Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trương Gia Nguyên lần đầu tiên gặp gỡ Nhậm Dận Bồng khi Nhậm Dận Bồng đang yên vị trên chiếc bàn đối diện với hàng loạt máy quay. Anh tự gọi mình là đàn cello.

Trương Gia Nguyên năm nay 17 tuổi chưa từng nghe qua có ai tự xưng là đàn cello.

"Tôi hỏi tên cậu cơ."

"Nhậm Dận Bồng."

Chàng trai chầm chậm đưa một tay ra, Trương Gia Nguyên không chần chừ đã vội vàng nắm lấy.

Sau này trong một lần tâm sự đêm khuya, Trương Gia Nguyên với tư cách bạn cùng phòng đối mặt với Nhậm Dận Bồng mà thắc mắc, Bồng Bồng vì sao luôn có thể chậm rãi như vậy, anh chỉ cười cho có lệ cuối cùng cũng không trả lời. Anh dùng ngón tay siết chặt vòng kéo của một lon bia lạnh liền bị Trương Gia Nguyên thuận tay cướp đi mất.

"Đôi tay của nghệ sĩ kéo đàn cello phải bảo vệ cho cẩn thận."

Chàng thiếu niên dùng khớp ngón tay kéo vòng tròn trên nắp lon bia, miếng sắt mảnh nhỏ được giật ra từ miệng lon còn đọng lại một lớp hơi nước kéo theo chất men màu vàng cùng bọt khí trắng xóa trào ra, âm thanh xào xạc tan vỡ, đưa lại cho Nhậm Dận Bồng. Nhậm Dận Bồng thật muốn hỏi Đôi tay của người đánh guitar không cần bảo vệ sao? Nghĩ rồi lại nhấp một ngụm bia lạnh, chất lỏng chảy dọc từ cổ họng xuống chu du khắp thực quản cùng dạ dày đánh thức một cánh bướm nhẹ nhàng rung động.

Trương Gia Nguyên đối tốt với anh đã thành thói, Nhậm Dận Bồng tin tưởng cậu cũng thành quen, từ dùng chung một tủ quần áo, suốt nửa tháng mặc đồ giống nhau, đến cả nhạc cụ coi như tâm can bảo bối cũng có thể tùy ý giao cho đối phương.

Gia đình Nhậm Dận Bồng vốn quản giáo nghiêm ngặt cho nên ngay cả khi quay video anh vẫn không ngừng ngưỡng mộ bầu không khí thoải mái trong nhà Trương Gia Nguyên.

"Mang anh tới đó."

Trương Gia Nguyên cách đồng đội nhìn về phía Nhậm Dận Bồng, tóc mái rũ xuống chạm đến đôi mắt lấp lánh ánh sao cùng một cái gật đầu khe khẽ không dễ phát hiện.

Nhậm Dận Bồng không thẳng thắn cởi mở như người gốc Trùng Khánh điển hình, chỉ thích đem chân tình của mình che giấu thật kỹ.

Trương Gia Nguyên cũng là dùng toàn bộ dũng khí mới có được can đảm lao vào đêm hè Vô Tích, cùng nhạc phổ tán loạn bay đầy trời, tiếng nhịp điệu vang vọng nơi cầu thang bộ, dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, dùng hơi thở cảm nhận từng dây đàn, dung hòa thanh âm giữa từng đầu ngón tay.

Trận chung kết ngày đó, giữa những mảnh pháo hoa giấy tung bay cùng tiếng nhiệt liệt cỗ vũ của mọi người, hai người cứ như vậy mà sóng vai cùng bước lên sân khấu. Vai áo mơn man ma sát vào nhau, cách một lớp sơ mi trắng vẫn cảm nhận được một chút hơi ấm nhẹ nhàng tỏa ra.

Trong suy nghĩ của bọn con trai trung học, Trùng Khánh ngoài ớt ra thì chỉ có sương mù. Trương Gia Nguyên không thích ăn ớt, cho nên cậu càng thích liên tưởng Nhậm Dận Bồng thành sương mù.

Mà Nhậm Dận Bộng xác thực giống như sương mù.

Tỷ như, thời điểm Trương Gia Nguyên từ trên môi Nhậm Dận Bồng nếm thử được một ngụm mật hoa quế, ánh chiều tà nơi Vô Tích chậm rãi chiếu qua đôi môi mềm mại của Nhậm Dận Bồng, loang loáng ánh nước. Thời điểm anh mỉm cười nói: Không thể tìm ra Trương Gia Nguyên thứ hai. Còn có thời điểm anh ở trên sân khấu hơi nghiêng đầu kéo cello.

Rất nhiều năm về sau, Trương Gia Nguyên vẫn luôn nhớ đến buổi tối dã ngoại ngày hôm đó, khoảnh khắc họ cùng ngồi trên bãi cỏ, cậu đọc to lưu bút tốt nghiệp gửi đến Nhậm Dận Bồng. Thiếu niên Trương Gia Nguyên năm mười bảy tuổi viết

"Gửi Nhậm Dận Bồng."

"Anh nhất định phải mở lòng mình ra."

"Anh là sự tồn tại lương thiện nhất."

"Anh nhất định phải lương thiện cả đời này."

Sau này Trương Gia Nguyên lại nghĩ, hóa ra anh ấy chưa từng đồng ý với cậu sẽ thiện lương cả một đời.

-----

Nhậm Dận Bồng trong ký túc xá Hệ Ngân Hà lặng lẽ ngồi thật lâu. Hợp đồng của Phó Tư Siêu đã được gia hạn thêm, anh cũng ký một hợp đồng 10 năm. Trong những ngày Hệ Ngân Hà còn ở Minh Nhật Chi Tử, có những khoảnh khắc mơ hồ khiến anh từng hoàn toàn yên tâm tựa lưng mình vào người cậu học sinh trung học người Đông Bắc.

Anh ngả người lên giường suy nghĩ về tương lai. Ký ức chầm chậm mở ra như hình ảnh trong một cuốn phim cũ cùng tiếng cello vang mãi không ngừng.

Đột nhiên giường đệm lõm xuống một khoảng, hương vị tản mát trên người Trương Gia Nguyên bay vào lấp đầy lồng ngực anh.

"Đau thắt lưng?"

Ngay sau đó, đôi bàn tay Nhậm Dận Bồng không thể quen thuộc hơn khẽ vươn ra. Ngón cái hướng vào trong cùng bốn ngón còn lại cố định bên ngoài, dùng lực vừa phải xoa dọc theo sống lưng Nhậm Dận Bồng, cuối cùng dừng lại nhấn tìm vài cái huyệt trên eo.

"Em sẽ mát xa sao?"

Nhậm Dận Bồng không ngẩng đầu, nhàn nhạt lên tiếng. Anh muốn quay người, lại vô tình khiến cho một góc áo bị vén lên.

Da thịt trên eo vừa vặn chạm phải bàn tay ấm áp của Trương Gia Nguyên. Ngón tay thô ráp của người chơi guitar nhất thời cọ sát vào nơi tập trung nhiều dây thần kinh cảm giác, vừa mềm mại vừa nhạy cảm. Trương Gia Nguyên vẫn đang giữ nguyên tư thế ấn tay trên eo anh, trên làn da mỏng manh như lưu lại một ấn ký nóng rực.

Đốt xương sống của Nhậm Dận Bồng chịu kích thích giống vừa có dòng điện chạy qua, một mực vùi đầu vào trong gối. Hai người đều ngầm hiểu rõ ràng nhưng chẳng ai lên tiếng

"Mười năm nữa, chúng ta vẫn có thể làm bạn đúng không?"

Nhậm Dận Bồng hỏi

"Bắt buộc phải như vậy, những năm tháng đẹp đẽ nhất cuộc đời em đều là anh xuất hiện, anh có gì không thể..."

Trương Gia Nguyên gấp gáp đến nỗi nói ra cả giọng Bắc Kinh, sau đó từ từ mới sửa lại thành phương ngữ thường ngày. Nửa câu còn lại chỉ nén xuống không dám nói ra.

Tết sắp đến rồi, Bắc Kinh hôm nay đón trận tuyết đầu mùa.

Nhậm Dận Bồng lớn lên ở phương Nam, nhìn thấy tuyết không được mấy lần, ngay cả cảm giác lành lạnh khi bông tuyết chui vào trong cổ áo cũng thấy mới lạ. Anh nhét tay vào túi áo Trương Gia Nguyên, đứng sau lưng người, ngây ngốc nhìn ánh đèn đường chiếu sáng bông tuyết phiêu phiêu đáp xuống lại bị gió thổi ngược lên tung bay rối loạn giữa không trung.

"Chỉ cần là anh, tất cả đều có thể."

May mắn thay, Trương Gia Nguyên về sau khi đứng trước trận tuyết đầu mùa ở Bắc Kinh đã dồn đủ dũng khí nói nốt nửa câu từng bị kìm nén.

Nhậm Dận Bồng xác thực nghe rõ ràng từng lời Trương Gia Nguyên nói, chỉ là nghĩ không thông. Trương Gia Nguyên từ khi nào đã cao hơn anh một chút, ánh mắt dưới mái tóc đen như mực kia tưởng chừng có thể xiên thủng vài lỗ trên người anh.

Dải pháo hoa trên đầu hai người bừng sáng, kêu vang âm thanh cuối cùng trước khi nổ thành từng mảnh vụn, mang theo kim phấn cùng tàn lửa không ngừng rơi xuống đất. Giữa tiếng vỗ tay tiếng reo hò hân hoan của mọi người, nó dần lụi tàn, nương theo ánh lửa tan biến vào hư không.

Đồng đội đều đã ở đây cùng nhau vui vẻ ngắm pháo hoa, Nhậm Dận Bồng không nói lời nào, đến cả việc yết hầu nhẹ di chuyển cũng bị tiếng ồn xung quanh che lấp.

Đối với Nhậm Dận Bồng mà nói giữa bọn họ dường như từng có chút gì đó, lại dường như chưa từng có gì.

----

Trương Gia Nguyên thích Nhậm Dận Bồng giống như thích sương mù.

Cậu đoán Nhậm Dận Bồng có lẽ cũng thích cậu như vậy.

Ngày 30 tháng 8, Nhậm Dận Bồng nhận thông báo phải đi đến Thượng Hải, Trương Gia Nguyên ôm điện thoại dựa vào túi đàn guitar, vừa uống bia vừa đăng một bài weibo. Mặc cho thời điểm này Nhậm Dận Bồng đối với cậu luôn có thái độ hận không thể mau chạy trốn cùng biểu cảm lãnh đạm cấm người tới gần.

"Tôi cho rằng, tình yêu không phải một điểm đến mà là hành trình chúng ta đang đi."

Nhậm Dận Bồng chưa từng nói thích cậu, Trương Gia Nguyên cũng chẳng khác là bao, cậu cũng chưa từng mở lời.

Nghĩ một hồi, Trương Gia Nguyên lại ngả lưng lên giường Nhậm Dận Bồng, nằm gọn giữa đống chăn đệm cùng ga giường tối màu.

Trương Gia Nguyên không biết Nhậm Dận Bồng đang sợ hãi điều gì càng không rõ anh có phải thật sự chán ghét cậu hay không. Cậu từng có thói quen chờ anh cùng tan làm, dần dần lại biến thành chỉ có thể lặng lẽ đi theo anh bước lên cùng một chiếc xe trở về ký túc xá, sau đó im lặng suốt một chặng đường dài thẳng cho tới khi đèn phòng đều đã tắt. Những lời đồn vô căn cứ ở trên mạng, Trương Gia Nguyên từng giải thích vài lần nhưng dường như không hề có hiệu quả. Nhậm Dận Bồng cứ mãi như vậy giống như một chú chó nhỏ lang thang giữa trời tuyết lạnh giá.

Trương Gia Nguyên tuổi mười tám là thiếu niên phương Bắc yêu thích ở trong tuyết chơi đùa, nhưng giờ đây tuyết lại trở thành nguồn gốc căn bệnh rối loạn tâm lý sau chấn thương của cậu.

"Bồng Bồng, Bồng Bồng."

Trương Gia Nguyên không biết có phải bản thân đối với những chàng trai khác đều có chung một loại cảm xúc hay không. Đại khái đoán được hẳn là không phải đâu.

Trương Gia Nguyên từ nhỏ đã sợ đau lại càng sợ phiền phức nhưng chỉ trong vài tháng ngắn ngủi quen biết Nhậm Dận Bồng, cậu tình nguyện mở lồng ngực của mình ra, dùng mạch máu đan xen tạo cho người một dây đàn cello, dùng từng mạch đập nơi trái tim kết thành nhịp điệu tặng người.

Nhậm Dận Bồng trước nay đều cho rằng bọn họ chỉ là khách qua đường, vô tình bắt gặp nên đi nhờ một chuyến xe. Gặp gỡ trong tình cờ, chia tay trong dự kiến, hà tất phải nói tới chuyện trùng phùng.

Mỗi khi phải đối mặt với Trương Gia Nguyên, cách giải quyết tốt nhất chính là chạy trốn.

Thời gian ở Sáng Tạo Doanh, anh thật sự trở thành một người xem, nhìn Trương Gia Nguyên hoạt bát náo nhiệt, nhìn cậu vui vẻ ôm người này ôm ngươi kia. Mặc cho Trương Gia Nguyên giống như không hề biết tức giận, trước mặt anh luôn bày ra vẻ mặt tươi cười, giúp anh vác bao đàn, giúp anh đứng sau ống kính chỉnh lại cổ áo. Nhưng là cậu đối với vô số người khác cũng đều có dáng vẻ này.

Nhậm Dận Bồng chỉ muốn chân chính làm một người qua đường. Thoát khỏi buổi chiều tà nơi Vô Tích, hai người trao nhau mật hoa quế. Thoát khỏi cậu học sinh 17 tuổi vì muốn anh nhanh chóng được ăn mà dùng răng lột vỏ dừa. Thoát khỏi chàng thiếu niên ở trên máy bay đưa cho anh một quả cam đã bóc sẵn vỏ.

Anh càng muốn triệt để thoát khỏi Nhậm Dận Bồng ngày đó đứng giữa trời tuyết trắng không có dũng khí đáp lại

"Mùa hạ này có thể gặp được em, anh thật sự rất vui."

Anh nắn nót từng câu từng chữ viết vào lưu bút tốt nghiệp

Nhưng hiện tại đã sang xuân, mùa hạ ở Vô Tích nên kết thúc rồi.

Trương Gia Nguyên ký hợp đồng ra mắt với vị trí từ trung bình đến thấp. Trong lòng mỗi người đều rõ ràng. Nửa năm trên đảo giống nhau, đổi lấy một tương lai không chung đường.

Đêm thành đoàn ngày đó, ruy băng cùng pháo giấy uyển chuyển bay đầy trời, cực kỳ giống với màu tuyết nhiễm bụi trần ở Bắc Kinh, đều lưu loát đáp xuống mái tóc hai người họ. Chỉ khác là, bọn họ hiện tại cách nhau thật xa, không còn giống như đêm hè Vô Tích sóng vai nhau cùng reo hò.

Nhậm Dận Bồng nhìn bộ đồng phục được là phẳng phiu của Trương Gia Nguyên, đứa nhỏ học cấp 3 ngày nào đã sớm tập thành thói quen luôn treo trên môi nụ cười thương mại. Mà hiện tại cậu đang cùng đồng đội mới vui vẻ ôm nhau trước hàng trăm ánh đèn và ống kính. Nhậm Dận Bồng bất giác nhớ đến thiếu niên trong Ký túc xá Hệ Ngân Hà, đồ ngủ xanh lục nhăn nhúm để lộ cả mắt cá chân.

Sau khi người xung quanh tản ra bớt, Trương Gia Nguyên vươn tay bắt lấy một mảnh pháo giấy đang rơi xuống. Đôi tay người chơi guitar vẫn luôn gầy như vậy, ngón tay thon dài với những khớp xương hiện lên rõ rệt, khi kéo căng lòng bàn tay sẽ xuất hiện vài vết khô nẻ nho nhỏ do thói quen không thích ăn hoa quả dẫn đến thiếu vitamin mà thành. Đó là bàn tay Nhậm Dận Bồng từng nắm chặt khi tập chơi ván trượt, là khi đứng trước cửa nhà ma mười ngón tay lặng lẽ đan vào nhau.

Tin tốt là, Trương Gia Nguyên đã trở thành một ngôi sao. Tin xấu là, về sau bất luận cậu tỏa sáng hay vụt tắt, tất cả trong mắt anh đều đã cách một khoảng quá xa vời. Nhậm Dận Bồng thầm nghĩ.

---

Sau khi thành đoàn, Trương Gia Nguyên từng trở về ký túc xá vài lần để thu dọn hành lý nhưng không một lần dám gõ cửa căn phòng dán hình con thỏ ở cuối hành lang.

Nhậm Dận Bồng cũng từng xem vlog ngày thường của INTO1, Trương Gia Nguyên chụp hình Lâm Mặc, Trương Gia Nguyên giúp Lâm Mặc bóc vỏ trứng gà.

Trong trí nhớ của Nhậm Dận Bồng, ngày còn ở đảo Hải Hoa anh từng nhiều lần gặp Lâm Mặc khi cậu ấy đang cúi đầu chăm chú viết kịch bản cho Nhật ký Đại đảo. Anh đối với Lâm Mặc ấn tượng rất sâu sắc, cũng từng tránh camera chào hỏi nhau vài lần, bởi vì anh phát hiện, người này thế nào lại có điểm giống anh, đều là trò đùa của giới tư bản.

Khi Nhậm Dận Bồng trở về ký túc xá Hệ Ngân Hà, giường của Trương Gia Nguyên đã được dọn trống trơn, chỉ còn một chiếc hộp nhựa thông đặt trên bàn. Đây là trong một lần tập luyện lúc còn tham gia Minh Nhật Chi Tử, anh đã ngẫu nhiên nói muốn có một hộp.

Lần nữa gặp lại là vào buổi họp thường niên của công ty dịp cuối năm 2021, mọi người gặp nhau cùng nhau hàn huyên đôi ba câu, Nhậm Dận Bồng đi tới chào hỏi thành viên INTO1 trước đây có quan hệ tốt với anh. Một năm này hoạt động của INTO1 vô cùng ít, ngoại trừ thỉnh thoảng thấy trên vài hotsearch do công ty mua, anh chưa từng gặp lại Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên mặc kệ ồn ào xung quanh, kéo anh cùng nâng ly, rốt cuộc lần này cậu cũng có cam đảm ôm lấy vai anh rồi.

Nhậm Dận Bồng mượn men rượu có sẵn trong người bông đùa hỏi cậu có phải ở trong nhóm mới tìm được chân ái rồi.

"Anh coi em là loại người như thế sao, Bồng Bồng?"

Trương Gia Nguyên không đặt ly rượu xuống, nhìn vào đôi mắt mơ màng của Nhậm Dận Bồng nói từng chữ. Cậu vẫn như trước đây, gọi anh là Bồng Bồng. Than hồng nóng rực cuối cùng đã rơi vào trong tuyết, khoảnh khắc bị lạnh lẽo vây quanh, nhiệt ý đành chấp nhận nói ra lời từ biệt.

Ý niệm giống như những con thiêu thân bất chấp lao đầu vào lửa, Trương Gia Nguyên từng kỳ vọng, bọn họ có thể tình nguyện tiến về phía trước 99 bước, rồi tại bước cuối cùng đứng đợi đối phương quay đầu.

Đáng tiếc chẳng có ai trong hai người họ muốn quay đầu.

Trương Gia Nguyên từng nhiều lần mơ thấy cậu cùng Nhậm Dận Bồng không cần thể diện, phá vỡ đi lớp phòng tuyến của một bước cuối cùng để ở bên nhau, mơ thấy vòng eo trần trụi an ổn dựa sát vào đối phương, mơ thấy đôi môi mang vị mật hoa cùng mái tóc đen mềm mại. Mơ thấy người trong mộng nói với cậu rằng Có thể gặp được em, anh thật sự rất vui.

Trương Gia Nguyên tốn nhiều năm mới ép được bản thân từ trong mộng thanh tỉnh.

----

Sau khi INTO1 tan rã, các thành viên nước ngoài đều trở về nước, thành viên trong nước cũng chẳng ai tiếp tục hợp thành nhóm 3 nhóm 5. Trương Gia Nguyên tài nguyên tống nghệ kéo về tay đều không tồi, nghe nói còn ở trong vòng giải trí tìm được một người bạn gái gia cảnh khá tốt.

Nhậm Dận Bồng sau một năm vùi đầu ôn thi thạc sĩ cuối cùng cũng ngoi lên. Có một ngày anh vô tình mở Instagram của Trương Gia Nguyên, nhìn thấy vào ngày sinh nhật anh có một bài đăng.

Hình ảnh là tấm ảnh đám mây trên bầu trời mà hai năm trước Nhậm Dận Bồng từng xóa đi.

Từng nghe có người nói, Trương Gia Nguyên đã giấu tấm ảnh này ở trang thứ hai của Weibo suốt 2 năm.

Nội dung là đoạn thơ "Người tình" của  Joger Luis Borges **

Nhậm Dận Bồng chợt nhớ lại đêm hè Vô Tích nhiều năm trước, nhớ tới đêm thành đoàn trên đảo Hải Hoa, khoảnh khắc được xướng tên ở vị trí thứ 8 Trương Gia Nguyên đã tìm kiếm anh, lặng lẽ nhìn trong giây lát.

Nhậm Dận Bồng cho rằng bản thân sẽ không bao giờ rơi lệ nữa, nhưng anh vẫn dựa vào ghế sô pha trong ký túc xá chậm rãi ngồi xuống khóc không thành tiếng.

Anh từng cảm thấy bản thân không rõ phương hướng, lạc lõng đi lang thang thật nhiều năm. Nhưng Nhậm Dận Bồng không biết, kỳ thực Trương Gia Nguyên đã theo sau anh rất lâu, rất lâu, mãi cho tới khi sương mù tan biến.



-------------------------

Lời người dịch:  Ở đoạn được đánh dấu ** tác giả của truyện đã trích dẫn một bài thơ. Tuy nhiên mình không tìm thấy thông tin về bài thơ đó bằng tiếng Việt, để tránh sai sót làm sai lệch đi nội dung và nghệ thuật của một tác phẩm văn học mình không dịch lại đoạn thơ đó. Nếu bạn nào muốn đọc có thể tham khảo link:  https://zhuanlan.zhihu.com/p/344078800

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net