Chương 15 Vương Nhất Bác là cái đồ xấu xa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Sở Tuân nổi giận bừng bừng chạy đến chỗ thiếu niên vừa gọi anh hỏi:

- Ngươi gọi đệ ấy là gì? Có gan thì gọi lại lần nữa xem?

Thiếu niên có hơi giật mình nhưng vẫn ăn ngay nói thật đáp:

- Tiểu tẩu tẩu, làm sao vậy?

Tiêu Sở Tuân buông cậu ra quay sang, sắc mặt cực kỳ kém:

- Chuyện này là thế nào? Đệ và hắn rốt cuộc có quan hệ gì?

Tiêu Minh Triết không nói, lặng lẽ chờ anh giải thích.

Tiêu Chiến bất lực đỡ trán:

- Không phải, đệ và hắn chỉ là bằng hữu bình thường thôi.

Tiêu Sở Tuân chỉ vào thiêu niên ban nãy hỏi:

- Vậy tại sao hắn lại gọi đệ là tẩu tẩu?

Tiêu Sở Tuân cực kỳ ủy khất cùng tức giận, nhớ lại bộ dáng lúc Vương Nhất Bác được tìm thấy dưới hố y phục không chỉnh tề ôm Tiêu Chiến lại càn bực bội.  Thế nào mà vừa không cẩn thận một chút đệ đệ đã bị người ta lừa mất rồi.

Tiêu Chiến cũng không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, những vấn đề như thế này thường là càng bôi càng đen mà. Đương lúc ngặt nghèo thì trong lều truyền ra mấy tiếng ho vỡ vụn, Tiêu Chiến lập tức chớp lấy cơ hội nói:

- Chuyện này đệ sẽ giải thích sau, vào xem Vương Nhất Bác trước đã.

Trong gian lều nhỏ không có quá nhiều đồ đạt nên khi vừa bước vào đã nhìn thấy Vương Nhất Bác ngay. Hắn nằm trên một chiếc giường nhỏ, bên cạnh có bếp than sửu ấm. Tiêu Chiến nhanh chóng bước tới bên giường, theo thói quen áp tay lên trán Vương Nhất Bác thử nhiệt độ.

Hình như cũng không nóng nhiều lắm thì phải?

Tiêu Sở Tuân nhìn thấy liền chạy lên rút tay anh về nói:

- Đồ ngốc, đệ cũng đang sốt mà đo cái gì?

Tiêu Chiến quả thật quên mất chuyện này, anh xoay người hỏi Hạ An:

- Đã cho hắn uống thuốc chưa?

Hạ An lắc lắc đầu, vô cùng sốt ruột nói:

- Công tử không chịu mở miệng, thuốc đút vào đều chảy ra ngoài, ta cũng không biết phải làm thế nào.

Tiêu Chiến hỏi:

- Thuốc đâu, để ta đút hắn thử.

Dù sao anh cũng làm bác sĩ nhiều năm, kinh nghiệm chăm sóc người khác cũng không tệ. Hạ An lập tức phấn chấn hẳn lên đáp:

- Người chờ một chút ta lập tức mang lên ngay.

Dứt lời người cũng đã chạy đi mất. Tiêu Sở Tuân lại không vui:

- Đệ đường đường là nhị công tử của Hầu phủ, đi làm mấy chuyện như vậy còn ra thể thống gì nữa. Không cho phép đệ đút thuốc cho hắn.

Tiêu Chiến không biết y lại phát điên cái gì, tự nhiên lại vô cớ gây sự:

- Không cho đệ đút vậy huynh đút à?

Sắc mặt Tiêu Sở Tuân hơi cứng lại nhìn Vương Nhất Bác sắc mặt trắng bệch trên giường, nhanh chóng đưa ra quyết định:

- Ta đút thì ta đút, tóm lại không cho đệ làm.

Nghĩ một chút lại bổ sung:

- Đút thuốc xong thì đệ cũng phải về nghỉ ngơi.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác cũng không có gì nguy hiểm, bản thân ở lại có khi sẽ làm phiền hắn nghỉ ngơi nên bất đắc dĩ gật đầu:

- Được.

Tiêu Sở Tuân đạt được ý định sắc mặt liền dịu đi, đúng lúc thấy Hạ An mang thuốc vào thì nói:

- Đưa ta, nhanh lên.

Hạ An không hiểu lắm, không phải nói là nhị công tử đút sao? Sao lại đổi thành đại công tử rồi? Nhưng cậu chàng cũng không dám hỏi nhiều, đem thuốc đưa cho Tiêu Sở Tuân. Tiêu đại ca cầm lấy chén thuốc còn đang bốc khói trắng, lại nhìn Vương Nhất Bác.

Dù sao mình đút vẫn tốt hơn cho đệ đệ làm, Tiêu Sở Tuân tự an ủi mình. Y cực kì ghét bỏ múc một muỗng thuốc, thổi thổi mấy hơi rồi đưa đến bên miệng Vương Nhất Bác, nhưng hắn thật sự ngậm chặt miệng, đút thế nào cũng không vào, cuối cùng nước thuốc chảy hết ra ướt hết lớp áo trắng phía trước. Tiêu Sở Tuân nhíu nhíu mày, cầm lấy khăn hạ nhân đưa lao qua loa một chút, thử đút thêm lần nữa nhưng kết quả vẫn giống y hệt. Tiêu Chiến nhìn không nổi nữa đẩy y ra:

- Được rồi huynh tránh ra đi, để đệ làm cho.

Tiêu Sở Tuân vẫn còn muốn chống cự:

- Không cần, để ta làm là được rồi.

Tiêu Minh Triết kéo y lại nói:

- Đừng có gây sự nữa, để Tiêu Tiêu làm đi.

Phụ thân đã nói vậy Tiêu Sở Tuân cũng không dám gây sự nữa, hậm hực bước sang một bên, mắt không thấy tâm không phiền.

Vương Nhất Bác khó ưa như vậy, chắc y nghĩ nhiều rồi.

Tiêu Chiến cầm chén thuốc trên tay, múc một muỗng nhỏ thổi nguội rồi cẩn thận đưa đến bên môi. Khớp hàm Vương Nhất Bác lại không giống dự đoán hơi hé mở nuốt nước thuốc vào. Tự nhiên thuận lợi như vậy làm Tiêu Chiến có hơi hoang mang, không phải nói không chịu mở miệng sao?

Sao kì vậy?

Tiêu Chiến bình ổn lại cảm xúc rối loạn, cảm thấy chắc là do khả năng chăm sóc người bệnh của mình quá siêu nên mới như vậy, cũng không để ý nhiều cẩn thận đút tiếp. Một chén thuốc rất nhanh đã uống xong, Tiêu Chiến đưa chén cho Hạ An nói:

- Được rồi, thuốc cũng đã uống xong nên chắc hắn sẽ tỉnh nhanh thôi, ngươi cũng đừng lo quá.

Hạ An nhận lấy bát nói:

- Cũng may có người, nếu không chắc ta đã phải cạy miệng công tử nhà ta mà đổ vào, như vậy hơi phiền phức.

Tiêu Chiến hơi đứng hình.

Đây là phương pháp chăm sóc người gì vậy, không sợ hắn sặc chết à?

Tiêu Minh Triết chuyên tâm giữ im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng:

- Thuốc uống xong rồi, chúng ta cũng mau về đi.

Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu:

- Vâng.

Đợi nhóm người hầu phủ đã về hết Vương Nhất Bác trên giường mới hơi hé mắt, Hạ An trông thấy thì ríu rít chạy tới:

- Công tử, người tỉnh khi nào vậy ạ? Có muốn uống chút nước không? Hay là ăn cháo nhé!

Vương Nhất Bác xua xua tay, giọng vì bệnh nên có chút trầm khàn:

- Không cần, ngươi phái người dò xét thử chuyện ta rơi xuống hố, cẩn thận một chút.

Hắn không tin đây là trùng hợp đâu.

Tiêu Chiến quay trở về lều của mình, đi thẳng đến giường chui vào ổ chăn của mình chuyên tâm giả chết. Tiêu Sở Tuân lại không muốn cứ như vậy bỏ qua, chạy đến kéo anh ra:

- Đệ mau ngồi dậy giải thích rõ ràng cho ta.

Tiêu Chiến bị y lay phiền không chịu được, cuối cùng bất lực nói:

- Đệ cũng không biết nên giải thích thế nào nữa, tóm lại chính là hiểu lầm, đệ và hắn chỉ là bằng hữu thôi.

Tiêu Sở Tuân vốn cũng không tin giữa hai người sẽ có gì nhưng trong lòng vẫn khó chịu:

- Tốt nhất là như vậy đi, có đói không ta tìm chỗ đệ chút cháo.

Tiêu Chiến ngẫm lại đúng là trưa giờ vẫn chưa ăn gì, quả thật có hơi đói liền gật đầu:

- Ừm.

Tiêu Sở Tuân nhận lệnh nhanh chóng chạy đi tìm cháo, trong phòng thoáng chốc rơi vào một khoảng yên tĩnh.

Tiêu Minh Triết đặt chung trà nhỏ xuống bàn hỏi:

- Tiêu Tiêu con là một đưa trẻ thông minh hẳn đã nhận ra sự việc lần này không phải là trùng hợp.

Dừng một chút ông lại hỏi:

- Con vẫn muốn tiếp tục nhúng tay vào chuyện này sao?

Anh biết suy tư của phụ thân, người là sợ anh không biết chừng mực sẽ hại chính mình. Nhưng nếu anh dừng lại thì thật sự có thể yên ổn sao?

Tiêu Chiến nhìn ông, đôi mắt như cũ vẫn là kiên định:

- Phụ thân người cũng biết một khi đã bước xuống vũng bùn này thì không thể nào thu chân về được nữa, con tự có chừng mực mà.

Tiêu Minh Triết lại đột nhiên hơi mỉm cười:

- Sao lại khó bảo như vậy, được rồi về sao nếu cho cần gì thì nói với ta một tiếng, nếu được phụ thân sẽ giúp con một tay.

Tiêu Chiến hơi ngẩn ra:

- Sao ạ?

Phụ thân đồng ý giúp bọn sao?

Tiêu Minh Triết thu lại nét cười nghiêm nghị dặn dò:

- Con tốt nhất nên nhớ hôm nay đã nói gì, sau này không được làm mình rơi vào nguy hiểm nữa.

Tiêu Chiến gật đầu:

- Vâng!

Tiêu Minh Triết đứng lên nói:

- Đợi lát nữa ăn cháo xong rồi ngoan ngoãn nghĩ ngơi, ta về trước.

Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, Tiêu Minh Triết ngẩn đầu nhìn ánh trăng màu vàng nhạt trên đỉnh đầu, có chút hồi niệm. Nếu năm đó ông cũng kiên định như Tiêu Chiến vậy thì có lẽ đã đã cố mất đi một người tri kỉ tốt.

Ánh nắng nhẹ sớm mai khẽ chạm lên nhưng đoá hoa tuyết đọng trên tán cây, khiến chúng càng thêm sáng lấp lánh. Tiêu Chiến ngồi trên xe ngựa của mình, vén rèm xe trông ra khung cảnh trắng xoá bên ngoài. Cổ xe này không giống cái anh ngồi lúc đi, là một cổ xe khác nhỏ hơn một chút, bên trong không có gì để nghịch, cũng không có người để nói chuyện, khiến anh chán muốn chết.

Lại nói kì săn thu lần này tổ chức thật không đúng dịp, hôm qua vì chuyện anh và Vương Nhất Bác mất tích nên bị gián đoạn nên cũng chưa săn được bao nhiêu. Giờ thì khắp nơi đều phủ tuyết, hoàng thượng chỉ đành gác lại chuyện săn th mà quay về.

Vốn mọi người còn phải thu dọn một chút đến khoảng giữa trưa mới có thể về nhưng Tiêu Minh Triết lo cho sức khỏe của anh nên đặc biệt phái người đưa Tiêu Chiến hồi phủ trước.

Tiêu Chiến thả tay, tấm lụa rơi xuống che đi sắc trắng bên ngoài, cũng ngăn lại gió lạnh. Tiêu Chiến ôm lấy tiểu noãn lô bên cạnh sưởi ấm một chút. Chợt xe ngựa dừng lại, Tiêu Chiến nhích đến cửa xe, còn chưa kịp hỏi gì thì tấm rèm đã bị nhấc lên, một khuôn mặt anh tuấn quen thuộc phóng đại trước mắt. Trái tim Tiêu Chiến thịch một tiếng, đập loạn nhịp.

Nhất thời quên mất mình muốn hỏi gì.

- Vương Nhất Bác?

Vương Nhất Bác hơi nghiêng đầu, hai má bị gió đông thổi đến hơi ửng hồng phá lệ có chút đáng yêu. Hắn cười hỏi:

- Không định cho ta vào à?

Tiêu Chiến lúc này mới sực nhớ ra Vương Nhất Bác vẫn còn đang bệnh lập tức nép sang một bên để hắn vào.

Bên trong xe không rộng nhưng ngồi hai người cũng không đến mức chật, trên người Vương Nhất Bác còn vương hơi lạnh bên ngoài, nơi đầu vai còn đọng mất hoa tuyết nhỏ. Tiêu Chiến giúp hắn phủi xuống, lại đẩy noãn lô đến gần Vương Nhất Bác hỏi:

- Ngươi vẫn còn bệnh sao lại chạy lung tung thế?

Vương Nhất Bác đáp:

- Ta nghe nói ngươi hồi phủ trước, đúng lúc ta cũng muốn về nên muốn đi nhờ một đoạn.

Hắn cười cười nhìn anh:

- Nhị công tử không chê ta chứ?

Tiêu Chiến hơi giật mình, Vương Nhất Bác trước giờ đều gọi anh là Tiêu Tiêu, không thì sẽ gọi tên, đây là lần đầu gọi anh là nhị công tử. Không biết vì sao Tiêu Chiến lại hơi xấu hổ:

- Ngươi đừng gọi ta như vậy, vẫn là gọi như bình thường đi.

Vương Nhất Bác gật đầu một cái, đáp:

- Được, Tiêu Tiêu muốn gọi là gì thì ta gọi đó.

Hắn chọc anh xong trong lòng cực kỳ vui vẻ, không hiểu vì sao dạo này khi thấy anh Vương Nhất Bác sẽ không nhịn được trêu chọc Tiêu Chiến, cảm thấy vẻ mặt ngại ngùng của Tiêu Tiêu đặc biệt đáng yêu.

Tiêu Chiến dường như phát giác ra mình bị đùa giỡn, quánh hắn một phát không đau không ngứa tức giận nói:

- Ngươi...

Cái đồ xấu xa!

Vương Nhất Bác bật cười, giữ lấy cánh tay vẫn đang công kích mình:

- Không đùa nữa, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net