❸ [Tường Lâm] Không Đẹp Bằng Em • 草阳春堂

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thị vẫn luôn chọn con đường truyền thống để ứng phó mùa cao điểm của thị trường. Nghiêm Hạo Tường vừa mới nhận chức, vội vàng muốn thay máu cho công ti, quyết định lựa chọn con đường phi truyền thống, tuy có rủi ro nhưng cũng mang tính đột phá.

Huống chi đối tượng hợp tác là Mã thị, lịch sử sâu dày, đã sớm vững gót chân ở thị trường này. Hợp tác với Mã thị sẽ khiến các cổ đông dễ đồng ý, hơn nữa cũng giảm độ nguy hiểm.

Suy xét chốc lát, Nghiêm Hạo Tường mở miệng nói sẽ trưng cầu ý kiến trong cuộc họp cổ đông chiều nay rồi trả lời Mã Gia Kỳ sau.

Sau khi cúp máy, Nghiêm Hạo Tường triệu tập cuộc họp cổ đông lúc hai giờ chiều, lại sắp xếp một cuộc họp với phòng kế hoạch và marketing lúc bốn giờ chiều. Cuộc họp buổi chiều diễn ra rất thuận lợi, Nghiêm Hạo Tường để thư ký soạn văn bản, thông qua cuộc hợp tác lần này.

Sau khi hội nghị kết thúc, Nghiêm Hạo Tường ngay lập tức gọi cho Mã Gia Kỳ, hỏi liệu bản thảo thiết kế của sản phẩm năm mới đã hoàn thành chưa. Mã Gia Kỳ đáp vẫn còn một vài chi tiết cần phải chỉnh sửa nên sáng mai sẽ trực tiếp đưa tới và bàn bạc về hợp đồng luôn.

Sáng hôm sau, sau khi Nghiêm Hạo Tường đến công ti không bao lâu thì trợ lý dẫn người của Mã thị đến. Lúc nghe thấy tiếng mở cửa, hắn vẫn đang ngồi xem lại báo cáo số liệu hàng năm, tưởng Mã Gia Kỳ đến nên bảo chỉ bảo ngồi đi rồi nhờ thư ký đi pha trà.

Hạ Tuấn Lâm chỉ muốn giảm tối đa độ tồn tại của mình, nhưng từng sợi từng sợi hương hoa hồng nhè nhẹ trong không khí cứ như bán đứng cậu. Nghiêm Hạo Tường kinh ngạc ngẩng đầu, chằm chằm nhìn cậu một lúc lâu.

"Thiết kế Hạ, phiền cậu cho tôi xem bản thiết kế với hàng mẫu một chút."

Giọng nói của Nghiêm Hạo Tường vốn rất trầm, nghe không rõ thái độ. Hạ Tuấn Lâm không nhịn được rùng mình, nâng chén trà, định đưa bản thiết kế cho Nghiêm Hạo Tường thì đã bị đánh gãy.

"Thiết kế Hạ đưa cho trợ lý của tôi là được."

Hạ Tuấn Lâm ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng mất tự nhiên đưa bản thiết kế cho trợ lý. Trợ lý chuyển cho Nghiêm Hạo Tường, sau đó lập tức gọi trưởng phòng kế hoạch và trưởng bộ phận marketing lên. Sau khi xem xét một hồi trưởng bộ phận đưa ra ý kiến có thể kết hợp thiết kế này với kiểu vòng cổ kinh điển để làm sản phẩm cho dịp Tết Âm Lịch. Nghiêm Hạo Tường gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhanh chóng đưa ra phương án cho phòng thiết kế và phòng kỹ thuật.

Hạ Tuấn Lâm nâng chén trà cứ như người ngoài cuộc, từng hớp nhấp trà, ngồi vào một góc lớn mật nhìn chằm chằm Nghiêm Hạo Tường. Cậu chưa từng thấy hắn lúc làm việc, lúc nghiêm túc, hương tuyết tùng toả ra cứ như trấn áp người khác.

Nhưng cậu không thể phủ nhận, giữa một đống người đang sôi nổi thảo luận, nhà thiết kế chính là cậu lại cứ như người ngoài. Cậu không biết có phải là Nghiêm Hạo Tường bất mãn với hành vi "ly miêu tráo Thái tử" của mình hay không. Hai ngày trước lúc ở quán bar đã đề cập đến chuyện hợp tác với Nghiêm Thị với Mã Gia Kỳ, lại còn tự đề cử chính mình trực tiếp đi đàm phán.

Mã Gia Kỳ đồng ý, Hạ Tuấn Lâm cũng như ý nguyện đi tới Nghiêm Thị gặp người mà hai ngày nay cậu không được gặp. Cậu biết lời nói lúc trước ở quán bar ít nhiều làm Nghiêm Hạo Tường tổn thương, nhưng việc đã đến nước này, Hạ Tuấn Lâm ngoài hối hận ra thì chỉ có thể cố gắng làm hoà.

Nhưng Nghiêm Hạo Tường hiển nhiên không cho cậu cơ hội. Sau khi cùng các bộ phận thảo luận xong, cả không gian rộng lớn chỉ còn lại mình hai người. Hạ Tuấn Lâm còn đang do dự không biết nên mở miệng thế nào thì đã bị Nghiêm Hạo Tường cắt lời.

"Nhà thiết kế Hạ, cậu về được rồi."

"Nếu có vấn đề gì về chi tiết và chuyên môn, cậu có thể liên lạc với nhà thiết kế riêng của chúng tôi."

Nghiêm Hạo Tường một mặt lạnh nhạt, thậm chí khi nói chuyện cũng nhìn chăm chăm vào bản kế hoạch trong tay, đến một cái liếc mắt cũng không cho Hạ Tuấn Lâm. Hạ Tuấn Lâm bị ăn bơ, ủ rũ cúi đầu thở dài. Những lời hắn nói khiến cậu cảm thấy nghẹn lời. Cậu ngửi thấy hương tuyết tùng trong không khí cứ như muốn gây áp lực cho người khác, sau lưng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Cuối cùng cậu chỉ đành rời đi.

"Vậy hẹn gặp lại, ngài Nghiêm."

Xong việc, Nghiêm Hạo Tường lập tức gửi tin nhắn cho Mã Gia Kỳ.

MJQ: Đừng nóng đừng nóng

MJQ: Anh còn đang công tác ở Na Uy đây, để Tiểu Hạ đi cũng vậy mà

YHX: Anh cố ý đúng không

Nghiêm Hạo Tường nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ Mã Gia Kỳ sẽ làm như vậy, thế là lại hỏi—

YHX: Hạ Tuấn Lâm bảo anh làm thế?

MJQ: Không thể trả lời

MJQ: Nhớ mời anh mày đi đám cưới đó

Đặt điện thoại lên bàn, Nghiêm Hạo Tường mệt mỏi day day ấn đường, thở dài thườn thượt. Hắn không phải không thấy Hạ Tuấn Lâm xuống nước, bỗng dưng nghĩ chính mình làm vậy để trừng phạt cậu có hơi trẻ con.

Lúc hắn đi tới cửa sổ sát đất hóng gió, trước mắt bỗng xuất hiện một một đôi chim vui đùa náo động, em đuổi anh chạy. Nghiêm Hạo Tường chăm chú nhìn một hồi, cho đến tận khi chúng khuất bóng.

Cuộc hẹn lần thứ hai rất nhanh đã tới. Nghiêm Hạo Tường nhìn phương án cấp dưới nộp lên từ sáng sớm, đến lúc hoàn hồn mới nhận ra sớm đã qua giờ hẹn mà vẫn chưa thấy Hạ Tuấn Lâm đâu. Đến khi thư ký hỏi mấy câu xem hắn có muốn huỷ cuộc hẹn này không, Nghiêm Hạo Tường mới lắc đầu, trầm mặt gọi điện thoại cho Mã Gia Kỳ.

Cuối cùng nhận được câu trả lời hôm nay vẫn chưa thấy Hạ Tuấn Lâm đi làm. Mã Gia Kỳ còn tưởng cậu đã tới Nghiêm thị từ sớm, định đến trưa mời mọi người đi ăn một bữa rồi nói tiếp. Lúc nhận được cuộc gọi của Nghiêm Hạo Tường, anh mới vỡ lẽ ra hôm nay Hạ Tuấn Lâm còn chưa tới công ti.

Trực giác đoán ra được lí do rồi, Nghiêm Hạo Tường nhíu mày, vội vã cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài. Trên đường đi hắn gọi cho Hạ Tuấn Lâm nhưng vẫn luôn không có ai bắt máy, kể cả mấy tin nhắn giọng nói gửi cho cậu cũng như đá chìm đáy biển.

Hắn bất đắc dĩ lái xe đến trước nhà cậu. Nghiêm Hạo Tường ném áo khác lên ghế phụ lái, lo lắng hiếm khi tràn đầy trong ánh mắt.

Tờ mờ sáng, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy rất uể oải. Chất lượng giấc ngủ của cậu bình thường rất tốt, thế mà sáng nay bốn giờ lại choàng tỉnh dậy, sờ tay lên thấy trán ướt đẫm, nóng như lửa đốt. Hạ Tuấn Lâm muốn đứng dậy đi rửa mặt nhưng tay chân lại mềm nhũn.

Cuối cùng, cậu chỉ đành nằm lại trên giường phun thuốc ức chế. Nhưng bình thuốc rất nhanh đã hết, hàng đặt còn chưa ship tới kịp, Hạ Tuấn Lâm biết mình chưa chuẩn bị sẵn sàng cho kỳ phát tình này.

Cậu vốn định gọi điện thoại cho Mã Gia Kỳ xin nghỉ, nhưng còn chưa kịp làm thì đã ngất đi vì nóng. Lúc tỉnh lại cũng đã lỡ giờ hẹn với Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm dựa đầu vào thành giường một lát rồi đứng dậy đi rửa mặt.

Hồi sức lại một ít, Hạ Tuấn Lâm rửa mặt xong định xuống lầu đã nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm. Cậu kéo lê thân thể mệt mỏi đi mở cửa. Ngay khi hương tuyết tùng xộc vào cánh mũi, Hạ Tuấn Lâm không tự chủ tiến lại gần, mềm mại tựa vừa lồng ngực hắn không chịu nhúc nhích.

Nghiêm Hạo Tường lay cậu hai cái, ánh mắt dán vào tuyến thể sưng đỏ sau gáy cậu, bên chóp mũi nồng nàn hương hoa hồng dại, một Alpha như hắn đương nhiên biết được chuyện gì đã xảy ra. Hắn bất đắc dĩ đẩy Hạ Tuấn Lâm vào trong, vừa xoay người đóng cửa lại thì cậu lại nhào vào lòng mình.

"Em...trước tiên đừng nhúc nhích, thuốc ức chế đâu?"

Hạ Tuấn Lâm bĩu môi, ôm lấy eo Nghiêm Hạo Tường.

"Sáng nay dùng hết rồi, chưa kịp mua."

Dứt lời còn cọ cọ trong lồng ngực hắn, Nghiêm Hạo Tường nghiến răng nhịn xuống không hôn lên trán cậu. Thấy bộ dạng ỷ lại của Hạ Tuấn Lâm, hắn lại không kìm được mà nhớ đến tấm ảnh chụp chung kia, nhớ tới đêm ấy gặp cậu đi với bạn trai cũ, giọng nói cũng lành lạnh.

"Bạn trai cũ của em đâu? Sao không đến chăm sóc em?"

Hạ Tuấn Lâm bị hỏi đến ngốc nghếch, một lúc lâu mới hiểu được ý của Nghiêm Hạo Tường.

"Đã là bạn trai cũ thì còn đến chăm sóc em làm gì hả?"

Nghiêm Hạo Tường đương nhiên không hài lòng với câu trả lời này, né khỏi người cậu, ai ngờ giây tiếp theo Hạ Tuấn Lâm lại quấn lên, ánh mắt mê ly nhìn hắn. Nhìn thấy đôi má đỏ ửng của cậu, hắn thẫn thờ chăm chú thật lâu.

"Em sai rồi, đừng giận nữa có được không?"

"Chu Triều chỉ đến giúp em khoản phối màu thôi, Omega của anh ấy còn đang chờ ở Anh kia kìa."

Nhưng Nghiêm Hạo Tường vẫn không bị lung lay. Hạ Tuấn Lâm cắn nhẹ môi hắn, ôm lấy hắn đung đưa—

"Tí nữa hẵng giận tiếp, giờ hôn em một cái có được không?

Nghiêm Hạo Tường cứ như xả giận mà cắn lên đôi môi kia, tuyết tùng tinh tế quấn quít lấy hoa hồng, vuốt ve vân trên thân hoa, chất lỏng màu đỏ bật ra khi chạm phải gai hoa hồng, cuối cùng hoà tan bông hoa thành ánh trăng hồng nhuận.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Hạ Tuấn Lâm vùi trong lòng Nghiêm Hạo Tường, đôi mắt cũng đã díp vào rồi nhưng vẫn muốn nói với hắn mấy câu.

"Nghiêm Hạo Tường."

Nghiêm Hạo Tường vuốt tóc cậu, sau đó lại nhéo vành tai mềm mại.

"Ừm?"

Hạ Tuấn Lâm nắm chặt lấy ống tay áo Nghiêm Hạo Tường, cứ như sợ hắn đi mất. Hắn trở tay nắm lấy bàn tay cậu, lòng bàn tay sưởi ấm toàn thân.

"Trên người anh chỉ có thể có mùi hương của em—"

Nghiêm Hạo Tường nghe xong bật cười, Hạ Tuấn Lâm lúc buồn ngủ cứ như biến thành một đứa bé.

"Vì sao thế?"

"Bởi vì ai cũng không đẹp bằng em."

- END -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net