17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải có thể được coi là nam thần bóng rổ của Học viện Nam sinh.
Cứ cuối giờ học, hắn đều tới sân bóng rổ sau trường chơi bóng. Hình ảnh nam sinh có khuôn mặt đẹp như một vị thần, mặc áo sơ mi trắng, quần âu ôm lấy đôi chân thon dài, tay mân mê trái bóng màu cam với những cú úp rổ hoàn hảo làm mọi người điêu đứng. Mấy nữ sinh cứ tan học đều cố tình đi qua nơi này ngắm nhìn hắn, hò hét đầy ngưỡng mộ, thậm chí còn chụp ảnh. Mấy cô giáo trẻ về thực tập tại trường cũng hay đứng từ xa xem hắn chơi bóng, chỉ dám thầm cổ vũ trong lòng chứ không bộc lộ ra.
Dạo gần đây, các nữ sinh còn kéo tới đông hơn trước. Không phải chỉ vì ngắm Vương Tuấn Khải soái ca chơi bóng rổ, mà còn vì bên hắn xuất hiện một người khác. Nam sinh cao đến tai Vương Tuấn Khải, bộ đồng phục lúc nào cũng sơ vin gọn gàng, luôn mang theo rất nhiều sách. Nam sinh với đôi mắt hổ phách rất có hồn và nụ cười đồng điếu dễ thương.
Người đó đương nhiên là Dịch Dương Thiên Tỉ.
Một bên hăng hái chơi bóng, một bên an tĩnh đọc sách. Có những lúc Vương Tuấn Khải nghỉ giải lao sẽ tới chỗ Thiên Tỉ uống nước. Cậu sẽ dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt hắn, ánh mắt cùng nụ cười đối với hắn chứa đầy ôn nhu, còn hắn sẽ xoa đầu cậu và cười đến lộ hai răng nanh tinh nghịch.
Đồng điếu kề răng nanh, đối với các nữ sinh kia thực sự là mỹ cảnh!

"Thiên Tỉ, đọc sách mãi như vậy không chán sao?!" Vương Tuấn Khải dùng khăn tay của Thiên Tỉ lau mồ hôi, ngửa cổ uống một ngụm nước.

"Mình thích đọc sách cũng giống như cậu thích chơi bóng rổ thôi."

Thiên Tỉ liếc nhìn Vương Tuấn Khải, trên môi nở nụ cười đồng điếu khả ái. Từ phía xa, mấy nữ sinh kia nhìn hai người trò chuyện thân mật liền hò hét vang trời. Vương Tuấn Khải hướng phía họ vẫy tay một cái, còn cười đến lộ ra răng nanh.
Thiên Tỉ khó chịu nhíu mày, đó là hành động tự nhiên khi thấy người mình thích cười với người khác không phải mình. Cậu giơ quyển sách chắn ngang tầm nhìn của mình, để không phải nhìn thấy cảnh kia.
Vương Tuấn Khải nhìn biểu cảm cùng hành động của Thiên Tỉ, cảm thấy rất thú vị. Hắn nhẹ nhàng bước tới giật lấy quyển sách của cậu, lật lật vài trang sách, còn giả vờ ngáp một cái chán nản.

"Loại sách văn học khô khan này có gì hay mà cậu hứng thú vậy?!"

"Đã nói rồi, mình thích đọc sách cũng như cậu thích chơi bóng thôi. Giờ thì mau trả sách lại đây!"

Thiên Tỉ đứng bật dậy, vươn tay muốn lấy lại sách. Nhưng Vương Tuấn Khải có lợi thế chân dài, cậu có cố gắng thế nào cũng không với tới. Hắn trông vô cùng nhàn nhã, chỉ cần đứng yên giơ tay cầm sách lên, còn Thiên Tỉ thì vô cùng khổ cực, dùng mọi nỗ lực giành lại sách. Bỗng nhiên cậu trượt chân một cái, mất đà ngã về sau. Vương Tuấn Khải nhanh chóng vươn tay giữ lấy thắt lưng cậu.
Ngoài kia lại vang lên tiếng nữ sinh reo hò thích thú.

"Chơi bóng với mình, mình sẽ trả sách cho cậu."

"Nhưng mình không biết chơi."

"Không sao, mình dạy cậu."

Vì muốn lấy lại sách, Thiên Tỉ đành nghe theo lời Vương Tuấn Khải. Cậu cởi bỏ áo khoác cùng cravat, tiến tới chỗ hắn đang ở giữa sân thành thạo đập bóng. Vương Tuấn Khải ném bóng cho Thiên Tỉ, sau đó đứng sau lưng cậu cẩn thận hướng dẫn. Lưng người này gần như dính sát vào lồng ngực người kia, nụ cười nở rộ trên môi.
Chiều tà ngày hôm ấy, trên sân bóng rổ, hai nam sinh cùng nhau tranh giành trái bóng cam, nụ cười của họ xua tan cái ảm đạm của buổi hoàng hôn.
Tuy không thích bóng rổ, nhưng có thể chơi bóng cùng người mình thích, có thể ở gần người ấy, có thể tự nhiên nói cười với người ấy như vậy, dùng bóng rổ để gắn kết cả hai. Cho dù nó chỉ kéo dài trong khoảnh khắc, cũng đủ khiến người ta mãn nguyện.

---TBC---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net