❸ [Tường Lâm] Không Đẹp Bằng Em • 草阳春堂

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

06:08

Ánh đèn quán bar chập chờn khiến bầu không khí càng thêm ái muội. Nghiêm Hạo Tường vừa mới về nước chưa được bao lâu đã bị Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn kéo đi quán bar đón gió tẩy trần, nói trắng ra hai người họ muốn tìm cái cớ để trốn ra ngoài uống rượu. Ba người từ nhỏ đã chơi với nhau, nhưng Nghiêm Hạo Tường vốn là con nhà người ta trong truyền thuyết, trên người không có thói xấu nào.

Vậy nên chỉ cần đưa Nghiêm Hạo Tường ra làm khiên chắn, người trong nhà mới thả bọn họ đi. Nghiêm Hạo Tường đi du học mấy năm, hai người cũng nhịn đến phát nghẹn. Vất vả đón được ánh trăng sáng trở về nên Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn quyết định đưa hắn đến quán bar chơi cho đã.

Nghiêm Hạo Tường chưa uống rượu bao giờ, chỉ uống thử một chút bia lúc đi ăn BBQ hồi đại học, đối với mấy loại rượu còn dốt đặc cán mai. Lưu Diệu Văn cố ý muốn chơi hắn, đẩy một ly Long Island Iced Tea đến trước mặt hắn. Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy màu nâu hổ phách nhàn nhạt, còn tưởng là hồng trà đá, không nói hai lời một ngụm nốc cạn.

Rượu mạnh rót xuống dạ dày một mạt bỏng cháy, Nghiêm Hạo Tường cau mày nhịn xuống khó chịu, ý thức càng ngày càng mơ hồ, ánh mắt cũng dần trở nên mê mang, cứ như tất cả những ánh đèn trước mắt đều bị một tầng sương mỏng phủ lên.

Trước khi hoàn toàn mất đi tỉnh táo, Nghiêm Hạo Tường ngửi thấy hương hoa hồng nồng nàn trong không khí. Nhưng mùi hương này lại hơi khác so với những bông hoa được bán ở cửa tiệm. Nếu những bông hồng được nâng trong lòng bàn tay kia khá thanh thuần ngoan ngoãn, thì mùi hương bên đầu mũi giờ đây lại phá lệ tinh nghịch, mang theo một tia hoang dã khó thuần.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Nghiêm Hạo Tường thức tỉnh bản năng Alpha trong máu của mình, vì thế hắn ôm chầm lấy bông hoa hồng nọ, quấn quít hôn môi.

Tuyết trắng rơi xuống cánh hồng, hệt như chạm vào một mảnh tơ lụa mềm mại. Tuyết vừa rơi lúc nào cũng vừa nhanh vừa gấp, nhưng bị ánh nắng chiếu rọi, rất nhanh bị hoà tan, làm ướt đẫm hoa hồng.

Đến gần sáng, hoa hồng bị tuyết trắng đè ép tới mức mệt lả. Nhuỵ hoa toả ra một mùi hương nhàn nhạt, quanh quẩn bên tuyết trắng rồi cuối cùng dung nhập vào thân thể của hoa.

Sáng sớm hôm sau lúc Nghiêm Hạo Tường tỉnh dậy, hắn còn tưởng mình đang ngủ giữa cả một rừng hoa hồng dại, điểm xuyết còn hai ba cây tuyết tùng. Cúi đầu nhìn thoáng qua người đang nằm trong lòng mình, vô tình xốc chăn lên làm khí lạnh chui vào trong chăn, khiến Hạ Tuấn Lâm bừng tỉnh vì lạnh.

Cậu giương mắt nhìn thấy vẻ mặt không biết đang nghĩ gì của Nghiêm Hạo Tường, nhẹ nhàng mỉm cười, lại vùi đầu vào trong ngực hắn.

"Lạnh quá, ôm tôi ngủ tiếp một lát đi."

Nghiêm Hạo Tường không biết xoay sở thế nào với cử chỉ thân mật như vậy, nhìn chằm chằm khoé mắt đỏ ửng của Hạ Tuấn Lâm một lúc, cuối cùng bàn tay khẽ ôm lấy lưng Hạ Tuấn Lâm rồi ôm lấy cậu thiếp đi.

Hai người tạm biệt lúc Hạ Tuấn Lâm tỉnh dậy nói buổi chiều cậu còn phải đi gặp khách hàng. Nghiêm Hạo Tường tắm ở khách sạn rồi về nhà thay một bộ đồ mới để đi đến công ti. Lưu Diệu Văn gửi cho hắn một cái video, quay lại cảnh tối qua hắn say xỉn rồi gặp được Hạ Tuấn Lâm. Nghiêm Hạo Tường nhìn chính mình chủ động ôm eo cậu, đầu đau như búa bổ.

Hắn nhịn xuống tức giận, nhắn cho Lưu Diệu Văn một câu 'Cút' rồi ném điện thoại sang một bên, tập trung kiểm tra hợp đồng. Đến giờ nghỉ trưa, hắn cũng chỉ nhờ trợ lý xuống mua cho mình một suất cơm, bản thân ở lại văn phòng làm việc tiếp.

Tuy mấy năm nay hắn đều ở nước ngoài, nhưng Nghiêm Hạo Tường vẫn có hiểu biết về việc trong nước, hiện giờ là cuối năm nên cần đi kiểm tra sổ sách kế toán. Bộ phận này yêu cầu tính tính bảo mật rất cao, Nghiêm Hạo Tường không muốn để cấp dưới đi làm mà chính mình tận mắt kiểm tra đối chiếu.

Gần 11 giờ mới kiểm tra xong hồ sơ quý thứ hai. Nghiêm Hạo Tường vươn người, đứng lên đi rửa tách cà phê đã cạn từ lâu rồi gọi tài xế đến đón mình.

Không ngờ trên đường lại vô tình nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm. Hạ Tuấn Lâm vừa tăng ca xong nên bỏ lỡ chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, đành phải gọi hỏi xem Đinh Trình Hâm có đến đón mình được không. Anh bảo cậu đến chờ ở cửa hàng tiện lợi gần nhất chờ một lát. Hạ Tuấn Lâm nghe lời, đi mua một li sữa bò nóng, lại sợ Đinh Trình Hâm đến nơi không thấy mình bèn ngồi xổm đợi trước cửa hàng.

Vì vậy, lọt vào tầm mắt của Nghiêm Hạo Tường là cậu trai đáng thương đang ngồi xổm trên mặt đất. Với ý nghĩ Một đêm vợ chồng trăm năm ân nghĩa, hắn liền bảo tài xế dừng xe lại, chính mình xuống xe đi đến trước mặt Hạ Tuấn Lâm.

Thấy trước mắt mình xuất hiện một đôi giày da lạ hoắc, Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường. Thế là cậu cười với hắn một cái, nhưng vẫn không có ý muốn đứng dậy.

"Sao lại ngồi xổm ở đây?"

Hạ Tuấn Lâm kéo áo khoác, chóp mũi vì lạnh mà đỏ ửng lên —

"Lạnh quá đi."

Nghiêm Hạo Tường chăm chú nhìn cậu trong chốc lát, không biết vì sao đột nhiên thấy giống một chú thỏ con. Thế là hắn cởi áo vest ra, choàng lên người Hạ Tuấn Lâm. Cậu vẫn chẳng nói lời nào, chỉ cười nhẹ với hắn, giơ giơ ly sữa ra ý hỏi hắn có muốn uống không.

Nghiêm Hạo Tường không đáp lại, nhưng chất lỏng màu trắng sóng sánh trong li nhựa lại gợi lên chút ký ức. Hắn ngại ngùng rời tầm mắt, vươn tay nắm lấy cổ tay Hạ Tuấn Lâm, kéo người đứng dậy. Lực tay hơi mạnh, Nghiêm Hạo Tường thấy được mấy dấu vết đỏ hồng trên cổ cậu, mặt như bị thiêu cháy đến nơi.

"Đến nhà tôi."

Hạ Tuấn Lâm ngồi vào xe, gửi tin nhắn cho Đinh Trình Hâm.

HJL: Anh không cần đến đón em nữa đâu

HJL: Em được người tốt nhặt về nhà rồi

DCX: ?

DCX: Bé ngoan ơi, đừng để bị người ta lừa nhé

Hạ Tuấn Lâm đọc đến đây bèn cất điện thoại đi, len lén đánh giá người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình. Nghiêm Hạo Tường dường như đang rất mệt mỏi, vừa mới lên xe chưa được bao lâu đã khép mắt lại. Hạ Tuấn Lâm thấy thế bèn lớn mật quan sát kỹ hơn vẻ ngoài của hắn, ánh mắt lướt từ đôi mắt xinh đẹp kia đến sống mũi cao thẳng, rồi trượt xuống đôi môi lạnh lùng.

Nhưng Hạ Tuấn Lâm nhớ rất rõ, đêm hôm qua lúc Nghiêm Hạo Tường làm loạn trên người cậu, đôi môi ấy rất nóng bỏng.

Nghiêm Hạo Tường cũng chẳng hiểu tại sao đang dưng lại muốn đưa Hạ Tuấn Lâm về nhà, bèn kiếm tạm cái cớ rằng bộ dạng ban nãy của Hạ Tuấn Lâm rất giống một con thỏ nhỏ bị bỏ rơi, mình chỉ là thương hại cậu. Lại nói, từ khi lên xe cậu chỉ ôm điện thoại nhắn tin với người nào đó, trong lòng hắn bỗng dưng không vui, vì thế dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh quá mức mãnh liệt, Nghiêm Hạo Tường chậm rãi mở mắt ra, nghiêng người đối diện với đôi mắt của Hạ Tuấn Lâm. Hai người nhìn nhau vài giây, sau đó tiến vào một nụ hôn. Hương tuyết tùng triền miên với hương hoa hồng làm không gian nhỏ hẹp chẳng mấy chốc bị lấp đầy quyến rũ.

Sáng sớm hôm sau lúc Nghiêm Hạo Tường tỉnh dậy đã chẳng còn thấy bóng dáng Hạ Tuấn Lâm, chỉ thấy một tờ giấy nhắn cậu để lại, nói mình muộn làm mất rồi, ở dưới còn vẽ một đoá hồng nho nhỏ. Nghiêm Hạo Tường định thuận tay ném vào thùng rác, nhưng nhìn thấy đoá hồng kia thì lại đổi ý, bỏ vào ngăn tủ đầu giường.

Sau đó, hắn lại bất ngờ biết được Hạ Tuấn Lâm là một nhà thiết kế. Một ngày nọ, lúc Lưu Diệu Văn vào văn phòng tìm hắn, khứu giác nhạy bén của Alpha phát hiện ra mùi hoa hồng trên người Nghiêm Hạo Tường. Ánh mắt của cậu Lưu không giấu nổi trêu chọc.

"Tường ca, xem ra dạo gần đây không tồi nha!"

Nghiêm Hạo Tường trừng hắn một cái, chuyên tâm gõ phím.

"Vẫn là Omega hôm gặp ở quán bar sao? Cậu ấy tên là Hạ Tuấn Lâm, là trưởng phòng thiết kế mới của công ti Mã ca."

Nghe vậy, đôi tay đang gõ phím kia mới dừng lại. Quan hệ giữa hắn và Hạ Tuấn Lâm vẫn vậy, dường như cả hai đều không muốn tiến thêm một bước. Nghiêm Hạo Tường vốn định điều tra một chút về cậu, nhưng cuối cùng lại thôi.

Không ngờ cậu lại là một nhà thiết kế. Hạ Tuấn Lâm đúng là hơi tinh nghịch lại rất linh hoạt, đúng là rất hợp với nghề này. Không biết nghĩ tới cái gì, Nghiêm Hạo Tường đột nhiên nhíu chặt mày rồi gửi tin nhắn cho Mã Gia Kỳ—

YHX: Đừng có để trưởng phòng thiết kế tăng ca nữa

MJQ: ?

MJQ: Nói gì vậy sao anh mày chẳng hiểu gì sất

Mã Gia Kỳ đang họp thì nhận được một tin nhắn không đầu không đuôi như vậy, nghi hoặc cap màn hình gửi cho Lưu Diệu Văn.

MJQ: Nghiêm Hạo Tường sao vậy nè

MJQ: Anh phải dùng một số tiền lớn mới mời được người ta về đó, ai mà dám để cậu ấy tăng ca chứ

LYW: Ảnh xót tình nhân bé nhỏ thôi ấy mà

LYW: Chậc, thật không chịu nổi cái khí chất tổng tài bá đạo này của Nghiêm Hạo Tường mà

Mã Gia Kỳ nhận được tin nhắn liền bật cười lớn, làm trưởng phòng đang báo cáo bản công tác quý sợ hết hồn.


Tới gần tết Âm lịch, công ti phải đẩy nhanh tiến độ ra mắt sản phẩm đặc biệt. Hạ Tuấn Lâm ngày đêm chăm chỉ thiết kế bản thảo, số lần đến nhà Nghiêm Hạo Tường cũng giảm đi. Từ trước đến giờ cậu vẫn luôn tận tuỵ với công việc, bản thiết kế vừa mới phác xong lại không phối được màu ưng ý nên cậu chỉ đành giao cho trợ lý thử điều sắc, còn mình đi lập kế hoạch dự phòng.

Không biết ai đồn rằng công ti đối thủ đã thiết kế xong sản phẩm đặc biệt dành cho Tết Âm lịch, nghe Mã Gia Kỳ nói bên đó đã mời một chuyên gia phối màu tận bên nước ngoài về, muốn Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng đề ra phương án tối ưu nhất, phải công bố trước công ti đối thủ.

Hạ Tuấn Lâm thâu đêm phân tích những phương án thiết kế của mấy năm trước, đều dùng màu đỏ làm chủ đề. Nhưng nếu muốn nổi bật giữa hàng loạt những sản phẩm trên thị trường, phối màu thực sự rất quan trọng. Chọn đỏ rực thì hơi loè loẹt, nhưng nếu chọn màu khác thì không có không khí Tết, Hạ Tuấn Lâm ôm bảng màu mà phát sầu.

Nghiêm Hạo Tường bỗng dưng gọi cho cậu. Hạ Tuấn Lâm nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, nghi hoặc nhíu mày. 1 giờ sáng rồi, Nghiêm Hạo Tường sao lại gọi muộn thế này. Vừa nghi ngờ vừa mỏi mệt bắt máy, Hạ Tuấn Lâm lại không nghe thấy giọng nói quen thuộc của người kia.

Để tiết kiệm thời gian và phục vụ nhu cầu phòng dịch, cuộc họp thường niên của Nghiêm thị được tổ chức sớm hơn mọi năm. Nghiêm Hạo Tường mới nhận chức tổng giám đốc, nên đành phải mời những doanh nghiệp có hợp tác chặt chẽ với Nghiêm thị đến tham dự. Uống mấy chén là không tránh được, nhưng vì có lần trước làm bài học, Nghiêm Hạo Tường chỉ lấy rượu trái cây có độ cồn thấp.

Một tổng giám đốc nhìn thoáng qua li rượu trong tay hắn, cười nói tửu lượng của Tiểu Nghiêm tệ quá đi. Nghiêm Hạo Tường lễ phép cười nói mình vừa ốm dậy, không thể uống nhiều rượu. Ngài giám đốc kia cũng không nói gì nữa, lại quay sang hỏi hắn có còn độc thân không.

Nghiêm Hạo Tường nghĩ tới Hạ Tuấn Lâm, nhưng hai người bây giờ không phải là người yêu, vì thế qua loa đáp rằng hắn vẫn chưa quyết định. Ai mà ngờ ngài giám đốc kia lại kéo con trai nhỏ của mình tên Chung Dư đến, Nghiêm Hạo Tường theo bản năng lùi lại một bước, nhíu mày nhìn Omega có mùi kem bơ trước mắt.

Thấy vẻ mặt khó xử của hắn, ngài tổng giám đốc mới nói Chung Dư phân hoá khá muộn, hiện giờ vẫn không khống chế được pheromones. Nghiêm Hạo Tường xa cách mỉm cười, nén cơn buồn nôn chạm li với Chung Dư. Nghiêm thị đã hợp tác với Chung gia nhiều năm, sản nghiệp của nhà đó cũng lớn, vì thế nên Nghiêm thị mới duy trì làm ăn lâu dài.

Thế nên xét cả tình lẫn lý, Nghiêm Hạo Tường không thể làm bẽ mặt Chung Dư ở đây. Hắn chỉ có lệ đáp lại mấy câu nói chuyện phiếm vụng về của cậu ta. Nếu nhớ không nhầm thì người này nhỏ hơn mình ba tuổi. Nghiêm Hạo Tường lại không kìm được nhớ đến Hạ Tuấn Lâm. Mấy ngày nay cậu chẳng liên lạc gì với hắn, không biết là vì sao.

Theo thói quen nâng li lên uống vài ngụm rượu trái cây, ý thức của Nghiêm Hạo Tường lại bắt đầu trở nên mơ hồ. Hôm nay hắn mới biết được tửu lượng của mình tệ đến đâu, đau đầu lủi vào một góc sofa, không ngờ Chung Dư kia cũng đi theo. Hắn sợ chính mình làm ra chuyện gì khiến bản thân phải hối hận, đành nhờ trợ lý gọi điện cho Hạ Tuấn Lâm.

Lúc Hạ Tuấn Lâm đến nơi thì đã thấy Chung Dư như có như không dán lên người Nghiêm Hạo Tường. Cậu giận sôi máu, cau mày đi qua, mặc kệ trên người mình còn vương hơi lạnh. Nghiêm Hạo Tường bỗng ngửi thấy một sợi hương hoa hồng dại trong không khí, tâm trí cũng an ổn hơn.

Giây tiếp theo, Hạ Tuấn Lâm túm lấy gáy Chung Dư, mạnh mẽ kéo cậu ta ra khỏi người Nghiêm Hạo Tường. Chung Dư vừa quay đầu muốn mắng người thì nhận ra đây là nhà thiết kế chính của Mã thị, cuối cũng cũng chỉ kinh ngạc há miệng.

Hạ Tuấn Lâm kéo Nghiêm Hạo Tường dậy, đi khỏi bữa tiệc, ra tới đường cái. Gió đêm mang theo sương lạnh, lạnh đến mức khiến Nghiêm Hạo Tường tỉnh cả người. Nhìn thấy gương mặt giận dữ của Hạ Tuấn Lâm, trong lòng hắn không hiểu sao lại thấy vui vẻ.

Hắn vươn tay vuốt ve mặt cậu, đúng lúc muốn hôn lên thì bị ngón tay cậu chặn lại—

"Nghiêm Hạo Tường, tôi còn tưởng trên người anh chỉ có mùi hương của tôi thôi."

"Tốt nhất là anh nói rõ ràng, sao lúc nãy lại không đẩy cậu ta ra, vì sao, vì cậu ta đẹp hơn tôi?"

Nghiêm Hạo Tường vốn định nói không, lời nói đến bên miệng lại trở thành—

"Trên người em cũng đâu phải có mỗi hương tuyết tùng, không phải sao?"

Đêm đó hai người ai cũng không vui, gương mặt khi rời đi đầy lạnh nhạt. Môi Nghiêm Hạo Tường bị Hạ Tuấn Lâm cắn rướm máu, cổ Hạ Tuấn Lâm cũng bị hắn cắn tới đau. Mỗi người một nỗi lòng riêng trở về nhà, trầm mặc nhìn trận tuyết lớn bất chợt đổ xuống cả đêm.

Gặp lại là tận một tháng sau, vẫn là quán bar đó, tựa như mọi thứ đều diễn ra lại một lần. Một tháng này, Nghiêm Hạo Tường vẫn kiềm lòng không được, phái người đi tìm thông tin của Hạ Tuấn Lâm. Cha của cậu là một hoạ sĩ, có lẽ mưa dầm thấm lâu nên từ nhỏ cậu đã có năng khiếu nghệ thuật ưu việt, lúc vào cấp ba được đưa đến học viện nghệ thuật nổi danh ở nước ngoài, sau đó thi đỗ trường đại học nghệ thuật hàng đầu thế giới, tốt nghiệp xong đã được rất nhiều công ti mời về làm nhà thiết kế chính.

Lý lịch quá đẹp, Nghiêm Hạo Tường nghĩ. Lật trang sau, hắn bỗng thấy được một tấm ảnh chụp chung của Hạ Tuấn Lâm và một chàng trai. Ảnh chụp lúc cậu học đại học, nụ cười xán lạn, thân mật tựa đầu lên vai bạn trai.

Trong lòng Nghiêm Hạo Tường bỗng bùng lên một ngọn lửa, ngón tay xiết lấy góc trang giấy trắng bệch. Ngày đó lời nói ra một nửa là do hắn ngửi thấy mùi hương khác trên người Hạ Tuấn Lâm, một phần là do cậu chẳng hề nói đến việc tiến thêm một bước. Nhưng hắn rõ ràng là ghen rồi, Nghiêm Hạo Tường nhắm mắt lại, thở dài thườn thượt.

Nghiêm Hạo Tường vẫn ngồi chiếc ghế lần trước ở quán bar. Có bài học lần trước, hắn chỉ gọi hai li nước suối lạnh. Lưu Diệu Văn uống với Mã Gia Kỳ, cười nhạo Nghiêm Hạo Tường đến đây rồi còn không uống rượu. Hắn cũng mặc kệ, chỉ yên lặng uống nước.

Chẳng bao lâu sau, Lưu Diệu Văn đột nhiên liếc Nghiêm Hạo Tường một cái. Hắn nhìn qua, lọt vào tầm mắt là Hạ Tuấn Lâm đang đi cùng với một người đàn ông. Gương mặt kia Nghiêm Hạo Tường nhớ như in, chính là bạn trai cũ của cậu, người còn lại trong tấm ảnh chụp chung.

Vì thế hắn lạnh mặt đi tới, mạnh mẽ túm lấy cổ tay cậu, nhưng lại nghe thấy cậu nói—

"Nghiêm tổng, chúng ta chỉ là vui chơi qua đường thôi, không phải sao?"

Hai người nhìn nhau thật lâu. Nghiêm Hạo Tường buông tay, trầm mặt đi ra ngoài. Hương tuyết tùng trong không khí bỗng chốc khô cằn, biểu lộ tâm tình không mấy tốt đẹp của Alpha giờ phút này. Lưu Diệu Văn thấy thế hít hà một hơi, trao đổi ánh mắt với Mã Gia Kỳ, hỏi xem có nên đi theo Nghiêm Hạo Tường không.

Nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn thấy Mã Gia Kỳ trước. Hai người đối mắt từ xa vài giây, Hạ Tuấn Lâm căng da đầu nâng li đi tới. Sao ở bar rồi còn gặp phải sếp chứ, Hạ Tuấn Lâm ngoài cười trong không cười chào hỏi Mã Gia Kỳ, cũng chẳng còn tâm trạng nói chuyện phiếm, miễn cưỡng uống cạn li rượu.

Chu Triều đứng sau Hạ Tuấn Lâm cũng uống với Mã Gia Kỳ một li. Mã Gia Kỳ nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, sau đó chậm rãi mở miệng.

"Thiết kế Chu sao lại về nước vậy?"

Đến lượt Lưu Diệu Văn mờ mịt, Mã Gia Kỳ sao lại quen bạn trai cũ của Hạ Tuấn Lâm? Thực ra hai người quen nhau hồi còn học đại học, lúc ấy chung phòng ký túc xá, lại chung chuyên ngành, sau vì cùng là người Trung Quốc nên quyết định ra ngoài thuê phòng trọ.

Hai người chung đụng sớm tối, thế là ở bên nhau hai năm, trước khi tốt nghiệp chia tay trong hoà bình. Chu Triều cũng là một nhà thiết kế ưu tú, lúc du học từng đoạt giả nhất cuộc thi thiết kế mà thanh danh vang dội. Lĩnh vực của anh khác với Hạ Tuấn Lâm, so với thiết kế truyền thống, anh càng thiên về những màu sắc phá cách tân thời hơn.

Trước khi hợp tác với Hạ Tuấn Lâm, Mã Gia Kỳ cũng từng ngỏ lời với Chu Triều, nhưng công việc của anh tập trung ở nước ngoài nhiều hơn, nên đã từ chối. Mã Gia Kỳ cũng mới chỉ gặp anh hai lần.

Hạ Tuấn Lâm thấy cục diện hơi hỗn loạn, trong lòng nghĩ nếu Lưu Diệu Văn và Mã Gia Kỳ là bạn thân của Nghiêm Hạo Tường, có khi nào hai người này cũng sẽ tức giận bỏ đi không? Nghĩ vậy, cậu liền mở miệng giải thích lí do.

Bản thảo thiết kế về cơ bản đã được hoàn thành trước đó không lâu, nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn chưa ưng được màu nào nên mới nhờ Chu Triều. Đúng lúc anh phải về nước tham gia một cuộc triển lãm, nên nhận lời giúp Hạ Tuấn Lâm xem xét khoản phối màu.

Thế là hai người hẹn gặp mặt. Trong lúc nói chuyện với nhau khó tránh khỏi bị ám một ít hương pheromones của đối phương. Đây có lẽ là lí do mà Nghiêm Hạo Tường tức giận với Hạ Tuấn Lâm. Một tuần sau ngày đó, cũng chính là hôm nay, Chu Triều đã giải quyết xong vấn đề màu sắc cho Hạ Tuấn Lâm nên cậu mới mời anh đến quán bar hạng nhất ở thành phố A. Không vì gì khác, chỉ vì Chu Triều là một người sành rượu.

Khi cổ tay bị Nghiêm Hạo Tường nắm chặt lấy, Hạ Tuấn Lâm không nghĩ gì nhiều. Lần đó hai người kết thúc chẳng mấy vui vẻ, dấu vết hắn lưu lại trên cổ cậu cũng vừa đau vừa ngứa, một tuần sau mới nhạt hết, làm cậu bị cả trợ lý lẫn Chu Triều trêu chọc không ngớt.

Thế là lúc nóng giận xông lên não, cậu khiến Nghiêm Hạo Tường cáu giận bỏ đi mất. Hạ Tuấn Lâm hít sâu một hơi, ngại ngùng nhìn Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn nghe cậu kể xong buồn cười lại không dám người, mặt nhăm nhúm lại làm Mã Gia Kỳ không nhịn được nói.

"Chú muốn cười thì cười đi."

Sau đó, Lưu Diệu Văn rất không nể mặt mà cười lớn, quay sang hỏi Hạ Tuấn Lâm định làm sao bây giờ. Hạ Tuấn Lâm bướng bỉnh liếc Mã Gia Kỳ —

"Tiểu Mã tổng, anh giúp em đi mà."


Nghiêm Hạo Tường nhận được tin nhắn như dội bom của Lưu Diệu Văn, hỏi hắn đang ở đâu, có cần anh em đi tìm không, bèn trả lời một câu không sao rồi tắt điện thoại

Hắn có chút mịt mờ, không biết vì sao bản thân lại cáu giận vô cớ. Gặp gỡ Hạ Tuấn Lâm là việc ngoài ý muốn, duy trì mối quan hệ này cũng là ngoài ý muốn, nhưng lần trước tức giận rồi lần này hờn dỗi cũng là ngoài ý muốn sao? Nghiêm Hạo Tường rút trong túi áo ra một điếu thuốc, châm lửa.

Tàn thuốc rơi trên mặt đất cứ như sao băng bay vụt qua, va vào ánh sáng vàng rọi cháy thành tro mềm. Hơn hai mươi năm cuộc đời, Nghiêm Hạo Tường chưa bao giờ thấy bất định và mất khống chế như lúc này, nhất là lúc hắn không kiềm chế được cắn loạn trên cần cổ kia như xả giận.

Tất cả dấu hiệu đều nói với Nghiêm Hạo Tường rằng hắn thích Hạ Tuấn Lâm. Miệng hắn chậm rãi nhả khói, cuối cùng lan toả khắp không trung, hoà với sương đêm lạnh lẽo đang rơi xuống.

Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Hạo Tường nhận được điện thoại của Mã Gia Kỳ. Hai người rất ít khi gọi điện thoại, hắn cau mày, nghi hoặc bắt máy.

"Tường ca, sáng nay lúc họp với phòng kế hoạch thị trường và phòng marketing, thì có ý muốn hợp tác."

"Trong phương án mà phòng kế hoạch đưa lên có Nghiêm thị, chú có hứng không?"

Nghiêm Hạo Tường ngừng một lát. Hai ngày trước hắn cũng nhận được phương án mà phòng kế hoạch đưa lên, chia làm hai hướng là dùng hình thức truyền thống và hình thức phi truyền thống. Từ trước đến giờ Nghiêm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net