Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất Bác sốt ruột chờ đợi trong phòng thể dục, phải nói đúng hơn là hắn đang bực mình vì bị xem nhẹ lời nói, đã 30 phút rồi, có đi chậm từ từ thì bây giờ cũng đã đến nơi rồi, chết tiệt hắn rất ghét những người không xem lời nói của mình ra gì, tâm trạng đã không tốt sẵn giờ còn lại bị một tên Omega thấp kém cho leo cây, nghĩ đến đây chịu không nỗi rồi hắn đùng đùng rời khỏi phòng hướng thẳng đến lớp học mà đã mấy ngày chưa đặt chân tới, nhất định phải dạy cho cậu ta một bài học, thấy hắn xuống nước không có nghĩa là thích làm gì thì làm.

"TIÊU CHIẾN"

Một tiếng gọi lớn khiến cái ồn ào náo nhiệt bỗng dưng im bặt, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về hướng Ju, hắn lại không mảy may để tâm đến chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Chiến - người vừa bị hắn dọa cho giật mình và đơ ra kia, phần lớn mọi người đều ngạc nhiên vì Nhất Bác hiếm khi lên lớp, hầu như thời gian của cậu ta khi đến trường chỉ là ngủ hoặc chơi bời ở nơi xó xỉnh nào đó.

"Cậu to gan lớn mật dám coi thường lời tôi nói sao?"

"Kh..."

Chưa kịp nói từ nào, hắn đã xông đến kéo tay cậu đi ra khỏi lớp trước những cặp môi há hốc ra vì kinh ngạc, thế nào mà một tên luôn coi thường Omega như Nhất Bác lại có những hành động động chạm lạ thường như vậy, người duy nhất không ngạc nhiên có lẽ là tên vừa xơi chọn một cú đấm của hắn ở phòng để đồ.

"Đau...từ từ...tôi tự biết đi!"

Nhất Bác nắm chặt cổ tay cậu kéo đi một mạch mặc kệ người phía sau không muốn mà giãy giụa, hắn cứ thế lôi cậu đi như lôi một món đồ khiến cổ tay đỏ hết lên vì đau nhức.

Khi đến phòng dụng cụ, vì nằm khá gần nhà kho của trường nên ở đây rất vắng vẻ, phải nói là rất ít người tới đây nếu không có bài thể dục gì đặc biệt. Vừa vào đến hắn lập tức quăng cậu vào phòng rồi chốt cửa lại, Tiêu Chiến vẫn còn hơi hoảng loạn lại thêm hành động kia của hắn nên cơ thể bất giác rụt lại như tự bảo vệ chính mình theo phản xạ.

"Yên tâm, tôi chỉ nói chuyện. Không làm gì cậu."

Hắn bình thản nói rồi ngồi xuống cái ghế to bên cạnh tủ đồ chứa đồng phục thể thao cũ của trường rồi ra hiệu cho cậu ngồi đối diện mình với một ánh mắt không thể sắc lạnh hơn. Tiêu Chiến đương nhiên biết tự lượng sức, hai tay bấu chặt gấu áo đồng phục rồi đề phòng ngồi xuống ghế, mắt thì luôn nhìn xuống chân mà không muốn ngước lên để đối mặt với hắn. Còn Nhất Bác thì luôn nhìn chằm chằm cậu với ánh mắt thăm dò từ đầu đến giờ, cả hai vẫn không thể tin được sau ngày hôm đó xảy ra lại có thể ngồi riêng cùng nhau thế này.

"Chuyện hôm đó...tôi muốn nói rõ."

Nhất Bác hiện giờ chắc trong buồn cười lắm, bình thường ăn nói cao ngạo, mỗi một câu nói ra khiến kẻ khác phải khiếp sợ để rồi bây giờ lại lắp bắp như vậy.

"Chuyện thành ra như vậy, còn nói gì được nữa..."

Tiêu Chiến nhanh chóng phản bác lại ý muốn gợi lại chuyện khủng khiếp kia của hắn, cậu không thể hiểu được hắn muốn gì ở mình, mọi thứ đều đã xảy ra rồi, giờ chỉ còn cách giết cậu mới có thể xoá bỏ nó như chưa từng xảy ra thôi.

"Im lặng!"

"..."

"Hôm đó tại sao cậu không mang theo thuốc? Theo tôi nhớ thì Omega sẽ biết kì phát tình của mình xảy ra khi nào nên có thể để đề phòng mọi tình huống xảy ra."

Tiêu Chiến không ngờ hắn lại có thể nói thẳng ra điều đáng xấu hổ này, khuôn mặt bất giác đỏ lên nhưng tại sao cậu cứ cúi gằm mặt xuống nên có lẽ hắn không thấy, giờ cậu chẳng biết nên làm thế nào, bàn tay cứ dày vò gấu áo đến nhăn lên, có lẽ hắn nghi ngờ mình bẫy hắn chăng, thật điên rồ.

"Hôm đó...tôi không ngờ nó lai xảy ra sớm như vậy...vì...vì bình thường phải tận hai tuần nữa mới đến...cho nên tôi không kịp...làm gì cả..."

"Có chuyện đó sao?"

"Tôi lừa cậu làm gì? Vương Nhất Bác cậu nghĩ tôi cố tình bẫy cậu sao? Cậu điên à? Tôi đâu có ngu ngốc đến nỗi tự cướp đi lựa chọn và tự do của mình với một tên luôn khinh bỉ coi thường tôi là cặn bã như cậu! Với lại cậu nghĩ tôi dùng cách này để được vào ngôi nhà lắm tiền của cậu sao? Cậu tự tin quá mức rồi đấy, tôi có chết cũng không muốn làm loại chuyện đó với cậu."

Tiêu Chiếnkhông kiềm chế được mức độ quá đáng của hắn đối với mình mà mất bình tĩnh hét lên, cậu như sắp khóc đến nơi, đôi môi đỏ hồng mấp máy run rẫy con mắt thì nhìn thẳng vào hắn với đầy hận ý, tên này sao có thể mặt dày như vậy.

"Rõ ràng lúc đó cậu...cậu có thể bình tĩnh lại và chạy đi được nhưng tại sao cậu lại... hại tôi"

Thật sự cậu không muốn khóc, nhưng nước mắt lại cứ tuôn ra mà không nghe theo lý trí khẩn hoảng của cậu, thật sự khi nhìn lại việc vừa xảy ra với mình cậu vẫn không thể tin nỗi đó là sự thật, thật đáng ghét, giọt nước mắt không thể kiểm soát ấy luôn là lý do khiến cậu bị coi thường, bị cho là yếu đuối,Nhất Bác hắn chắc chắn sẽ càng nghĩ vậy.

"Lúc đó tôi có lẽ có thể, chạy đi, nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao lúc đó lại muốn đến gần cậu, có thể là do mùi hương của cậu quá mê hoặc khiến tôi không còn chút tỉnh táo."

"Vương Nhất Bác! Cậu nói như thể chuyện này nhẹ tênh như lông hồng vậy sao? Cậu cố tình hại tôi...cậu...hức...cậu gây nên chuyện này, khiến tôi muốn thừa sống thiếu chết, giờ lại tỉnh bơ nói những lời đó... Cậu không phải con người nữa!!

Tiêu Chiến gào lên trong tiếng nấc nghẹn ngào, thật sự lúc đó nếu hắn chạy đi chuyện khủng khiếp này sẽ chẳng xảy ra với cậu, tên khốn khiếp mãi là tên khốn khiếp mà thôi, hắn đang lấy tính mạng của cậu ra đùa hay sao?

Nhất Bác khuôn mặt đen khịt lại khi nghe những lời nói vừa rồi của cậu, hắn đứng bật dậy khiến cậu hoảng sợ mà thu người lại, thật sự hắn không thể hiểu tại sao mình lại thành ra như vầy nữa, hắn cảm giác bây giờ không thể dùng bạo lực chấn áp cậu ta như lúc trước được nữa, có thể sẽ là trò hề của mọi người khi mà hắn dịu lại khuôn mặt mình rồi tiến về phía cậu, ngồi xuống trước gương mặt tèm lem nước mắt kia và đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má ấy. Thật sự Tiêu Chiến là một Omega rất đẹp với đôi mắt hai mí đầy bí ẩn và sự dụ hoặc, đôi môi căng mọng đỏ hồng kia thật sự khiến cho người ta cảm thấy ngọt ngào, làn da cũng rất mịn màng. Đến hiện tại hắn mới phát hiện ra điều đó khi nhìn gần cậu hơn, trước đó thật sự những gì hắn dành cho cậu chỉ là hành động bắt nạt và coi thường cả sự khinh bỉ nữa, Nhất Bác luôn cảm thấy vậy, một thằng con trai mà mang cá thể Omega thì thật sự rất đáng bị như thế, một cá thể yếu đuối, không có quyền tự do riêng của mình, nhưng giờ lại phát hiện ra cậu ta dù là nam mà mang cá thể thấp kém yếu đuối đó cũng rất ổn, không quá thô ráp nam tính, lại không yểu điệu như con gái, tất cả chỉ có thể nói là đẹp hài hoà

Nhất Bác mân mê ngắm nhìn vẻ mặt đọng những giọt nước mắt mặn chát đó đến nỗi quên mất mình là ai và quên mất mình đang làm cái gì cho đến khi Tieeu Chieens khẽ cựa mặt né tránh bàn tay to lớn đang chạm lên mặt cậu thì hắn mới thu tay lại, khó xử trở lại ghế ngồi của mình, gầm từ trong miệng mấy tiếng như thế vừa rồi mình đã làm một chuyện rất điên rồ.

"Xin lỗi...tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net