày thứ hai trên chuyến bay trở về nước, hai người một người một bên tai nghe cùng nhau xem phim, vừa hay nội dung phim cũng liên quan tới lặn biển, tên "Trời Nước Một Màu", cả bộ phim cho người xem cảm giác một màu xanh rất mờ ảo, Tiêu Chiến bất giác nhớ tới cậu huấn luyện viên không thích nói chuyện trên đảo kia.

"Hình như bọn mình chưa biết cậu ấy tên gì..."

"Ừm, hình như là...... Nhưng mà em nhớ hình như cậu ta cùng họ với em? Không nhớ nữa, chắc em nhớ nhầm." Vương Nhất Bác lại đang làm động tác thói quen của cậu, hai mắt chăm chú xem phim, nắm lấy tay Tiêu Chiến đưa đến bên miệng, nhè nhẹ gặm cắn đầu ngón tay anh.

"Làm gì trùng hợp đến vậy..." Tiêu Chiến nghiêng đầu tựa lên vai Vương Nhất Bác, tiếp tục xem bộ phim xem dở.

Chủ đề liên quan đến cậu huấn luyện viên lặn biển kia được nhắc tới một cách rất tùy ý, hiện tại cũng rất tùy ý quên ở sau đầu, máy bay hạ cánh, bọn họ có lẽ cũng sẽ không để tâm kết quả cuối cùng trong câu chuyện tình yêu của cậu ấy liệu có đủ hoàn mỹ không.

Sau khi về nước, Vương Nhất Bác ngựa không dừng vó trở lại cương vị ban đầu, vào khoảnh khắc chuông báo động kêu vang cấp tốc khoác lên mình bộ đồng phục lính cứu hỏa, xông đến nơi tiền tuyến.

Tiêu Chiến đã bắt đầu viết truyện, đây là ý định ban đầu của anh, hiện tại cuối cùng cũng có thể bắt tay vào viết, nhưng đã phí rất nhiều giấy, anh cứ cảm thấy không viết ra được câu chuyện mình mong muốn. Vương Nhất Bác bảo anh cứ từ từ, anh nói với cậu bản thân anh vốn dĩ cũng không gấp.

Có một hôm anh đến cục phòng cháy chữa cháy đợi Vương Nhất Bác tan làm, buổi tối lúc về nhà cả hai ghé sang phố cổ mua thịt kho Triều Châu ba Tiêu Chiến rất thích ăn.

Tiêu Chiến nhìn qua tiệm kim khí đối diện gian thịt kho, cún con bà chủ nuôi hình như đã lớn hơn một chút, còn nhớ lần trước lúc được Vương Nhất Bác cứu lên từ dưới cống thoát nước vẫn còn một cục nhỏ xíu, cả người dơ dơ dáy dáy, đáng thương vô cùng.

"Lúc đó anh thấy con cún kia giống em quá trời." Tiêu Chiến cười cười chỉ tay về phía nắp cống.

Tối hôm đó Vương Nhất Bác còn hỏi anh: "Cún con về nhà cả rồi, khi nào em mới được về nhà đây?"

Rất ngốc, rất ấu trĩ, nhưng đó thực sự là câu Vương Nhất Bác sẽ hỏi.

"Khi đó, em rất sợ." Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến thật chặt.

"Anh biết, anh cũng sợ."

"Hiện tại thì sao?"

"Không sợ nữa." Tiêu Chiến cười lên thật sự rất đẹp.

"Em cũng vậy." Điện thoại Vương Nhất Bác chợt reo, cậu ấn nhận nghe, nói với dì Lan đang vui vẻ gọi tiểu cô gia ở đầu dây bên kia bọn họ mua thịt xong rồi, bây giờ chuẩn bị về nhà.

Tiêu Chiến ngồi vào xe, Vương Nhất Bác bật chế độ chọn nhạc ngẫu nhiên, là một bài tiếng Quảng Đông rất quen tai, Tiêu Chiến từng nghe, anh liền lẩm nhẩm hát theo.

Hát được một nửa, không biết nghĩ tới chuyện gì lại mím môi cười, Vương Nhất Bác hỏi anh cười gì đó.

"Nhớ lại em hồi trước, anh thích em đến vậy, cảm giác em cho anh lại như một tảng đá mãi mãi không thể cảm hóa, ngoan cố, tảng đá ngoan cố, anh tức chết đi được."

Một giây trước đang nổi giận, một giây sau lại làm nũng.

"Nhưng anh vẫn rất thích em."

"Qua đây." Vương Nhất Bác dừng lại trước cột đèn xanh đèn đỏ, cậu nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt nóng rực, anh nghiêng người về phía cậu, Vương Nhất Bác ôm anh, hôn nhẹ lên trán anh. "Em cũng vậy."

Em cũng vậy, hoặc, còn nhiều hơn anh.

Không đủ yêu mới trách em là ngoan thạch không thể cảm hóa.

Nếu yêu đúng người, người ấy có thể đem tảng đá cứng chắc đó dựng nên thành trì.

-END-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net