Chương 35: Cá vào rọ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Chai sạn tâm hồn ]

*Tiêu Chiến : ở đây là Kim .
*Y : cô
_____________________________

Tiêu Chiến từng bước đi xuống đại sảnh , dáng người thuớt tha mảnh khảnh , tất cả đều hoàn mĩ như trước đó , chỉ là không có Vương Nhất Bác ở bên . Y vận lên bộ âu phục giống hệt bản chủ , tóc giả cũng tương đương đến 9 phần , tuyệt đối là hoàn hảo đứng ở mạn hội trường tìm Lâm Cẩm Nghiên . Quả nhiên , cô đúng là sửa mặt , đối với hôm gặp được ở sân bay là một , nhan sắc đáng yêu đến nỗi chính Tiêu Chiến muốn rạch ra từng chút một .

Tiêu Chiến khẽ cười , móng tay dài được che đi một cách dễ dàng , ngón tay thon trắng miết ở thành ly rượu , ánh mắt dán lên người Lâm Cẩm Nghiên , lại nhìn người đàn ông được cho là kim chủ mới đứng bên cô . Một lão già của Yên thị , mặt mũi khô khan nhăn nhó , y tự cảm thấy ghê tởm cô trong lòng , đạt được mục đích không chừa một thủ đoạn nào sao ? Ánh mắt Lâm Cẩm Nghiên đảo qua bên này , chạm vào ánh mắt của y , đột nhiên cô như phát sáng không che nổi , y nhếch mép thu hồi tầm mắt.

Bỗng nhiên có người vỗ vai , Tiêu Chiến hơi liếc nhìn , là Tống Kế Dương , hình như cậu không hề hay biết kế hoạch hôm nay , cậu rất tự nhiên ngồi xuống đối diện y , đặt ly sinh tố lên bàn tròn , trên mặt nở một nụ cười , nhưng đến khi liếc xuống ly rượu trong tay y , cậu nhíu mày

" Anh từ khi nào biết uống rượu thế ? Vương Nhất Bác lại dạy anh đúng không ?"

" Cái này không phải của anh , là của hắn " Tiêu Chiến hơi dãn cơ mặt , bịa ra một lý do giải thích , đương nhiên tận sâu trong thâm tâm đối với Tống Kế Dương không hề có hiềm khích , một chút cũng không , tâm tư cậu hồn nhiên trong sáng , kể ra không tệ . Tống Kế Dương cũng cho qua , kề vai với y

" Anh biết Kim tiểu thư không ? Cái người phụ nữ xinh đẹp lai Anh, bạn thân của Vương Nhất Bác đó ?"

Tiêu Chiến lúc này có chút bất ngờ , cậu hỏi để làm gì ? Ghét rồi sao ?

" Anh biết , sao thế ?" Y gọi nhân viên lấy một cốc nước hoa quả nhấp một ngụm , quay trở lại hỏi ngược . Tống Kế Dương lắc đầu nhẹ , sau đó thở dài

" Cô ấy và Hạo Hiên từng yêu nhau rất lâu , ban nãy hai người còn gặp riêng nhau , em không nghe thấy đoạn hội thoại , chỉ thấy Hạo Hiên và Kim ôm nhau nhưng rất nhau đã buông ra , điều đó em cứ nghĩ em là kẻ thứ ba .." Giọng điệu nhẹ nhàng than thở , Tiêu Chiến nghe xong thoáng qua sửng sốt , lại do dự vươn tay lên vuốt mái tóc đen tuyền của cậu , tâm tư của cậu hoá ra cũng như y nghĩ , rất trong sáng, cũng thật dễ nhìn .

Một lúc sau , y mới lên tiếng , quan hệ với Vương Hạo Hiên đã thực sự cắt đứt rồi , sao có thể gọi Tống Kế Dương là kẻ thứ ba , cậu đường đường chính chính qua lại với anh mà . Hơn nữa bây giờ cậu còn đang có thai với anh , thiếu mỗi kết hôn là sẽ trở thành vợ anh. Lòng đau nhói , ánh mắt đượm buồn

" Kế Dương , em cũng quá suy nghĩ rồi , suy nghĩ nhiều có hại với thai nhi đấy "

Tiêu Chiến cười khổ trong lòng , tại sao y lại phải lo lắng cho Tống Kế Dương , rốt cuộc y bây giờ như nào mới phải ?

Tống Kế Dương dường như rất buồn , kéo Tiêu Chiến ra ban công đứng , bàn tay nhỏ chống ở trán , hít thở thật lâu , Tiêu Chiến cũng nhìn cậu thật lâu .

" Chiến , anh biết không ? Em có thai , em lại càng sợ , sợ rằng anh ấy một ngày sẽ bỏ cha con em đi , bỏ lại đứa con này , đứa bé sẽ là một đứa không có bố giống như em vậy . Em không muốn một chút nào "

Tống Kế Dương mạnh mẽ cũng chỉ là che đi phần yếu đuối bên trong bản thân . Nếu như cậu biết Tiêu Chiến ở bên cạnh cậu đây là Kim , cậu sẽ như nào ?

" Kim không phải người như vậy , Kim chúc phúc cho hai người bọn em , và anh tin tưởng Hạo Hiên sẽ chăm sóc thật tốt cho cha con em " Tiêu Chiến an ủi , trấn an Tống Kế Dương bằng chất giọng nhẹ nhàng nhất có thể , tuy là qua máy biến đổi giọng nhưng nếu như về bản chính , cũng tương tự với nhau . Vì đứa con này là của người y yêu , vì đối phương là vợ sắp cưới của người y yêu . Chính vì vậy y mới phải quan tâm săn sóc . . .

" Em sợ lắm Chiến à , em chưa yêu ai bao giờ , sợ rằng..."

" Đi vào vết xe đổ của anh sao Kế Dương ?" Tiêu Chiến hỏi , bàn tay vẫn đặt ở trên lưng cậu vuốt dọc xuống trấn an . Tống Kế Dương bất lực lắc đầu

" Không , sợ rằng Kim không như chúng ta nghĩ "

" Em tin anh không ?"

Kim lấy tư cách Tiêu Chiến , hỏi một câu kiên định , nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo đọng nước kia .

" Em có " Tống Kế Dương gật đầu

" Nhất định Kim sẽ không làm tổn thương em và bảo bảo , nhất định không đụng chạm đến gia đình ba người nữa , anh hứa đấy "

Gia đình ba người . . .

Tiêu Chiến lần nữa cảm thấy tim thật đau , gia đình ba người của bọn họ , không phải của y , càng không liên quan đến y , một chút cũng không .

" Em ..." Tống Kế Dương cuối cùng cũng mỉm cười , nụ cười ấy thật giống như y mấy năm về trước , thật đơn giản , thật đáng yêu .

Nhưng phụ nữ trên thương trường đã sớm trở nên chai sạn , đầu óc toan tính , trái tim đã sớm lạnh , đến thứ đơn giản nhất là hạnh phúc cũng không nhớ nó như nào . Tồn tại duy nhất là đau thương và chà đạp . Tiêu Chiến đột nhiên kéo Tống Kế Dương vào lòng , ôm lấy cậu

" Hạnh phúc nhé , Kế Dương "

" Anh nói gì thế Chiến ? Anh lại định đi đâu à ? Anh còn phải chờ ngày sinh của em chứ ? Anh lại định làm loạn sao ?" Tống Kế Dương không ngừng nghi hoặc .

" K..Không phải , em nghĩ gì thế ? Anh không được chúc em hạnh phúc sao ? " Y quên mất , đang với tư cách là Tiêu Chiến , nói câu này có chút kì quặc..

" Anh nói thế làm em cứ nghĩ anh sẽ bỏ đi chứ!" Tống Kế Dương bĩu môi , đưa tay lên phủi ở bả vai y một cái , mỉm cười sảng láng. Ngay lúc y định nói thêm , từ xa vọng lại âm điệu quen thuộc , nhưng lại là gọi đối phương .

" Dương !" Vương Hạo Hiên vội vàng đi tới , trên mặt hiện rõ lo lắng . Ôm lấy Tống Kế Dương vào lòng , anh biết kế hoạch đêm nay , anh lo lắng chỉ cần sơ sảy một chút Kim ở trong bộ dạng Tiêu Chiến sẽ không nhịn được ra tay với Tống Kế Dương , người đàn bà dã tâm này. Anh nhìn qua một lần trên người Tống Kế Dương , phát hiện không có gì bất thường mới an ổn liếc lên Tiêu Chiến

" Ra đây làm gì ?" Anh vẫn đặt tầm mắt lên cậu , sắc giọng lãnh đạm đến đáng sợ , đưa mắt lên nhìn y tra dò . Y cười lạnh , chạnh lòng mà điềm nhiên trả lời

" Bên trong bí bách , ra đây hóng gió "

" Hai người sao thế ?" Tống Kế Dương ở giữa không khí có chút không đúng này , nghi hoặc hỏi một câu .

" Không có chuyện gì "

Tiêu Chiến và Vương Hạo Hiên không hẹn mà cùng trả lời , Tống Kế Dương rất tự nhiên mà thân thiết nói chuyện không để ý đến gương mặt sắc lạnh của Vương Hạo Hiên , cả nét mặt có phần hụt hẫng gượng cười của Tiêu Chiến.

Vương Hạo Hiên đưa Tống Kế Dương lên trên nghỉ ngơi , Tiêu Chiến trở lại trung tâm hội trường , bắt đầu săn mồi . Cầm ly rượu mới đi giao tiếp với từng người , chính họ cũng không nhận ra điểm bất thường trên người Tiêu Chiến chỉ hỏi qua về Vương Nhất Bác , khiến y an tâm hơn phần nào . Lâm Cẩm Nghiên rất nhiều lần cố gắng tiếp cận Tiêu Chiến , cũng rất nhiều lần nhìn đến , chỉ là chưa có cơ hội .

Vậy để y cho cô cơ hội .

Tiêu Chiến bước đến trực tiếp nơi các đối tác đang đứng , nâng ly rượu trong tay kính chào , mấy người ở đó đều cùng một bộ dạng nhìn cơ thể y bằng ánh mắt thèm thuồng , Lâm Cẩm Nghiên sẽ không ngoại lệ , Yên tổng buông eo cô , tiến lên cạch ly với y

" Vương phu nhân quả nhiên như trong lời đồn , xinh đẹp đến vậy "

Vài người khác cũng tiến lên khen ngợi, vẫn là một câu hỏi cho có lệ

" Vương tổng sao không quay lại a ?"

" Anh ấy có chút chuyện , đã trở về rồi a " Tiêu Chiến mỉm cười đáp lại , lại liên liếc sang Lâm Cẩm Nghiên , cô giả vờ đoan trang cạch ly với y , trong lòng thầm nghĩ y không thể nhận ra cô , lại càng vui vẻ hơn mấy phần .

Cố gắng lách ra khỏi buổi tiệc , còn giả vờ đổ rượu lên người Tiêu Chiến , cái ý đồ rẻ rách này cũng đòi lừa người sao ?

" A " Tiêu Chiến kết hợp kêu lên một tiếng , tất cả mọi người đều hướng mắt về phía này , bộ âu phục đắt đỏ dính đầy rượu vang đến là đau lòng , Lâm Cẩm Nghiên đứng bên cạnh vội vã xin lỗi , liên tục cầm lấy khăn lau qua cơ thể y .

" Xin lỗi , tôi không cố ý .."

" Kh,.không sao " Tiêu Chiến khẽ đẩy cô ra , Yên tổng tiến lại gần trách mắng , nhân viên cũng xúm lại hỏi han , sợ động vào sai người là bao công sức đều bị phủi đi hết .

" Để tôi giúp anh lau "

" Được , cảm ơn "

Nhân viên nhanh chóng đưa một bộ âu phục khác cho y , vẫn là cúi đầu xin lỗi , y cười xuề phẩy tay . Tiêu Chiến muốn đi lên phòng nghỉ để thay quần áo , khi nhìn lại thấy Lâm Cẩm Nghiên đi đằng sau , áo khoác bên ngoài váy được bỏ xuống , bên ngực khoét sâu xuống , hai vai trắng ngần , dáng người thon gọn lại thêm chiếc váy bó sát cơ thể vô cùng mê người.

Đáng tiếc , y lại là nữ nhân a . . .

Tiêu Chiến đem thẻ phòng lướt qua khoá điện tử , ném bộ âu phục lên trên giường , rất nhanh bên tai đã truyền đến tiếng đóng cửa nhẹ nhàng , y quay người lại , cô đứng trước cửa một nụ cười gợi tình tiến từng bước đến trước mặt y , vươn tay ra , vừa hành động vừa nói

" Để tôi giúp anh .."

Cánh tay mới chỉ chạm đến nút áo trên người Tiêu Chiến , ngay lúc muốn mở ra đầu ngón tay truyền đến dòng điện kịch liệt muốn rút tay ra đã không kịp , trước mắt tối sầm , không phản ứng được chỉ mới nhíu mày đã ngã trên mặt đất , bất tỉnh nhân sự .

Tiêu Chiến liếc mắt khinh bỉ đối phương , dùng mũi giày đá đá vào người Lâm Cẩm Nghiên , tay trái thu hồi lại súng kích điện , lột bỏ lớp hoá trang bí bách , cay nghiệt nghiến răng

" Con đàn bà lăng đoạ "

Thuộc hạ núp ở bốn phía căn phòng nhanh chóng xuất hiện kéo Lâm Cẩm Nghiên đi , kính trọng cúi đầu

" Kim tổng vất vả rồi "

. . . . .

⬇️⬇️⬇️⬇️
Có ai thấy khó hiểu không?

Tiêu Chiến bản thật đang á hự hự với Vương nào đó trên phòng Tổng thống rồi còn đâu😒

Warning chap H của tôi vô dụng quá đi

Hơn nữa là tôi đã trở lại rồi đây , cảm ơn đã đón chờ fic của tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net