Chương 18 Ánh trăng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm trước tại Vương phủ.

Vương Nhất Bác nằm trên giường, tay cầm chú thỏ trắng nọ, như thiếu nữ mới biết yêu mà trằn trọc mãi chẳng ngủ được. Cuối cùng hắn quyết định không ngủ nữa, ngồi dậy xỏ giày, mặc thêm quần áo mở cửa sổ ra ngoài. Đêm khuya lạnh lẽo, Vương Nhất Bác thần không biết quỷ không hay lẻn vào trạch viện của một vị bằng hữu, quen tay cạy của sổ nhảy vào, đi thẳng đến giường túm lấy chủ nhà gọi:

- Dậy đi, có chuyện lớn rồi.

Nam nhân nọ đang còn say sưa trong mộng bị gọi tỉnh thì nhíu mày, cào nhau:

- Mẹ nó ngươi có bệnh à? Đêm hôm rồi còn đến gây sự.

Vương Nhất Bác sắc mặt nghiêm trọng nói:

- Ta...

Người nọ thấy anh nghiêm túc như vậy cũng hơi bất an, miễn cưỡng thanh tỉnh hỏi:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi mau nói đi chứ.

Vương Nhất Bác hơi trầm tư, lát sau đứng dậy nói:

- Thôi bỏ đi, ta đột nhiên không muốn nói nữa.

Nói xong thì hơi có ý rời đi.

Vị nọ tức giận muốn đạp hắn một phát lại bị Vương Nhất Bác nhanh nhẹn né được, đánh không lại người ta chỉ đành chửi:

- Con mẹ nó loại người nói chuyện chỉ nói một nữa như ngươi sao vẫn còn chưa bị người ta đánh chết chứ? Nửa đêm nửa hôm ngươi đặc biệt đến đây để chọc tức ta à?

Vương Nhất Bác nhìn hắn, mặt không cảm xúc nói:

- Ngươi xem trọng mình quá rồi, ta vốn chỉ muốn hỏi mấy việc nhưng hiện tại không muốn hỏi nữa.

Người nọ nhìn Vương Nhất Bác, sắc mặt lộ ra sự hứng thú lộ liễu:

- Aya, ngươi còn có chuyện không biết phải đi hỏi người khác à? Mau, lại đây nói một chút để Thẩm công tử chỉ điểm cho ngươi?

Hai người quen biết đã lâu, còn trước cả lúc Vương Nhất Bác về kinh thành. Lần nó vị Thẩm công tử, Thẩm Thanh Vũ này rảnh rỗi không có chuyện gì làm liền trốn khỏi nhà, muốn đi dạo khắp thiên hạ, có một đoạn thời gian đã ở lại doanh Tây Bắc. Tên này phải nói là nhân tài, từ nhỏ đọc sách luyện võ đều không tệ, học thức uyên thâm vô cùng. Chỉ tiếc y không có chí lớn, không có ý nhập sĩ, chỉ mang tâm hồn muốn dạo khắp non sông.

Vương Nhất Bác nhìn gã, hết sức ghét bỏ nói:

- Chuyện này ngươi cũng chẳng biết đâu.

Đôi mắt Thẩm Thanh Vũ càng thêm sáng, mang theo sự nhiều chuyện sáp lại:

- Ngươi không nói sao lại chắc chắn ta không biết?

Vương Nhất Bác ngập ngừng một chốc cuối cùng mới mở miệng nói:

- Ta... Hình như thích một người rồi.

Thẩm công tử ngây người ra nửa giây, lập tức không nhịn được ngã người xuống giường ôm bụng cười ha hả:

- Vương Nhất Bác, ngươi thì ra cũng có ngày này. Mau, nói chớ ta biết là vị cô nương nào xui xẻo bị ngươi nhìn trúng vậy?

Vương Nhất Bác liếc hắn một cái, vẻ mặt lãnh đạm cũng không che dấu được chút ngượng ngùng, nói:

- Ngươi câm miệng, còn nữa y không phải cô nương.

Thẩm huynh đệ lần này quả thực có hơi sốc, miệng cũng không cười nổi nữa mà ngồi bật dậy. Theo bản năng hoài nghi tai mình có vấn đề trước:

- Ngươi nói cái gì?

Vương Nhất Bác nhìn y, rõ ràng lặp lại lần nữa những gì hắn vừa mới nói:

- Y là nam nhân, có vấn đề gì à?

- Ngươi sao lại.... Vương gia mà biết nhất định sẽ vác đao rượt ngươi chạy cả doanh Tây Bắc.

Vương Nhất Bác lại hơi nhíu mày, không thèm lưu tình hỏi:

- Ngươi không phải cũng đang để ý một thư sinh trong triều sao? Ngươi không sợ cha ngươi biết được đuổi ngươi ra khỏi nhà à?

Thẩm Thanh Vũ nghe nhắc đến chuyện này thì hơi ưu sầu:

- Ta không sợ, ngược lại là y dạo này cứ luôn tránh mặt ta? Khoan, trước không nói chuyện này, ngươi khai mau vị kia là thần thánh phương nào lại có thể lay động được ngươi?

Y quả thật rất tò mò.

Vương Nhất Bác cứ im lặng không đáp làm y tò mò muốn chết. Qua một hồi lâu mới thấy hắn chịu mở miệng, Thẩm Thanh Vũ liền nín thở tập trung tinh thần lắng tai nghe:

- Y là nhị công tử của hầu phủ.

Thẩm Thanh Vũ hơi ngẩn ra, suy tư hồi lâu mới nhận thức được "nhị công tử" trong lời Vương Nhất Bác là ai, nhất thời không phản ứng kịp mà nói:

- Chính là tên ma ốm đó sao? Huynh đệ, ngươi có nhầm không vậy? Chẳng phải thiên hạ đều đồn nhị công tử hầu phủ là một trên ngốc à? Ngươi sao lại...

Đồng chí Thẩm còn chưa nói xong đã bị ánh mắt sắt như đao của Vương Nhất Bác lia tới làm cho cứng đờ, lập tức thức thời mà ngậm miệng. Vương Nhất Bác vờ vung tay đánh y một phát Thẩm Thanh Vũ đã lanh lẹ tránh đi, hắn nhìn y nói:

- Y không phải tên ngốc, ta thấy y còn nhạy bén hơn cả ngươi đó.

Thẩm Thanh Vũ gật đầu cười hề hề, lại lộ ra vẻ mặt hơi khốn nạn sáp lại:

- Được, ngươi nói sao thì chính là vậy đi. Thế ngươi đêm khuya đến tìm ta là để y nghĩ cách giúp ngươi à?

Vương Nhất Bác có hơi ngại ngùng nên chỉ im lặng mặc nhận. Thẩm Thanh Vũ ngồi xếp bằng trên giường, ôm chăn hết sức đắc ý nói:

- Ngươi có từng nghe nói "Con đường ngắn nhất chạm đến trái tim nam nhân là dạ dày" chưa?

.

.

.

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác trả lời thì hơi ngẩn ra, không hiểu sao anh lại cảm thấy trong lời nói này ẩn chứa một cần ám muội khó nói. Không rõ ràng lại đặc biệt ngọt ngào, khiến người ta không kìm chế được suy nghĩ lung tung.

Anh có chút lúng túng không biết nên đáp thế nào, tay bất giác cho luôn miếng bánh đang cầm vào miệng. Bánh ngọt ở cổ đại chủ yếu là bột, ăn một miếng to như vậy không tránh khỏi bị ngẹn, Vương Nhất Bác nhanh tay rót cho Tiêu Chiến một chung trà, còn không quên chọc anh:

- Ăn gấp như vậy làm gì, ta cũng đâu có tranh với ngươi.

Tiêu Chiến nhận lấy chung trà, uống cạn thở ra một hơi. Vương Nhất Bác nhìn anh bật cười, cảm thấy Tiêu Chiến sao có thể đáng yêu như vậy? Tiêu Chiến nghe hắn cười càng xấu hổ, cả khuôn mặt hơi ửng hồng.

Thật muốn đánh tên này một phát mà!

Vương Nhất Bác đứng dậy, dọn dẹp bàn chỉ chừa lại đĩa bánh vẫn còn một nữa. Đoạn vươn tay xoa đầu anh nói:

- Ta còn có việc phải về trước, khi khác lại đến tìm ngươi.

Tiêu Chiến vẫn còn chưa hết ngượng, gật đầu một cái đáp nhỏ xíu:

- Được.

Đến khi Vương Nhất Bác đã đi mất Tiêu Chiến mới định thần lại, hai tay ôm mặt, cuối đầu lại nhìn thấy đĩa điểm tâm Vương Nhất Bác chừa lại. Anh do dự một chút rồi đưa tay lấy một miếng bánh lên, vừa ăn vừa sầu khổ.

Mùa đông bao trùm khắp Vĩnh Nghi, phủ lên kinh đô một màu trắng xoá. Tuyết dày che lại sự xa hoa phồn thịnh, khiến kinh thành phá lệ càng thêm uy nghi, phản phất hiện lên phong thái bất khả xâm phạm.

Vương Nhất Bác dạo này đặc biệt chăm chỉ, cách hai ngày lại mang đến cho Tiêu Chiến một đống đồ ăn ngon, món mặn món ngọt đều đủ. Chuyện này khiến Tiêu Chiến rất phiền não, gần đây anh đã béo lên trông thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy không khéo anh sẽ có bụng bia mất. Tiêu Chiến vừa liên tưởng đến hình ảnh đó liền rùng mình, thật sự không thể chấp nhận được. Nhưng đồ do Vương Nhất Bác mang tới anh cũng không nỡ từ chối, chỉ đành một ngày hai lần sáng chiều đem mấy bài quyền học được trước kia ra luyện lại. Vừa tránh mình tích mỡ quá nhiều vừa rèn luyện thân thể.

Thời gian trôi thoáng một chốc đã cuối năm, tuyết đã ngừng nhưng tiết trời vẫn còn rét buốt. Vương Nhất Bác khoát một tấm áo choàng mỏng ngồi trên mái nhà, giương mắt ngắm nhìn kinh đô lần nữa ngập trong sắc đỏ. Ánh trăng sáng rực phản chiếu trên mặt hồ, Vương Nhất Bác hơi nhớ nhà. Hắn nhớ ánh trăng nơi biên cương Tây Bắc.

Năm nay tình hình ở biên cương không ổn định lắm, cha anh hắn đều không thể về kinh. Vương Nhất Bác ngửa đầu uống rượu, hương rượu hơi nồng phả trong không khí, vị cay tràn ngập khoang miệng. Hắn vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ niêm man thì nhìn thấy một bóng đen đi đến, Hạ An hơi cuối người nói:

- Chủ tử, Tiêu nhị công tử đến tìm người, đang đứng bên ngoài phủ.

Vương Nhất Bác nhanh chóng đứng dậy hỏi:

- Bên ngoài lạnh như vậy sao ngươi không mời y vào phủ?

Hạ An còn chưa kịp đáp đã thấy Vương Nhất Bác vội vã dùng khinh công chạy đi mất, cậu chàng chỉ đành nhanh chóng đuổi theo. Chạy đến trước cổng Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại, hơi khẩn trương chỉnh lại trang phục rồi mới bước ra. Bên ngoài Tiêu Chiến đã đợi sẳn, phía sau anh còn có Tiêu Tịnh Nhã, Tiêu Sở Tuân, Kỳ Anh cùng Vu Thất. Vừa thấy Vương Nhất Bác Tiêu Chiến đã vui vẻ vẫy tay:

- Vương Nhất Bác, bọn ta định đi ra phố dạo chợ đêm, ngươi đi cùng không?

Tiêu Chiến hôm nay mặc một thân lam y nhạt màu, tóc dài xõa một nữa, tóc mái rủ xuống bên trán càng có vẻ ôn nhu như ngọc, tựa một vần trăng nhỏ, không quá chói sáng lại đặc biệt dịu dàng. Vương Nhất Bác hơi ngẩn ra chốc lát, hắn hình như đã tìm thấy ánh trăng của mình rồi, ánh trăng chỉ được thuộc về Vương Nhất Bác. Hắn cố xua đi những suy nghĩ lung tung trong đầu mình, ổn định lại trái tim xao động, ra vẽ trấn định mà khẽ gật đầu đáp:

- Ừm, ta cũng muốn xem thử kinh thành đón tết khác với ở Tây Bắc ra sao.

Thế là Vương Nhất Bác cùng Hạ An nhập hội, cả bọn tung tăng vui vẻ nắm tay dắt nhau đi chơi.

Kinh thành về đêm vốn đã phồn hoa rực rỡ, hôm nay lại càng náo nhiệt. Tiêu Chiến thoáng một cái đã cùng Tiêu Tịnh Nhã dạo quanh một vòng, trên tay ôm mấy món đồ chơi nhỏ đáng yêu. Tiêu Sở Tuân nhanh chóng đuổi tới gọi:

- Hai huynh muội các ngươi đi chậm thôi, ta sắp mệt chết rồi nè.

Tiêu Tịnh Nhã bĩu môi:

- Huynh mới đi có tí mà đã than rồi, huynh nhìn xem Kỳ Anh có mệt đâu.

Tiêu Sở Tuân bắt cô nhóc lại nói:

- Đừng chạy loạn nữa, đại ca dẫn muội đi đến đó chơi chịu không?

Vừa nói Tiêu Sở Tuân vừa chỉ tay về hướng trà lâu cao nhất kinh thành. Tiêu Chiến lập tức tán thành nói:

- Vậy chúng ta đến đó đi, đệ cũng chưa vào bao giờ.

Thế là cả hội kéo nhau đến Nguyệt Hiên lâu. Nơi này cực kỳ đông đúc, bên trong lại được trang trí rất đơn giản mộc mạc, vậy mà lại toát lên sự tao nhã ấm cúng. Nhóm Tiêu Chiến đi đến tần cao nhất, chọn một nhã giang có góc nhìn đẹp rồi rọi thêm mấy món trà bánh. Tiêu Chiến cùng Tiêu Tịnh Nhã thoắt một cái đã chạy đến cửa sổ, từ nơi này nhìn xuống có thể trông thấy gần một nữa kinh thành. Từng dãy đèn lồng đỏ rực nối nhau kéo dài tựa như một giải ngân hà lấp lánh ánh sao. Tiêu Sở Tuân nhìn hai người cười nói:

- Thế nào, có đẹp không? Lát nữa người ta thả đèn lên còn đẹp hơn nữa đó.

Tiêu Tịnh Nhã cười tít cả mắt nói:

- Đẹp thật, Kỳ Anh, ngươi cũng đến đây xem cùng đi. Đúng rồi đại ca, lát nữa muội cũng muốn thả đèn.

Tiêu Chiến quay trở lại bàn, tự rót cho mình một chung trà nhỏ nhìn Vương Nhất Bác hỏi:

- Ngươi không đến nhìn thử một chút à?

Vương Nhất Bác lắc đầu, tầm mắt nãy giờ vẫn dính trên người anh, hơi mỉm cười:

- Không muốn.

... Ta thích nhìn ngươi hơn.

--------------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net