Tiểu mít ướt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện tình cặp đôi tiểu học.

Tên gốc: 爱哭鬼 - Quỷ thích khóc.

Tác giả: 玫瑰骨头

Nguồn: https://meiguigutou.lofter.com/post/73e1d8d9_2b4f748d4

Chuyển ngữ: Diệu An.

MỌI CHUYỆN CHỈ LÀ TRÍ TƯỞNG TƯỢNG!!!

KHÔNG GÁN LÊN NGƯỜI THẬT!!!

Bản dịch phi lợi nhuận vui lòng không re-up.











Tống Á Hiên là một bạn nhỏ mít ướt.

Mơ mơ thế nào lại khóc luôn rồi, cơ thể khẽ giật giật rồi tỉnh lại, sau đó rụt đầu vào lồng ngực của Lưu Diệu Văn, giống như trẻ con mà nấc một cái.

Bây giờ đã quá nửa đêm rồi. Lưu Diệu Văn ngủ mê man, cơ thể nóng rực kề sát vào người bạn cùng phòng, đối phương vừa động, cậu liền cảm giác được có thứ gì đó ẩm ướt lướt qua vai rồi nhanh chóng biến mất. Cậu giơ tay lên, phản xạ có điều kiện mà kéo người ấy, lòng bàn tay ôm lấy xương bả vai gầy yếu giống đuôi bướm của đối phương. Móng tay hơi dài nhẹ nhàng xẹt qua làn da mỏng manh của Tống Á Hiên, như có như không. Lưu Diệu Văn đang mơ màng cảm thấy xúc cảm vô cùng thoải mái, tay tiếp tục sờ xuống dưới, đến khi chạm vào vòng eo gầy đến đáng sợ của Tống Á Hiên, tay liền vòng qua, giống như ôm lấy một gốc cây mới khai cành nở hoa. Cậu cảm thấy nhiệt độ mơ hồ từ người bạn cùng phòng truyền tới, còn có tiếng nức nở rất nhỏ nhưng rất nhịp nhàng - tỉnh rồi, Lưu Diệu Văn trong bóng tối đặc quánh mở mắt ra, ngữ điệu nghi vấn mà hử một tiếng.

" Anh đói quá, A Văn, Diệu Văn ca ca, anh đói quá đi mất." Tống Á Hiên vô cùng tủi thân, anh lau nước mắt vào tay Lưu Diệu Văn, lý lẽ hùng hồn " Anh nằm mơ thấy mình đang ăn mỳ lạnh, thịt sốt Bắc Kinh, ăn lẩu không cay, nhưng đang mơ đột nhiên lại tỉnh, sau khi tỉnh bụng liền kêu ục ục, anh thật sự rất đói."

" Vậy anh không ăn tối hả?" Giọng Lưu Diệu Văn bất lực, cậu mò mẫm, đưa tay lên lau nước mắt cho bạn cùng phòng, " Lại khóc nữa rồi? Anh sao lại kiều khí như thế nha?"

Tống Á Hiên hít hít cái mũi, không trả lời. Lưu Diệu Văn chờ vài giây, cho rằng anh tức giận, giơ tay lên vò vò mái tóc rối bù, gọi anh Tống Á Hiên nhi, Tống Á Hiên nhi. Vẫn còn buồn ngủ, giọng Lưu Diệu Văn khàn khàn, tự cảm thấy rất gợi cảm nên lại gọi thêm hai tiếng, tật xấu tự luyến của thiếu niên không đổi được.

" Em đừng gọi nữa, gọi làm anh hoảng rồi đây."

" Đấy là do em gọi á, đấy là do anh đói bụng thì có." Lưu Diệu Văn vươn tay bật đèn trên tủ đầu giường, trước khi nhấn công tắc, cậu che đôi mắt ướt đẫm của Tống Á Hiên lại, sau khi xung quanh sáng lên, Lưu Diệu Văn rút tay về, cậu nói " Anh có muốn ăn gì không? Trong ngăn kéo có bánh gạo, còn có khoai tây chiên lần trước Mã ca cho, nhưng em khuyên anh đừng ăn mấy thứ này, ăn xong sẽ hối hận đấy, ngày mai còn lịch trình riêng, anh phải uống mấy cốc Americano đá mới có thể tiêu sưng?"

Tống Á Hiên nóng nảy, cúi đầu cắn xuống cổ Lưu Diệu Văn một cái, vô cùng dùng sức, nghiến răng nghiến lợi. Cắn xong, Tống Á Hiên thấy Lưu Diệu Văn liếm răng hàm sau, vẻ mặt bị chọc tới rồi, kéo bạn cùng phòng đang ủy ủy khuất khuất lại gần mạnh mẽ hôn một cái, đang định duỗi đầu lưỡi đến thì bị Tống Á Hiên đẩy ra, ô ô không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh, là nói anh không thở nổi, đáng thương vô cùng.

" Em cái này không cho anh ăn, cái kia cũng không cho anh ăn, em đối với anh không tốt chút nào hết, Lưu Diệu Văn em thay đổi rồi." Tống Á Hiên ngang ngược kết luận, sau đó nhặt con gấu bông bị hai người đẩy đến góc giường ôm vào trong ngực, tủi thân cực kỳ, thật làm người ta đau lòng.

Lưu Diệu Văn aiya một tiếng, khom lưng tìm quần dưới đất, đưa lưng về phía Tống Á Hiên rồi mặc vào, bên trên vẫn không mặc gì như cũ, đi đi lại lại trong phòng. Cậu bước đến bên tủ tìm đồ ăn vặt, lấy ra đặt hết lên trên giường của hai người, nói với Tống Á Hiên " Anh ăn đi, muốn ăn cái gì thì ăn cái đấy."

" Em không phải là không cho anh ăn đồ ăn trên giường à?"

" Em chưa nói bao giờ, anh nhớ nhầm." Lưu Diệu Văn cúi đầu vò vò tóc bạn cùng phòng " Ở bên em anh muốn làm gì đều được."

" Đồ lừa đảo."

" Em không lừa anh, lừa anh là cún con."

" Em vốn là cún con." Tống Á Hiên xé túi khoai tây chiên, lấy ra một miếng nhét vào miệng, cẩn thận từng li từng tí, ăn xong lại cảm thấy hối hận, giận cá chém thớt nói với Lưu Diệu Văn " Em là cún con."

" Vâng, em là." Lưu Diệu Văn khom lưng nhìn đối phương. " Gâu, gâu"

Tống Á Hiên bị chọc cho cười, trên mặt vẫn vương nước mắt, xinh đẹp chết đi được.

" Có ăn mỳ không, em nấu cho anh." Lưu Diệu Văn hỏi.

" Em đang hại anh đấy à, ngày mai anh còn có thể gặp người sao?"

" Không sao, dù thế nào thì anh vẫn đẹp." Lưu Diệu Văn hiểu được Tống Á Hiên nói một đằng làm nột nẻo, liền xoay người đi tìm nồi. Muộn quá rồi, cậu không muốn xuống phòng bếp dưới lầu, sát vách là phòng của đồng đội, mùi hương sẽ bay vào phòng họ, Tống Á Hiên sẽ lại cảm thấy áy náy, anh vẫn luôn như vậy, suy nghĩ quá nhiều.

Tìm thấy nồi điện. Lưu Diệu Văn ở ngay trước mặt Tống Á Hiên nấu mỳ cho anh, nước rất nhanh liền sôi trào. Tống Á Hiên quỳ trên giường tha thiết mong chờ, một lúc sau liền đổi tư thế, thành kiểu vịt ngồi, giống như tiểu cô nương, Lưu Diệu Văn ngẩng đầu liếc anh một cái, tim đều mềm nhũn.

" Xong chưa, xong chưa?" Tống Á Hiên sắp chết đói rồi.

" Sắp rồi." Lưu Diệu Văn đảo đều mỳ, chờ một phút rồi tắt điện, sau đó bưng mỳ đến trước mặt tiểu tổ tông, còn dặn một câu " Anh ăn từ từ thôi, cẩn thận bỏng."

Đến cùng không biết ai mới là ca ca.

Không có gì ngạc nhiên, Tống Á Hiên ăn xong lại hối hận, lúc Lưu Diệu Văn đi rửa nồi nằm trên giường lăn lộn, oán giận Lưu Diệu Văn quá tồi, quá tệ.

" Em tồi tệ chỗ nào chứ?"

" Chỗ nào cũng tệ."

Lưu Diệu Văn lắc đầu, hỏi " Vậy phải làm sao đây?"

" Em mau tới xoa bụng cho anh." Tống Á Hiên lại làm nũng.

Lưu Diệu Văn đương nhiên là bằng lòng, thấy bạn cùng phòng cậu đã nằm lại đàng hoàng trên giường, bộ đồ ngủ đã chỉnh tề, mê người cực, như một miếng bánh gato dâu tây, ừm, là dâu tây, Lưu Diệu Văn luôn cảm thấy trên người Tống Á Hiên có mùi dâu tây, anh còn thích màu hồng nhạt, thực không hợp thói thường.

Xoa xoa bụng được hai vòng, Tống Á Hiên đã ngủ thiếp đi, nằm trong ngực Lưu Diệu Văn, tay anh nắm chặt lấy cánh tay Lưu Diệu Văn, mơ mơ màng màng nói một câu " Ngủ ngon A Văn, ngủ ngon, bé gấu."

Sau khi nghe xong lời chúc ngủ ngon này, Lưu Diệu Văn quay xe bắt đầu mất ngủ. Trong bóng tối, cậu cảm thấy tình yêu dâng trào dành cho người con trai bên cạnh đang ngủ say như chết sau bữa ăn no nê. Lưu Diệu Văn biết rằng Tống Á Hiên chính là người như vậy, anh rất khác biệt, giống như cậu trai nhỏ đội mũ, mặc bộ quần áo hải quân từ thế giới cổ tích bước ra. Chỉ cần tới gần anh, Lưu Diệu Văn thậm chí có thể nghe thấy tiếng gầm chói tai của chiếc còi hơi khi con tàu đang ra khơi, còn có âm thanh sùng sục sùng sục của cánh quạt khi nó khuấy động biển khơi.

Lưu Diệu Văn cảm thấy Tống Á Hiên là một tiểu tinh linh nhỏ ở một thế giới khác mơ mơ hồ hồ bị lạc đường đến đây, anh còn biết phép thuật.

Cậu dù ở Sơn Thành cũng có thể nhìn thấy biển khơi mênh mông.

" Ngủ ngon Hiên Hiên." Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng thì thầm, " Em yêu anh."















END.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net