Chương 56: Thích ứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng tắm xa hoa điểm lấp lánh sang trọng, hơi nước nóng bốc lên ấm áp, Tiêu Chiến lười biếng ngâm người bên trong bồn xả đầy nước ấm, bàn tay đặt ở nơi bụng dưới của mình, nơi này còn 2 tháng nữa đã sinh ra một sinh linh bé nhỏ mang dòng máu của Vương Nhất Bác, dáng dấp đều giống với hắn như đúc, bên tai y gọi ba, luôn miệng gọi ba ba, nghĩ đến đây khoé miệng xinh đẹp nhịn không được câu lên.

" Tiêu Tiêu? Em ổn không?" Vương Nhất Bác từ khi nào đã đứng bên ngoài cửa phòng tắm, bóng hình cao lớn dán lên trên cửa, hắn thậm chí còn áp tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong. Tiêu Chiến giật mình từ trong suy nghĩ tỉnh lại, phát hiện nước đã gần nguội, an an ổn ổn đáp lại hắn

" Em ổn.."

" Vậy cẩn thận nhé" Vương Nhất Bác vẫn áp tai lên nghe, mơ mơ hồ hồ còn nghe thấy tiếng nước bồn tràn ra ngoài róc rách, nghĩ đến thân ảnh nuột nà không mảnh vải bên trong, thậm chí còn ẩm ướt như vậy, hận không thể bẻ khoá mà lao vào bên trong thượng y, cuối cùng bao nhiêu suy nghĩ cũng bị dập tắt, bên dưới trướng muốn chết, vì sao chỉ nghĩ thôi cũng có thể dựng lên nam căn như vậy, yêu nghiệt!

Tiêu Chiến ngắm nhìn bản thân trong gương, đứng nghiêng một chút liền lộ ra bụng lớn, hạnh phúc mỉm cười, sau đó lấy khăn bông lau khô người, cầm quần áo mặc đến mấy lớp sau cùng còn thêm chiếc áo khoác Vương Nhất Bác đặc biệt thêm vào. Tiêu Chiến mở cửa phòng tắm, hương thơm ngào ngạt cùng hơi nước ấm lập tức ào ạt vây quanh Vương Nhất Bác, hắn vội vàng ôm người ra giường để sấy đầu. Việc này đối với Tiêu Chiến mà nói, sớm đã mặc phó cho Vương Nhất Bác, để hắn sấy khô tóc cho bản thân

" Chiến Chiến?!"

" Hả?!"

" Em thất thần nãy giờ"

" Em..có chút hồi hộp"

" Hồi hộp cái gì ?" Vương Nhất Bác vừa tắt máy sấy, đem lược chải lên mái tóc đen nháy thơm tho kia, tò mò chèn thêm câu hỏi

" Đứa bé sắp sinh rồi, có chút...có chút không kịp thích ứng" Tiêu Chiến thành thành thực thực trả lời, cả câu đều ấp úng không thôi, gương mặt khả ái nhanh chóng hiện một tầng đỏ ửng, Vương Nhất Bác nhất thời cũng sững người, thích ứng...hắn trước nay vẫn tưởng tượng có đứa bé máu mủ Vương gia, là ruột thịt của hắn xuất hiện trong đời, lại là do Tiêu Chiến sinh, hiện nay thứ hắn tưởng tượng sắp thành sự thật, thích ứng hắn cũng chưa kịp chuẩn bị tốt.

Liệu đứa bé có thích hắn không..?

Nhìn biểu cảm thẫn thờ hiếm có của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bị chọc cười, cười đến phá lên

" Em cười cái gì?" Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến ngồi dậy, nhíu mày hỏi, y vẫn tiếp tục cười

" Thật không ngờ anh cũng giống như em"

" Cái..Cái gì? Chỉ là nhà có thêm một người, thích..thích ứng là điều nhất định, anh đi tắm đây em ngoan ngoãn đợi anh"

Vương Nhất Bác cãi lại, rời khỏi Tiêu Chiến nhanh chóng đi vào phòng tắm, y nhìn bóng lưng thân thuộc đó nhịn không được lại cười rộ lên thật đẹp, đẹp đến nỗi hư ảo, giống như những gì ông trời cho là đẹp nhất đều đưa đến bên khoé môi Tiêu Chiến, tạo nên nụ cười khuynh nước khuynh thành này.

Vương Nhất Bác không nhanh cũng chẳng chậm tẩy rửa bản thân, chẳng hiểu sao lòng hắn cứ rực lên khó chịu, đúng là nhà chỉ thêm một người, việc gì phải khẩn trương đến vậy, hắn trước nay chưa vì một việc gì to hay nhỏ phải sốt ruột không yên cả...

Được rồi, ngoại trừ Tiêu Chiến ra, thì đúng là vậy.

'Cạch'

Vương Nhất Bác trong bộ đồ ở nhà đen tuyền, cho dù vừa mới tắm xong, soái khí đầy người khó mà rời mắt, Tiêu Chiến gỡ mắt kính ra ngước lên nhìn hắn, ngoắc ngoắc ngón tay đến lượt y sấy đầu cho hắn, Vương Nhất Bác nhìn đã hiểu liền đi đến bên y , còn đặc biệt ngồi xuống giúp y dễ dàng hơn.

*********************

Phác Xán Liệt tao nhã ngồi dưới phòng khách, kiên nhẫn cầm lên bản thiết kế mà bản thân làm cho Vương gia xem qua lần nữa, nhưng lại không hề chú tâm, cái anh chú tâm bây giờ chính là sức khoẻ và giấc ngủ của vợ anh, nhỡ cậu sang đây thực sự không thích ứng được múi giờ, như vậy sẽ rất mệt mỏi a, cho dù vậy thì người cũng đã lên máy bay rồi, anh có thể ngăn cản sao, trừ phi chính anh bay lên trời ngăn cái máy bay tư nhân nhà họ Park đấy lại. Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến dần đi xuống cầu thang chữ S, nhìn lên Phác Xán Liệt nhíu mày trầm ngâm, Tiêu Chiến cũng chỉ mỉm cười ngại ngùng

" Anh Phác, bọn em hơi chậm trễ, chúng ta cùng vào ăn tối thôi?"

" Lúc nào chả chậm!" Phác Xán Liệt vẫn đang mê man trong dòng suy nghĩ của bản thân, không để ý đến người đang nói, gắt lên một câu. Đến khi phản ứng lại lời nói có gì không ổn lắm, liền thấy bộ mặt đen như than của Vương Nhất Bác, dường như hắn sắp lấy mạng anh đến nơi vậy, nhưng gương mặt xinh đẹp nõn nà bên cạnh hắn vẫn ôn nhu cười, Phác Xán Liệt ho khan.

" Vào phòng ăn " Vương Nhất Bác gầm lên một tiếng, tên thối đản dám mắng tiểu bảo bối của hắn!

" Phác tổng, mời" Người làm đứng ở góc liền đi ra nghiêng người, cánh tay vươn ra ý muốn nói Phác Xán Liệt đi hướng mà chủ nhân họ vừa đi, anh gật đầu, cuối cùng người làm đi sau cùng.

Phòng ăn vẫn như ngày trước, rộng rãi , hè mát đông ấm, Vương Nhất Bác ngồi đầu bàn ăn dài, sau đó là Tiêu Chiến, đối diện là Phác Xán Liệt. Thức ăn được dọn lên nhanh chóng, đa số đều là sơn hào hải vị, nhưng phân nửa đều tốt cho người có thai và thai nhi..

Bữa ăn trôi qua rất tốt, không khí hiếm khi không bị ngưng trệ, có thể nói mối quan hệ của Vương Nhất Bác và Phác Xán Liệt cực kì thân thiết mới khiến không khí trở nên hoà thuận như vậy. Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác chăm sóc tận tình, đến cá cũng lọc xương trước sau đó mới gắp sang bên bát y, luôn miệng nói cái này tốt cái kia tốt, khiến Phác Xán Liệt hận không thể bay lên trèo vào máy bay ôm lấy vợ mình....

" Mai đến ngày khám thai định kì rồi, chúng ta đi khám được không?" Vương Nhất Bác hướng Tiêu Chiến nói

" A, nhanh vậy sao?" Tiêu Chiến nhíu mày hỏi ngược lại, mới đi khám mà sao lại đến nhanh vậy rồi.

" Anh vừa xem lại lịch rồi, đúng là mai"

" Vậy tự em đi là được rồi" Dù sao hắn cũng bận trăm công nghìn việc, tốn thời gian với y như vậy chẳng tốt.

" Tôi đưa em dâu đi được không? " Phác Xán Liệt chen vào cuộc trò chuyện của hai người, mặt hớn hở cử bản thân, anh chưa bao giờ thấy thai nhi cả, có phải thực sự nó bé như chấm nhỏ không?

" Không? Hỏi thừa thãi, vợ cậu lúc đó không chừng cũng đã về đến Thượng Hải rồi !" Vương Nhất Bác đá bỏ tư tưởng của anh đi, nghiễm nhiên nhắc đến người kia của Phác Xán Liệt, quả nhiên thành công bịt miệng anh.

" A, vậy cậu đưa em dâu đi đi, tôi ở nhà trông nhà"

" Anh Phác, mai chị dâu đến đây sao?" Tiêu Chiến nhìn người làm dọn bàn ăn rồi mang lên vài đĩa đồ ăn tráng miệng, sữa cùng hoa quả, ngước lên hỏi Phác Xán Liệt một câu

" Là anh dâu nghe hợp hơn, là để đo đồ cưới cho hai người đấy, em đã nghe đến nhà thiết kế Mr.Baek chưa?" Nghe thấy có người hỏi đến vợ mình, anh không nhịn được mắt sáng bừng lên, vẻ phong lưu sớm đã không thấy, chỉ thấy một người đàn ông nghiện vợ đến điên thôi.

" Đã nghe qua, nghe nói rất giỏi, còn nữa tài năng xuất chúng, còn rất đẹp, đó là anh dâu sao? Phúc của anh Phác lớn quá đi"

" Em..! Đúng vậy, là vợ anh, anh đương nhiên phúc lớn mới thu được đại nhân vật về bên người!" Phác Xán Liệt ưỡn ngực tự đắc, nhớ năm đó mặt dày không biết xấu hổ luôn chân chạy bám dính theo người ta, có chút nhột trong lòng. Tiêu Chiến mỉm cười, Vương Nhất Bác lấy khăn tay lau qua khoé miệng y, vừa uống sữa không cẩn thận lưu lại ở đó, nếu như không có người ngoài ở đây thì hắn đã nhất định nếm thử vị sữa mà y sót lên trên môi rồi.

Phác Xán Liệt mắt không thấy tim không đau, một màn cẩu lương này, hắn ăn không nổi nữa rồi, ban nãy cơm ăn thì ít, ăn cẩu lương thì nhiều.

Người này một câu, người kia hai câu, vô cùng hoà hợp mà nói chuyện, từ phòng bếp ra phòng khách, cái gì cũng có thể nói, vì Phác Xán Liệt là nhà thiết kế , còn Tiêu Chiến là hoạ sỹ có tiếng trong giới, rất nhiều điểm chung.

Tám chuyện cũng vừa vặn đến 9 giờ tối, Vương Nhất Bác ở bên cạnh không chen được câu nào vào, liền đem bộ mặt đầy sát khí từ đằng sau Tiêu Chiến lườm chết Phác Xán Liệt.

" Nga, cũng muộn rồi mau lên nghỉ ngơi"

" Đi thôi"

" Anh Phác ngủ ngon"

" Em dâu cũng vậy, ngủ ngon" Phác Xán Liệt đã chọc giận Vương Nhất Bác, vậy chọc thêm chút nữa cũng chẳng sao, dù sao giấm cũng đã đổ, đổ thêm có gì không được? Quả nhiên gương mặt điển trai của hắn thêm một tầng sát khí, hận không thể bóp chết anh.., Tiêu Chiến đột nhiên lạnh sống lưng, nhưng chỉ nghĩ do thời tiết chứ không phải từ người đằng sau mình.

" Không cho phép em gần gũi với anh ta!"

" Hả?"

" Kh..Không có gì, ngủ thôi"

Dù sao y cũng cần có người bầu bạn, Vương Nhất Bác hôn lên trán Tiêu Chiến sau đó ôm y vào lòng yên giấc.

-------------

Sắc trời vừa hửng đông, Vương Nhất Bác liền tỉnh dậy tắm rửa sau đó xuống tầng ăn sáng, lúc hắn lên Tiêu Chiến vẫn đang ngủ say, hắn đến bên y hôn lên đôi môi đỏ mọng một cái, lại liếc xuống bụng y khẽ nói

" Bố đi làm một lát, chiều sẽ đưa hai ba con đi khám nha"

Chính hắn cũng không để ý, khi nói ra câu này hết thảy đã có bao nhiêu cưng chiều ôn nhu. Vương Nhất Bác thay một bộ âu phục cao cấp cùng giày da, còn cẩn thận đặc biệt chỉnh lại điều hoà cho Tiêu Chiến, cuối cùng mới rời đi, nhẹ nhàng đem cửa phòng đóng lại.

Vương thị nhận được tin Vương tổng trở về, ai cũng bộ dạng sợ tái cả mặt, giới truyền thông cũng điên cuồng săn đón ở sảnh chính Vương thị, chính là quang cảnh rất bình thường ở nơi này, nhân vật tầm cỡ đến thế được báo chí truyền thông rất bình thường đi?

Chiếc Maserati vừa lao đến trước đại sảnh đỗ xịch một cái, đôi chân dài kiêu ngạo cùng đôi giày da sáng bóng bước ra, sau đó thân hình đẹp đẽ và gương mặt điển trai xuất thần của vị tổng tài Vương thị đều hiện ra trước mặt, rất nhanh chỉ trong chớp mắt đã toàn là ánh đèn flash. Ngàn câu hỏi như gào rú bên tai Vương Nhất Bác, hắn khó chịu nhíu mày . Kì Tử và vệ sĩ nhanh chóng bảo hộ Vương Nhất Bác đi vào bên trong, sau hai tháng không gặp hắn ngày càng cao cao tại thượng, đám truyền thông bị chặn bên ngoài rất không cam lòng mà vẫn gọi cố tiếng "Vương tổng".

Bên trong nhân viên cùng các giám đốc xếp thành hai hàng đón chào vị chủ nhân, thấy người vào liền toát mồ hôi lạnh, cho dù làm đến hơn chục năm ở đây vẫn sẽ bị sát khí trên người hắn doạ cho mất mật.

" Vương tổng"

" Vương Hạo Hiên đâu?" Vương Nhất Bác khó chịu nhất là khi nhân viên không làm việc mà bày ra cái loại chào đón kì công này, thời gian này mà ở trên văn phòng có phải đã kiếm được cả đống dự án, cả khối tiền rồi không?

" Anh không thích kiểu chào đón này sao? Haiz, cất công tôi huy động nhiều nhân viên như vậy" Vương Hạo Hiên đi tới, buồn bã uỷ khuất mà hỏi, Vương Nhất Bác chẳng để mắt đến, chỉ lãnh đạm lớn tiếng

" Tất cả về làm việc!"

Vương Nhất Bác đi qua Vương Hạo Hiên, bước vào thang máy công vụ, nhanh chóng lên tầng vào phòng làm việc của mình, có điều khi đi qua phòng vẽ của Tiêu Chiến mà bản thân làm cho y trước kia, nhịn không được đứng lại một chút. Hắn là người khô khan, từ trước đến nay đừng nói đến cảm nhận tranh, chính hắn còn chưa bao giờ muốn nhìn tranh cả, mà gần 10 năm ở với y, cũng chẳng bao giờ để tâm đến thứ y cất công vẽ ra.

Vương Nhất Bác thu hồi tầm mắt, bước vào bên trong phòng làm việc của mình, cho dù bản thân không ở đây thì nhân viên vẫn lên dọn dẹp thường xuyên, không bây giờ hắn sẽ bị chính bụi trong này giết chết!

Thư kí của Vương Nhất Bác đi vào, trên tay cầm cốc cafe đen nóng hổi, nhẹ nhàng đặt trên bàn sau đó nhanh chóng rời đi như chưa thể có ai vào trong đó, mặc dù vẻ ngoài Vương Nhất Bác lãnh đạm như có thể dùng ánh mắt sắc bén thấu tâm gan giết người, nhưng hắn thực sự rất điển trai, cho dù hắn đã có vợ, còn sắp có con, bất quá ai cũng rất mê muội hắn. Kể cả thư kí vừa rồi, khi đi ra ngoài mặt đỏ tía tai, như sắp bị khí chất bên người hắn bóp ngạt vậy.

" Vương tổng, đây là báo cáo gần đây của tập đoàn" Kì Tử mang lên một xấp tài liệu đặt trước mặt Vương Nhất Bác, hắn đang xem qua kế hoạch của quý tới, liếc một cái gật đầu

" Được rồi "

Khoảng rất lâu sau, cafe trên bàn đã xuất hiện đến hai cốc, hắn mới có thể ngẩng đầu lên một chút

Cốc cốc

" Vào đi" Vương Nhất Bác khàn giọng nói, lập tức thấy Vương Hạo Hiên đi vào, gương mặt vẫn mang nụ cười đi theo. Hắn đưa tay lên ray mi tâm, chẳng muốn để ý đến người này

" Đại ca, Chiến Chiến thế nào rồi?"

" Chiến Chiến? Xưng hô thân mật thế được sao?" Vương Nhất Bác vẫn vùi đầu trong đống tài liệu, phòng tổng giám đốc to lớn như vậy, tiếng của hắn cũng không to lắm nhưng ở trong này, cơ hồ đang muốn cảnh cáo anh.

" Đại ca à, tôi có vợ, cũng có con rồi việc gì phải để tâm đến xưng hô thân mật chứ"

" Cút ra ngoài làm việc đi" Vương Nhất Bác gằn giọng, đem tầm mắt đặt lên Vương Hạo Hiên, chán nản lại buông mắt xuống, anh đứng lên đi về phía góc phòng lấy ra hai cái cốc rồi tuỳ tiện lựa rượu rót vào, mang đến bàn làm việc của hắn một cốc rượu

" Nghe tôi phổ một chút về việc làm bố không?"

Chiếc bút mực cao cấp trên tay Vương Nhất Bác vốn dĩ đang một đường rồng bay phượng múa kí trên giấy, lập tức dừng lại , nét mặt hiện lên không ít hứng thú

" Nói đi"

" Việc đầu tiên anh cần làm chính là thay bỉm đó" Vương Hạo Hiên uống một hớp rượu, nghĩ đến việc mình thay tã bỉm cho đứa bé ở nhà, cực khổ biết bao sau đó lại tưởng tượng ra cảnh người đàn ông cao cao tại thượng này thay tã cho con trai mình, nhịn không được cười một tiếng.

" Bỉm? Đứa bé không đi vệ sinh trong phòng vệ sinh được sao?" Vương Nhất Bác nhíu mày nghi hoặc

Vương Hạo Hiên khóc luôn rồi, loại người gì đây? Hắn là bị cái chó gì vậy? Đứa bé vừa sinh ra yếu ớt vô cùng, chỉ biết khóc, ăn và đi ra bỉm thôi sao có thể vào phòng vệ sinh chứ?!

" đại ca à, anh đi chết đi"

***********

hmm Phác Xán Liệt nhìn như này này mấy cô=)))


Anh Chiến cười đẹp lắm , mãi giữ nụ cười trên môi anh nhé ❤️‍🔥.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net