Chương 27 Giang Nam.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một hồi đùa giỡn qua lại hai người cuối cùng cũng lên giường chuẩn bị đi ngủ. Tiêu Chiến nằm bên trong vách còn Vương Nhất Bác nằm bên ngoài. Tuy là ban nãy lưu manh chọc ghẹo người ta nhưng khi lên giường Vương Nhất Bác lại thành thật hơn rất nhiều. Có lẽ vì hôm nay chạy đi chạy lại hơi vất vả, lại thêm ngồi ngựa cả ngày nên hắn đã thấm mệt, mặc dù có hơi không nỡ nhưng chống cự được một lúc đã ngủ mất.

Hắn muốn ngắm Tiêu Tiêu nhiều hơn một chút.

Ngược lại buổi chiều Tiêu Chiến đã ngủ một hồi nên hiện tại còn khá tỉnh táo. Anh khe khẽ trở mình, quay đầu đối diện với khuôn mặt anh tuấn của người nọ. Vương Nhất Bác rất đẹp, là kiểu đẹp có phần lạnh lùng xa cách, đôi khi chỉ một cái liếc mắt cũng khiến người đối diện phải e dè. Nhưng khi ngủ người nọ lại lộ ra một chút trẻ con giấu kĩ sau vẻ lạnh nhạt thường ngày.

Trông có hơi ngốc nghếch lại đáng yêu.

Tiêu Chiến không nhịn được vươn tay chọc nhẹ lên chóp mũi người đối diện. Vương Nhất Bác hình như vẫn chưa ngủ sâu, lập tức phát giác bắt lấy bàn tay đang gây rối, thuận thế ôm người vào lòng.

Bởi vì là người tập võ nên Vương Nhất Bác khá nhạy cảm, vừa bị người khác chạm vào đã lập tức thức giấc. Chỉ là tự dưng nảy ra ý nghĩ muốn thử thăm dò phản ứng của người trong lòng. Tiêu Chiến bị hắn ôm thoạt tiên sửng người, kế đó là chột dạ do làm chuyện xấu bị bắt tận tay. Nhưng khi phát hiện Vương Nhất Bác hình như chưa tỉnh thì hơi nghị hoặc.

Trở mình thôi à?

Xem mình thành gối ôm??

Tiêu Chiến nghĩ đông nghĩ tây một hồi, nhỏ giọng thăm dò thử:

- Nhất Bác?

- Vương Nhất Bác?

Người nọ không có phản ứng.

Chưa tỉnh thật nè!

Tiêu Chiến thở phào một hơi. Sau khi lúng túng qua đi Tiêu Chiến đột nhiên phát hiện ra tư thế hai người hiện tại rất không thích hợp. Vương Nhất Bác đặt hờ tay trên eo anh, một tay còn lại nắm lấy tay anh đặt trước lồng ngực hai người.

Nhịp tim Tiêu Chiến lại mất trật tự.

Mà phía trái tim người kia cũng truyền đến nhịp đập đồng điệu với anh.

Hỗn loạn lại hoà hợp.

Tiêu Chiến thoáng chốc trở nên hoảng hốt, cả người cứng đờ. Anh muốn đẩy Vương Nhất Bác ra nhưng lại tham luyến hơi ấm nơi lồng ngực người nọ, bàn tay giơ giữa không trung bất an tiến tới một chút rồi rụt về.

Cảm xúc trong lòng anh như mặt hồ bị gió cuốn cho gợn sóng lăn tăn, trông thì nhỏ bé không đáng kể nhưng lại khiến cõi lòng ngứa ngáy không thôi. Chẳng lẽ anh...

... Thích hắn ư?

Nếu không vì sao mỗi khi ở cạnh hắn anh lại cảm thấy ngọt ngào yên bình?

Khi thấy hắn thân thiết với người khác sẽ không vui.

Khi bị trêu chọc sẽ đỏ mặt ngượng ngùng?

Giờ khắc này đây khi được người ấy ôm vào lòng sẽ lưu luyến không nở đẩy ra?

Nếu như tất cả những điều ấy được lý giải bằng cảm xúc mang tên "thích" thì có vẻ mọi chuyện sẽ trở nên hợp lý.

Tiêu Chiến càng nghĩ càng hoảng sợ, sao anh lại nảy sinh thứ cảm xúc này với Vương Nhất Bác! Nếu hắn biết được tâm tư này của anh chẳng biết sẽ kinh hoảng đến thế nào?

Sẽ không ghét bỏ anh ư?

Hay dứt khoát chấm dứt mối quan hệ hữu hảo giữa hai người?

Tiêu Chiến không dám nghĩ nữa.

Vương Nhất Bác bất động giả vờ ngủ say, bàn tay đặt trên eo cảm nhận thấy một chút run rẩy của người trong lòng. Là do không thoải mái nhưng sợ làm phiền mình nên không dám đẩy ra chăng? Vương Nhất Bác do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn buông tay giả vờ trở mình mà xoay người sang chỗ khác.

So với việc được ôm người nọ vào lòng hắn càng để ý chuyện Tiêu Chiến có thoải mái không hơn.

Hôm nay là hắn quá nôn nóng muốn thăm dò anh, vốn không nên như vậy.

Tiêu Chiến như được đại xá thở phào một hơi, anh xoay người, bàn tay khẽ xiết góc chăn cố kiềm lại xao động cùng dòng suy nghĩ khiến mình rối lòng kia.

Hai người nằm trên một chiếc giường, xoay lưng về phía nhau, không ai ngủ được. Khoảng cách gần trong gang tấc nhưng lại như cách cả sơn hà.

Họ đều nhận ra bản thân vì người kia mà rung động, lại e dè tình cảm của mình khiến đối phương chán ghét mà lùi bước. Sợ nếu tâm tư bị phát hiện đến cuối cùng ngay cả mối quan hệ bạn bè trước mắt cũng không giữ được...

--------

Buổi sáng ở trấn nhỏ rất nhộn nhịp, âm thanh nói chuyện rôm rả cả một góc trời. Lúc Tiêu Chiến bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, tầm nhìn hơi nhoè đối diện với một chiếc cằm tinh tế anh tuấn. Tiêu Chiến thoạt tiên hơi hoang mang, tiếp đó là cảm giác xấu hổ.

Anh vậy mà lại nằm trong lòng Vương Nhất Bác, còn rất chủ động vung tay chân ôm lấy người ta.

Tiêu Chiến cố gắng lấy lại bình tĩnh, cẩn thận từng li từng tí nhít người ra phía mép giường. Cũng may Vương Nhất Bác không có tỉnh giấc, sau khi xác nhận việc này anh liền rón rén rời khỏi hiện trường.

Đợi khi nghe tiếng khép cửa lại thì người mà Tiêu Chiến cho rằng đang ngủ say mới chậm rãi mở mắt. Vương Nhất Bác nhìn theo hướng người nọ rời đi, tầm mắt có hơi thất thần không biết đang nghĩ gì.

Đợi qua một khoảng thời gian Vương Nhất Bác mới rời giường, chỉnh lại y phục rồi xuống tầng. Vừa đến sảnh đã trông thấy Tiêu Chiến, Ngụy Lâm và Thẩm Thanh Vũ đang ngồi tụm lại một nhóm nói chuyện. Qua một hôm Tiêu Chiến và Ngụy Lâm có vẻ thân thiết hơn không ít, mặc dù bề ngoài vẫn còn giữ lễ tiết khách sáo với đối phương nhưng nhìn chung nói chuyện tương đối hoà hợp.

Vương Nhất Bác đi đến cạnh nhóm người, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tiêu Chiến:

- Chào buổi sáng.

Tiêu Chiến hơi mất tự nhiên đáp lại:

- Chào buổi sáng.

Bầu không khí đột nhiên có chút nhạt nhẽo khó hiểu. Tuy sau đó Ngụy Lâm và Thẩm Thanh Vũ cũng có gợi chuyện mấy lần nhưng xung quanh Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vẫn bị bao trùm bởi sự gượng gạo kì quái.

Sau khi ăn uống xong xui thì cả đoàn bắt đầu lên đường, tiếp tục đi về phía nam. Trên suốt quãng đường hai người dường như không có cơ hội ở riêng, Vương Nhất Bác cố gắng bắt chuyện mấy lần nhưng đều có vẻ bế tắc. Đây là lần đầu tiên hắn bối rối và hối hận như vậy.

Vương Nhất Bác cảm thấy là do bản thân mình nóng lòng mà mạo phạm khiến Tiêu Chiến không thoải mái. Còn Tiêu Chiến lại vì cảm xúc vượt ngoài khuôn phép của bản thân mà mà sinh ra cảm xúc hoảng hốt muốn chạy trốn.

Cứ vậy một ngày, hai ngày... Tình trạng này kéo dài đến tận khi cả nhóm đến Giang Nam.

Xe ngựa dừng lại trước một phủ đệ rộng lớn trang trọng. Ngụy Lâm vừa xuống xe người bên trong đã ra đến cửa tiếp đón nồng nhiệt mà dẫn y vào. Tiêu Chiến lẳng lặng đi theo phía sau Ngụy Lâm nghiêm túc ngụy trang thành một thư đồng. Hai người kia cũng cùng nhóm vệ binh theo sau. Thành chủ của Giang Nam tên là Đỗ Trung Tín, là người tương đối ôn hoà, khá được dân chúng trong thành tin cậy.

Ông xuất thân khoa cử, ban đầu giữ một chức vụ trong kinh, sau được để cử đến đây quản lý Giang Nam.

Ngụy Lâm vừa đi cùng vừa hỏi thăm tình hình của dân chúng Giang Nam cùng thiệt hại tại nơi xảy ra thiên tai. Đỗ Trung Tín cũng thuật lại sơ lược tình trạng cho y, sau đó sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Ngụy Lâm hết sức chu đáo. Hẹn y hôm sau chờ khoảng tiền cứu trợ đưa đến sẽ thảo luận kĩ càng hơn.

Ngụy Lâm cùng mọi người được người hầu trong phủ dẫn đến một gian viện. Nơi này khá an tĩnh sạch sẽ, có cây có hoa thoạt nhìn rất dễ chịu. Trong viện chia thành năm gian phòng, Ngụy Lâm đương nhiên ở gian chính viện. Tiêu Chiến là thư đồng của y nên đáng ra sẽ ngủ ở gian ngoài phòng chính, nhưng Thẩm Thành Vũ lại đề xuất:

- Hay là để ta ở cùng với công tử đi, phòng ngừa xảy ra chuyện gì cũng có thể ứng phó một chút.

Tiêu Chiến không có ý kiến gì, nhưng nếu như vậy anh sẽ ở cùng ai đây? Tiêu Chiến hơi đảo mắt lướt qua người nọ, thấy Vương Nhất Bác cũng đang nhìn mình thì lập tức nhìn sang chỗ khác.

Không ngoài dự đoán Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác được phân ở cùng một phòng. Trong phòng bài trí rất đơn giản nhưng không sơ sài, mọi thứ cần thiết vẫn đầy đủ.

Đương nhiên cũng chỉ có một cái giường.

Vì là phòng cho khách nên giường không quá lớn, hai người trưởng thành ngủ có hơi chật. Tiêu Chiến tạm thời không suy xét đến chuyện tối nay ngủ như thế nào, anh sắp xếp đồ đạc một chút rồi chuẩn bị ra ngoài dạo quanh viện một chút.

Nhưng đó chỉ là ý định, bởi khi hai người vừa vào trong Vương Nhất Bác đã đóng cửa lại, đi đến chỗ anh hỏi:

- Tiêu Tiêu, chúng ta nói chuyện một chút được không?

Tim Tiêu Chiến thịch một tiếng, anh bất an hỏi lại:

- Có chuyện gì à?

Vương Nhất Bác có vẻ rất nghiêm túc:

- Ừm. Tiêu Tiêu, có phải ta đã làm chuyện gì khiến ngươi giận rồi không?

Tiêu Chiến hơi ngơ ra:

- Không có.

Giận thì không có, chỉ có chột dạ vì bản thân nảy sinh suy nghĩ không phù hợp thôi...

Vương Nhất Bác nghe vậy thì hơi nhẹ lòng một chút, nhưng vẫn căng thẳng:

- Vậy sao mấy hôm nay ngươi không nói chuyện với ta.

Tiêu Chiến hơi lảng tránh ánh mắt hắn, nhỏ giọng nói:

- Chắc tại mấy hôm nay đi đường hơi mệt.

Vương Nhất Bác nhìn anh một hồi, cuối cùng vẫn không hỏi thêm gì chỉ xoa nhẹ đầu anh nói:

- Vậy ngươi tranh thủ ngủ chút đi, lát nữa còn có việc.

Tiêu Chiến đáp một tiếng, đang định quay lại giường thì nghe Vương Nhất Bác nói:

- Lát nữa không mệt nữa, đừng làm lơ ta được không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net