🔞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác bị đè lên bồn rửa tay, môi lưỡi quấn quýt, từng tiếng thở dốc làm người mặt đỏ tim run vang lên trong phòng vệ sinh.

Đôi mắt Vương Nhất Bác ngập nước, cổ áo lỏng lẻo rơi trên vai, xương quai xanh ẩn ẩn hiện hiện; chiếc quần dài cùng chiếc boxer im lặng nằm nơi góc phòng, thứ duy nhất còn sót lại trên người cậu là áo sơ mi, điều này khiến cả người cậu như tản ra hương vị mê người.

Đây là hình ảnh gì chứ?

Quá con mẹ nó gợi tình rồi!

"Vương Nhất Bác, em đang cố ý khiêu khích anh sao?"

Vương Nhất Bác nhếch môi, bàn tay không yên phận lần mò đến nơi nào đó đã ngẩng đầu trên người đối phương, ngón chân khều khều chân người nọ.

"Em cứ thích như vậy đấy. Làm sao? Sợ ư?" Cậu vừa nói vừa liếm môi, tựa hồ muốn thử thách giới hạn của Tiêu Chiến, tuy rằng trên thực tế cũng không hẳn là như vậy.

Viên kẹo ngọt trước mắt anh, có vẻ rất thích việc nhìn anh ngậm đắng nuốt cay.

Thế nhưng trước mắt, anh chưa thể làm gì được, hấp tấp quá có thể dẫn tới tình trạng máu chảy thành sông. Dầu anh không phải thái giám, nhưng anh vẫn chưa cầm thú đến độ đó đâu.

Vương Nhất Bác còn đang thắc mắc vì sao đợi mãi mà không thấy Tiêu Chiến có phản ứng gì thì ngay lập tức, một tay anh luồn qua đầu gối, một tay luồn qua lưng cậu, và rồi, chiếc mông cậu chào tạm biệt cái bồn rửa tay. Nói chính xác là, cậu bị anh bế theo kiểu bế công chúa.

"Á!" Cậu hoảng sợ ôm chặt cổ Tiêu Chiến, hai mắt tháo láo đảo quanh trần nhà.

Trời ơi, trần đời cậu chưa bao giờ "hốt" như thế này đâu!

Tiêu Chiến nhẹ giọng dụ dỗ: "Ngoan nào, anh không muốn quẳng em xuống đất đâu." Nói xong còn hà hơi lên bên tai của cậu mà anh vừa mới thì thầm vào, màu đỏ khả nghi lan từ tai cậu đến tận hai bên má.

Vương Nhất Bác trừng anh một cái, đáp lại vẫn là cái nhìn đầy hiền từ của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hướng bước chân mình tới phòng tắm, Vương Nhất Bác có ngờ ngợ được điều gì đấy nhưng lại nghĩ không ra điều gì đấy là điều gì. Cậu nghi ngờ hỏi: "Hử...? Anh, anh làm gì đấy?"

Tiêu Chiến mở cửa phòng tắm, cúi người xuống rồi đặt cậu vào trong bồn, "Làm em."

Vương Nhất Bác: "......"

Giờ chạy còn kịp không?

Tiêu Chiến chậm rãi cởi từng cúc áo sơ mi của Vương Nhất Bác, đáy mắt không một lần gợn sóng.

"Giờ thì, anh yêu cầu cún con nghịch ngợm ngồi yên, nếu không nhỡ xảy ra trường hợp đầu rơi máu chảy là anh không chịu trách nhiệm đâu đấy." Tiêu Chiến cười híp mắt, nhìn y hệt con hồ ly tinh ranh, Vương Nhất Bác cũng không khỏi sởn gai ốc.

"Anh, rốt cuộc là anh định làm gì?" Vương Nhất Bác tiếp tục tra hỏi.

"Anh đã bảo rồi mà." Tiêu Chiến điềm nhiên trả lời, xoay người lấy ra một thứ từ trong túi.

Vương Nhất Bác chăm chăm nhìn vào thứ đồ mà Tiêu Chiến vừa lấy ra. Thứ này có hình dạng tương đối kì lạ, màu nâu nâu vàng vàng, khiến Vương Nhất Bác liên tưởng đến bình cắm hoa để ở nhà mình, chẳng qua phần trên của nó được uốn cong và xoắn lại, rộng tầm 1 inch, có cả lỗ trên đầu. Thực sự... rất quái.

Ngẫm nghĩ vài giây, cuối cùng Vương Nhất Bác đã bừng tỉnh.

Đệch mợ, đây chẳng phải là bình thụt rửa hậu môn hay sao!!!

"Anh, anh, anh, anh đừng nói là anh định..." Vương Nhất Bác lắp ba lắp bắp, nói không nên lời.

Lẽ nào cậu phải chấp nhận số phận đau mông ư?

"Không được!" Suy nghĩ trong đầu chuyển thành lời nói, Vương Nhất Bác gào lên một tiếng, gương mặt khiếp đảm như vừa bị ai tát cho mấy cái.

"Hửm? Sao lại không được?" Tiêu Chiến nhướng mày hỏi.

"Em, ý em là, chúng ta, chúng ta vẫn chưa thống nhất với nhau xem ai..." Vương Nhất Bác luống cuống tay chân, mặt đỏ hệt quả cà chua.

"Ai làm sao cơ?" Tiêu Chiến lại hỏi, vươn tay sang bên cạnh lấy chiếc vòi xịt, bơm nước vào trong bình.

"Ý em là, ai... Ai... Ai trên ai dưới...!"

"Đại khái ý của em chính là, em không muốn bị đâm, phải không?" Tiêu Chiến chốt hạ bằng một câu, khóa vòi.

Nước được bơm đầy bình, trông ra cũng nặng hơn hẳn. Nhưng đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, đúng vậy, cậu không muốn bị đâm đâu!!!!

"Khục, ừm thì, đại... Đại khái là vậy...? Em, em... Ý em là....." Vương Nhất Bác tiếp tục ấp úng.

Tiêu Chiến thở dài, làm bộ thỏa hiệp: "Chi bằng như vậy đi. Em cho anh làm em một lần, còn các lần sau, tùy em bài binh bố trận. Được chứ?"

Vương Nhất Bác chần chừ một lát, nhưng suy đi nghĩ lại thì thấy mình vẫn là người được lợi hơn, nên cậu đánh bạo, chấp nhận lời thỏa hiệp của Tiêu Chiến.

"Được."

"Rồi, giờ mở rộng chân em ra, cố gắng đẩy người lên cao một chút. Em làm được mà, nhỉ?"

Vốn định tặng cho Tiêu Chiến một câu "anh đừng làm người nữa, được cái con khỉ", tuy nhiên vừa trông thấy đôi mắt kia là lòng Vương Nhất Bác lại mềm xuống. Cậu đúng là không có tí nghị lực nào mà.

Làm theo lời anh nói, Vương Nhất Bác thực sự muốn độn thổ luôn. Chẳng phải là cậu chưa từng làm chuyện gì ba chấm, song đây là lần đầu tiên cậu làm một chuyện ba chấm đến mức ba chấm như thế này.

"Thả lỏng, anh đưa vào đây, vì là bình thụt rửa nên có khả năng sẽ khiến em hơi khó chịu."

Không hiểu sao, nghe xong lời này, Vương Nhất Bác càng thêm thẹn. Cậu có cảm giác, thứ Tiêu Chiến sắp đưa vào người mình không phải là bình gì gì đó đó, mà là...

Nhưng cậu còn chưa kịp nghĩ nốt, chiếc bình tai bay vạ gió kia đã cắm thẳng vào cửa sau của cậu. Dòng nước âm ấm chảy xuôi trong người, cậu chợt nghĩ, Tiêu Chiến tốt bụng tới nỗi lấy cả nước ấm cho mình luôn cơ đấy.

Lặp đi lặp lại mấy lần, đến khi hoàn thành công cuộc vệ sinh hậu môn, cả người Vương Nhất Bác đã bay lên mây.

Thải ra thì cậu đã làm suốt bao năm nay, nhưng đưa vào...

Trải nghiệm lần đầu cũng không quá tệ.

Tiêu Chiến nhìn gương mặt thất hồn lạc phách của người kia mà phải phì cười. Nhóc con này đúng là luôn khiến anh có những phút giây bất ngờ mà.

"Đi nào, cún con." Anh vui vẻ nói, trong mắt tựa có sao.

Vương Nhất Bác bị vẻ mặt này của anh mê không biết trời đâu đất đâu, mơ mơ màng màng hỏi: "Đi... Đi đâu thế..."

"Đi làm em."

Một câu này làm Vương Nhất Bác phải lập tức quay về trạng thái online, đôi tay run run bám lấy tay Tiêu Chiến, vịn vào người anh để đứng dậy.

Không biết là vì thấy cậu quá chậm hay gì, Tiêu Chiến lại bế cậu lên lần nữa, mở cửa phòng tắm, chuyển hướng sang phòng ngủ.

Căn nhà này của anh rộng rãi thoải mái nhưng cũng rất tiện lợi, phòng khách, phòng bếp, phòng tắm và phòng ngủ đều gần nhau, khi di chuyển sẽ không tốn sức mấy. Nhất là vào thời điểm anh phải ôm cậu nhóc 1m8 mang tên Vương Nhất Bác đi thì lại càng tiện hơn.

.

Đạp tung cửa phòng ngủ, Tiêu Chiến nhanh chóng đặt Vương Nhất Bác lên giường rồi quay sang tủ đầu giường lục lọi tìm thứ gì đó.

Vương Nhất Bác: "Anh tìm gì thế?"

Tiêu Chiến không nói, sau một phút liền rút "thứ gì đấy" ra khỏi tủ, giơ lên cho cậu thấy.

Ánh sáng mờ mờ từ chiếc đèn ngủ vừa được bật chiếu vào gương mặt tuấn tú của anh, bóng dáng cao gầy như bao người đàn ông khác giờ đây lại tạo nên sức hấp dẫn lạ lùng.

Bầu không khí mập mờ này, khiến Vương Nhất Bác... vã mồ hôi căng thẳng.

Cậu nhìn thoáng qua đồ vật trong tay Tiêu Chiến, ngượng ngùng xua xua tay, "À, à, anh, anh đeo đi. Với cả, đừng bật đèn."

Tiêu Chiến phì cười, chiều theo ý cậu, tắt đèn.

Trong bóng tối, ai cũng không nhìn rõ mặt ai, chỉ có từng tiếng rên rỉ khe khẽ tràn ra khỏi cổ họng người bên dưới, mà người bên trên thì không kiêng nể gì, liên tục càn quấy trong thân thể người yêu mình.

Ánh trăng xuyên qua màn đêm âm u, rọi vào căn phòng đã về với vẻ tĩnh lặng ban đầu.

Một đêm không mộng mị.

——————————————————————

碎碎念: Surprise! =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net