Mùa thứ năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: https://xixi966010.lofter.com/post/4b511b2b_1cc832779

Bản edit chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không chuyển ver hoặc đem đi đâu khác

==========================

"Chờ đến khi một năm có năm mùa, lúc ấy anh mới có thể yêu em."

===========================

Lần đầu tiên tôi gặp Châu Kha Vũ cũng là ngày đầu tiên em ấy chuyển đến đây.

Là một chàng trai cao gầy tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, có vẻ như vừa mới lên học đại học. Em ấy vui vẻ nói chuyện cùng cha mẹ, tay phải vẫn đang xách hành lý vừa vác xuống khỏi xe.

Tôi đứng trên ban công nhìn xuống em ấy, cảm giác như đây là một đứa trẻ được lớn lên trong sự nuông chiều, rất tự tin hoạt bát, cả người lúc nào cũng tràn đầy sức sống.

Sau đó dường như em ấy nhận ra ánh mắt của tôi nên đã nhìn chằm chằm lại tôi. Tôi vội vàng đảo mắt đi chỗ khác.

Tôi cứ nghĩ rằng sự liên quan của chúng tôi sẽ chỉ dừng lại ở đây thôi, thế mà ngày hôm sau chúng tôi lại gặp nhau trong thang máy.

Buổi sáng đi làm tôi vội mở cửa thang máy thì nhìn thấy Châu Kha Vũ mặc áo sơ mi đen đứng trong đó. Tôi lúng túng mỉm cười, sau đó bước vào đứng cạnh em ấy.

Đó là một đứa trẻ hoạt ngôn. Em ấy chủ động chào hỏi tôi trước:

"Chào anh, nhà em vừa mới chuyển đến sống ở lầu trên, em tên là Châu Kha Vũ."

"Anh là Lưu Vũ."

"Anh cũng sắp đến giờ vào lớp rồi ạ?"

"Anh đang đi làm."

"Nhưng mà trông anh nhỏ bé thật đấy."

"Em trai, chắc là anh lớn hơn em vài tuổi đấy."

Tôi cười nhạt với em ấy, em ấy lại xem như không có gì mà nói với tôi:

"Không sao, vậy thì em có thể gọi anh là anh chứ? Sau này xin hãy giúp đỡ em nhiều hơn."

Tôi nói sao cũng được.

Trẻ con thật ngây thơ, giữa cái thời đại mà tiết tấu cuộc sống cực kì chóng vánh này, còn mấy ai quan tâm đến hàng xóm láng giềng nữa.

Tuy nhiên, tôi đã nhầm. Số lần tôi và Châu Kha Vũ tình cờ gặp nhau dường như là quá nhiều. Khi tôi đi làm thì em ấy sẽ đến lớp, và khi em ấy tan học về thì cũng vừa lúc tôi tan sở. Chúng tôi không gặp nhau trong thang máy thì cũng gặp nhau ở cổng khu chung cư. Đi đi về về gặp nhau nhiều lần rồi cũng thành quen.

Thêm một cậu em đẹp trai nữa có thể tán gẫu thì cũng chẳng mất gì, dù sao tôi cũng rất thích gương mặt của em ấy.

À quên nói, tôi là gay, cũng từng quen một vài người bạn trai. Nhưng tất nhiên tôi sẽ không ra tay với trẻ nhỏ. Tính ra vẫn còn chút lương tâm.

Chỉ là tôi không ngờ rằng tôi sẽ đưa em ấy vào nhà mình.

----

Vì tiến độ dự án mà phải tăng ca, lúc tan làm về nhà thì trời cũng đã muộn. Tôi thấy em ấy ngồi chồm hổm một mình ở góc đơn nguyên, y như một con cún con lưu lạc. Em ấy nhìn thấy tôi như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, liền nắm lấy tay tôi mà nói.

"Anh, em không còn nhà để về rồi, anh thu nhận em đi."

Tôi nhìn bộ dạng đáng thương chật vật của em ấy không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý để em ấy về nhà mình. Đúng là sắc đẹp chết người mà.

Còn bây giờ tôi đang cùng em ấy ngồi trên ghế sofa, chuẩn bị nghe em ấy giải thích xem chuyện gì đã xảy ra.

"Nói đi xem nào, em cãi nhau với bố mẹ mình xong rồi thế nào nữa?"

Em ấy thấp giọng đáp lại:

"Không phải em cãi nhau với hai người họ mà là hai người họ cãi nhau. Rất kịch liệt, em không muốn ở lại trong nhà nữa."

"Trước đây họ có từng cãi nhau không?"

"Không hề, bố mẹ em rất tình cảm. Đây là lần đầu tiên họ cãi nhau thế này, em rất khó chịu."

Quả nhiên em ấy vẫn còn là một đứa trẻ, chưa từng trải qua loại chuyện như thế này. Đột nhiên tôi nhớ lại khi tôi còn bé, bố mẹ tôi cãi nhau hai ngày một trận nhỏ, ba ngày một trận to, liền không nhịn nổi mà bật cười.

"Anh, em đang rất buồn đó, sao anh còn cười em."

Tôi bóp bóp mặt em ấy rồi đáp:

"Em trai à, không sao đâu. Đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, đến ngày mai là mọi thứ sẽ ổn thôi. Anh cho em ở lại đây một đêm, lần trước bạn anh đến đây chơi anh cũng dọn sẵn một chỗ rồi, em cứ ở tạm đấy nhé."

Em ấy gật đầu, tôi liền vào bếp rửa rau chuẩn bị bữa tối, để em ấy ôm máy chơi game của tôi nằm trên sofa.

Một lúc sau, tôi nghe thấy giọng em ấy vọng lại:

"Anh à, em ngưỡng mộ anh thật đấy. Anh có thể sống một mình, có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn."

Tôi cười đáp lời em ấy: "Sau này em cũng có thể như vậy mà."

"Bố mẹ em tuy rằng rất thương em nhưng lúc nào cũng muốn quản em, không biết đến bao giờ em mới có thể tách xa được bọn họ. Bố mẹ anh không quản anh sao?"

Bàn tay đang nấu nướng của tôi hơi ngừng lại.

"... Bố mẹ anh ly hôn từ hồi anh học cấp ba rồi."

Tôi nghe thấy tiếng nhân vật trong máy chơi game bị KO, sau đó Châu Kha Vũ cực kì bối rối mà xin lỗi tôi.

Tôi mang các món đã nấu xong bày lên bàn rồi gọi em ấy lại ăn cơm. Em ấy vẫn còn mang vẻ mặt áy náy vì lỡ chọc vào vết sẹo trong lòng tôi, tay chân em ấy rất lúng túng, trông có chút buồn cười.

Tôi liền nói, "Không sao đâu, anh đã quen rồi. Từ lúc vào đại học anh đã sống một mình rồi."

Sau khi chắc chắn rằng tôi thực sự không cảm thấy khó chịu, em ấy mới tò mò hỏi tôi: "Anh không cảm thấy cô đơn sao?"

Có chứ, sao lại không? Rất nhiều đêm tôi đều trằn trọc suy nghĩ, tại sao bố mẹ ai cũng yêu thương con cái của mình, tại sao chỉ có mình tôi là người duy nhất bị vứt bỏ. Nghĩ thật nhiều, nghĩ đến lúc ngủ thiếp đi, đến khi thức dậy thì đã sang một ngày mới.

Cũng may là hiện tại tất cả đều đã qua rồi.

Tôi làm bộ thâm trầm mà nói với em ấy: "Đã từng rồi, nhưng mà con người thì ai cũng phải trưởng thành. Trưởng thành rồi thì sẽ không như vậy nữa, sai này em sẽ hiểu. Giờ thì ăn đi."

Châu Kha Vũ đúng là một quả hạnh phúc, em ấy nói rất nhiều chuyện hài hước trong bữa tối để khiến tôi cười. Tôi cảm thấy đã lâu rồi mình không được hạnh phúc như vậy.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Châu Kha Vũ còn cố ý đẩy cửa phòng tôi ra, đứng đó nói vọng vào: "Anh, ngủ ngon nhé."

Tôi đáp, chúc ngủ ngon.

Buổi sáng hôm sau khi tôi thức dậy, Châu Kha Vũ vẫn còn đang ngủ. Tôi làm bữa sáng cho em ấy rồi mới đi làm.

Buổi tối khi tan làm thì tôi bắt gặp em ấy vừa đi mua rau với mẹ trở về, mẹ em ấy nói với tôi: "Cảm ơn cháu ngày hôm qua đã chăm sóc cho Kha Vũ nhà chúng tôi."

Tôi mỉm cười lịch sự nói, đó chỉ là chuyện nhỏ.

Châu Kha Vũ đứng bên cạnh bí mật nháy mắt với tôi, đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch.

Trong thời gian dài sau đó, Châu Kha Vũ luôn đến nhà tôi chơi game vì nhiều lý do khác nhau, em ấy nói rằng sẽ bầu bạn bên cạnh một người giống ông già góa vợ là tôi đây.

Tôi rất hạnh phúc, thực sự, thậm chí có một chút tham lam.

----

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bạn trai cũ sẽ đến gặp tôi. Khi chúng tôi chia tay, rõ ràng anh ta đã dứt khoát từ bỏ tôi, giờ lại quay về cầu xin tôi tha thứ, muốn quay lại với tôi.

Tôi nói chúng ta hãy tha cho nhau đi. Anh ta vẫn nắm lấy tay tôi, liên tục nói với tôi lời xin lỗi.

Tôi nhìn thấy Châu Kha Vũ và mẹ em ấy ở trong số những người đứng xem.

Những lời đồn đại luôn lan truyền nhanh chóng, chẳng mấy chốc tôi trở thành kẻ đồng tính tâm lý vặn vẹo trong mắt mọi người.

Tại lối vào thang máy ngày hôm đó, tôi nghe thấy mẹ em ấy nói với em ấy, "Mẹ đã nói với con rồi, những đứa trẻ lớn lên trong các gia đình đơn thân tâm lí thường không lành mạnh. Sau này đừng có thường xuyên kiếm cậu ta nữa."

Tôi nghe thấy Châu Kha Vũ nhỏ giọng, "Mẹ, anh ấy không như mẹ nghĩ đâu, anh ấy thực sự rất tốt."

Châu Kha Vũ vẫn đến với tôi, nhưng không còn thường xuyên như trước nữa.

Cứ như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.

Tôi nghĩ em ấy thực sự là một người bạn tốt, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng em ấy thực sự thích tôi.

Em ấy nói rằng em ấy thích tôi.

Ánh nhìn của em ấy đối với tôi tôi quá rõ ràng, nhưng tôi không dám tin được.

Tôi nói, "Kha Vũ, em còn quá trẻ, em không hiểu thích là như thế nào đâu. Chắc là do chúng ta đã ở cùng nhau quá lâu rồi nên mới khiến em ảo tưởng rằng em yêu anh."

Chúng ta hãy yên lặng tách nhau ra đi.

Tôi bắt đầu trốn tránh em ấy, không nghe điện thoại của em ấy, cũng thường xuyên ngủ lại nhà một người bạn. Tôi chỉ cần chúng tôi vẫn còn là bạn bè như ban đầu, tôi sẽ buồn, nhưng em ấy sẽ không tổn thương hay đau khổ, cũng không phải chịu đựng những đồn đại phỉ báng, như vậy là tốt nhất.

Tình yêu là thứ muốn chạm vào nhưng lại phải rút tay về.

Sau đó khi tôi về nhà, em ấy cũng chẳng đến tìm tôi nữa. Tuy rằng ăn một mình cũng hơi cô đơn nhưng dù sao thì tôi cũng quen rồi, cũng chẳng sao cả.

Mọi thứ dường như trở lại điểm ban đầu.

Thời tiết mùa hè lúc nào cũng u ám bất định, tôi ngồi trong nhà xem tivi, nghe tiếng sét đánh bên ngoài, may mà hôm nay tan sở sớm không là tôi sẽ ướt như chuột lột.

Chính là vào lúc này, Châu Kha Vũ gõ cửa nhà tôi.

Ngay khi nhìn thấy em ấy, tôi nhanh chóng đóng cửa lại, nhưng em ấy đưa tay ra giữ lấy cửa

Em ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương đó, "Anh, bố mẹ em đi du lịch rồi, trong nhà không có ai, em sợ sấm sét lắm".

Tôi biết em ấy đang nói dối tôi, nhưng em ấy biết điểm yếu của tôi, chỉ cần em ấy làm nũng là tôi sẽ không thể từ chối được. Em ấy lại bắt đầu rồi.

"Em suy nghĩ rất lâu rồi, em cảm thấy là em vẫn rất thích anh. Em cảm thấy điểm nào anh cũng tốt hết."

Tôi đỏ mặt vội bịt miệng em ấy lại.

"Thôi đi thôi đi, còn nói nữa là anh ném em ra ngoài đấy."

Tôi nghe thấy tiếng cười thoải mái của em ấy, em trai này đúng thật là phiền phức mà.

Buổi tối trước khi đi ngủ em ấy vẫn đến nói chúc ngủ ngon với tôi, tôi cũng không bận tâm mà đáp lời em ấy rồi trở mình ngủ luôn. Tôi quá mệt mỏi rồi.

Tôi cảm thấy có người đã trèo lên giường của tôi, vòng tay qua eo tôi từ phía sau, và có thứ gì ướt đẫm rơi trên cổ tôi.

"Châu Kha Vũ, em dậy ngay cho anh!"

Tôi quay người lại và đẩy em ấy ra.

Sau đó tôi bắt gặp ánh mắt của em ấy, đôi mắt anh sáng rực trong bóng tối, tôi không thể nhìn rõ, nhưng có lẽ là đầy ắp bóng dáng của tôi. Những lời muốn nói đều dồn nén lại trong lòng.

Em ấy tìm thấy môi tôi một cách chính xác, cạy lưỡi tôi ra, và tôi vòng tay qua cổ em ấy trong vô thức.

Em ấy lưu lại vết tích của mình trên cơ thể tôi.

Mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng không thể kiểm soát, đáng lẽ là không nên như thế này.

Tôi muốn đẩy em ấy ra, nhưng tôi cảm thấy mình không còn sức lực, âm thanh tôi phát ra thật mơ hồ.

Quên đi, cứ chìm đắm vào nó đã.

Hỗn loạn, tình mê.

Có một cơn bão bên ngoài cửa sổ.

Chúng tôi vẫn ở bên nhau.

Tình yêu không được công nhận và chúc phúc thật giống như là ngoại tình, lúc nào tôi cũng cợt nhả với Châu Kha Vũ như thế. Rồi Châu Kha Vũ sẽ cười đùa nghịch ngợm đáp lại tôi, "Anh ơi mình nhanh lên, bạn trai em sắp về rồi, làm sao mà vụng trộm tiếp được."

Chúng tôi bí mật nắm tay, bí mật hôn nhau.

Ở những nơi không người nói ra sự lãng mạn dành cho nhau.

Chúng tôi là người duy nhất của nhau.

Nhưng cuộc sống luôn giống như một trò đùa, khi bạn tưởng rằng mình sẽ luôn hạnh phúc thì ngay sau đó bạn sẽ bị thực tế nặng nề ập đến đánh bại.

Mối quan hệ của tôi và Châu Kha Vũ bị phát hiện.

Em ấy bị mẹ kéo về nhà. Trước khi đi dì còn nhìn tôi đầy căm hận mà nói: "Cậu cứ ở một mình là tốt rồi, sao cứ phải đến làm hại đứa trẻ nhà chúng tôi vậy cơ chứ?"

Biểu hiện ấy giống y hệt mẹ tôi khi bà nói "tại sao mẹ lại sinh con ra cơ chứ" trước khi bỏ đi.

Có tiếng đồ vật rơi vỡ ầm ầm truyền xuống từ tầng trên, cùng với những tiếng gào thét. Nó đập thẳng vào trái tim tôi ngay lập tức, sau đó lại lắng xuống bình yên.

---

Tôi nghe thấy có ai đang gõ cửa, tiếng gõ càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh hơn. Tôi xuống khỏi sofa chạy ra mở cửa, Châu Kha Vũ đang đứng ngoài đó.

Khóe miệng em ấy hơi bầm tím, cứ như vậy nhìn tôi mà nói từng chữ: "Anh ơi, mình trốn đi."

Tôi đáng lẽ phải từ chối, nhưng làm sao tôi có thể từ chối được. Tôi nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của đứa trẻ trước mặt, em ấy đã chọn một mình tôi.

Sai chính là sai, thế giới sẽ không dừng lại vì sự lựa chọn của tôi. Ngày mai vẫn là ngày mai, và chúng ta vẫn là chúng ta. Em muốn như thế thì chúng ta sẽ như vậy.

Chúng tôi hướng về phía bến cảng, chúng tôi chạy trốn.

Tôi đã mua hai vé tàu về lại thành phố A. Khi đến được nhà ga thì cũng đã gần bình minh rồi.

Cả thành phố bao trùm trong màn đêm tĩnh mịch, trong sảnh chỉ còn lại một vài người, những hàng ghế đơn bạc trông thật là cô quạnh. Vài con thiêu thân lao về phía ngọn đèn sợi đốt sáng rực không chút do dự, đoàn tàu chạy trên đường ray để lại tiếng gầm rú kéo dài.

"Quý khách thân mến, chuyến tàu Kxxx đi đến thành phố A sắp bắt đầu soát vé. Tàu sẽ khởi hành sau nửa giờ nữa. Chúc quý khách có một chuyến hành trình vui vẻ."

Tôi muốn chúng tôi một cuộc hành trình vui vẻ.

Thành phố A là một thành phố nhỏ không có sự phồn hoa của một thành phố lớn, nhịp sống rất chậm, nhưng phong cảnh đẹp, người dân thân thiện, rất ấm áp và đáng sống.

Sau khi bố mẹ tôi ly hôn, họ đều tìm cho mình gia đình mới và để lại cho tôi một căn nhà ở thành phố A. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, ngoại trừ thỉnh thoảng quay lại dọn dẹp một chút, tôi đã lâu không về đó sống nữa rồi.

Tôi đưa Châu Kha Vũ về nhà của tôi.

Câu đầu tiên của Châu Kha Vũ khi em ấy mở cửa là: "Anh à, đây là nhà của chúng ta."

"Chúng ta", cái từ này đúng là quá tốt đẹp rồi.

Vào cái đêm hoang đường này, tôi và Châu Kha Vũ, chúng tôi vứt bỏ hết toàn bộ suy nghĩ lo lắng sang một bên, chỉ bình đạm ôm nhau ngủ.

Mấy ngày tiếp theo đó, chúng tôi giống như những cặp vợ chồng bình thường khác bắt đầu sống cùng nhau.

Mỗi ngày tôi thức dậy bên cạnh Châu Kha Vũ, hôn em ấy một nụ hôn chào buổi sáng.

Chúng tôi đánh răng rửa mặt, ăn uống cùng nhau, xem phim cùng nhau và cùng nhau nói về tương lai.

Tôi đưa em ấy đi dọc con đường tôi thường đi bộ, ăn những món tôi đã ăn khi tôi còn nhỏ, và ngắm nhìn những phong cảnh mà tôi đã từng đi qua.

Chúng tôi tay trong tay đi dạo trong khuôn viên trường cấp ba, ăn kẹo kéo ở quán ven đường, hò hét tên nhau trên con phố vắng khi về đêm, cười cười nói nói.

Không ai để tâm đến chúng tôi cả, chúng tôi tự do.

Chúng tôi đã đến công viên giải trí mà chúng tôi chưa từng đến. Khi vòng đu quay lên đến điểm cao nhất, Châu Kha Vũ nói, anh, em yêu anh, và sau đó chúng tôi hôn nhau.

Bọn họ nói như vậy thì sẽ có thể bên nhau hạnh phúc mãi mãi, và chúng tôi tin điều đó.

Những ngày tháng bình đạm như thế này giống như cây thuốc phiện, hấp dẫn, cho dù biết nguy hiểm nhưng vẫn sẵn sàng vướng vào.

Sau bữa tối, tôi và Châu Kha Vũ đang hóng gió đêm trên ban công, ngắm nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn, và có tiếng ồn ào của lũ trẻ hàng xóm đang chơi đùa.

Châu Kha Vũ rất vui vẻ mà nói với tôi:

"Anh, em rất hạnh phúc. Bao giờ chúng ta già rồi thì hãy mở một tiệm ăn sáng ở đây, đến lúc đó..."

Tôi lắng nghe những lời lải nhải của em ấy và bắt đầu mơ tưởng về tương lai của chúng tôi.

Nhưng tôi lại quên mất, giấc mộng dệt đẹp thế nào thì cuối cùng vẫn là mộng, rồi sẽ có ngày tan vỡ thôi.

Khi tôi nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Châu Kha Vũ sau khi trả lời điện thoại, tôi biết mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Em ấy nói với tôi trong sự bất lực, "Mẹ em đã tuyệt thực nhiều ngày vì chuyện của em. Bà ấy bị ngã đập đầu vì suy dinh dưỡng. Bây giờ bà ấy đã được đưa đến bệnh viện. Em đã chặn hết tất cả các cuộc gọi điện thoại của họ trước đây, nhưng mà anh, bây giờ em phải làm sao đây?"

Tôi ôm em ấy, "Em về đi, không sao đâu, người nhà quan trọng mà."

Tôi đưa em ấy đến nhà ga , dặn em ấy nói chuyện thật cẩn thận với mẹ, mấy ngày sau đó tôi sẽ đến gặp em ấy sau.

Em ấy có được lời cam kết của tôi rồi mới vội vàng bắt xe.

Đây là một hành trình vứt bỏ mọi thứ và đánh cược vào một ngày mai không chắc chắn. Những câu chuyện trải qua trên đường đi đã đủ lãng mạn rồi, tôi không nên đòi hỏi nhiều hơn thế nữa.

Thức dậy khỏi giấc mơ thôi, đã đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi.

---

Lần tiếp theo tôi gặp lại Châu Kha Vũ đã là ba ngày sau, tôi đến bệnh viện tìm em ấy.

Châu Kha Vũ phờ phạc đi rất nhiều, qua quầng thâm mắt có thể thấy sự mệt mỏi không thể che giấu. Em ấy rất hạnh phúc khi nhìn thấy tôi, vòng tay thật lớn ra ôm tôi, gục đầu vào vai tôi và nói: "Anh, anh đến rồi, em mệt quá".

Tôi xoa đầu em ấy, kiễng chân lên trong ánh mắt bối rối của em ấy, và hôn em.

Không gian đông đúc, không khí ẩm thấp, mọi thứ thật mơ hồ.

Tôi hôn mãnh liệt, thậm chí có chút mất trật tự. Sau một lúc bất ngờ, em ấy hôn lại tôi. Tôi bị đẩy vào góc tường, cảm thấy môi mình bị xé rách và có mùi máu, nhưng chúng tôi không dừng lại, Đôi môi khép mở hững hờ, răng lưỡi va chạm kịch liệt, những nụ hôn, những cái cắn, như muốn để đối phương hòa tan vào cơ thể mình.

Khi kết thúc, hai chân tôi đã hơi yếu rồi, tôi dựa đầu vào ngực Châu Kha Vũ, vòng tay qua ôm em ấy, cũng ôm lấy thân thể và trái tim sắp tan vỡ của mình.

"Chúng ta chia tay đi, Châu Kha Vũ."

Tôi cảm thấy lưng em ấy đột nhiên cứng lại, và bàn tay đặt trên lưng tôi hơi run.

Tôi ngước nhìn em ấy.

"Chúng ta... chia tay đi, Châu Kha Vũ."

Em ấy hoảng loạn y như trong tưởng tượng của tôi, như thể đã đánh mất món đồ chơi yêu thích của mình.

Em ấy vừa khóc vừa hỏi tôi:

"Tại sao chứ anh, tại sao? Không phải đã nói là chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt sao?... Tại sao?"

Tôi giả vờ thờ ơ và nói, như thể tôi là một tên lãng tử còn em ấy chẳng qua là một người lạ cùng với tôi bèo nước gặp nhau thôi.

"Chẳng có tại sao cả, trước đây anh đã nói dối em. Chúng ta chỉ chơi đùa thôi, em sẽ không coi là thật đấy chứ."

Tôi buông tay ra, muốn điên cuồng chạy trốn khỏi nơi này, nhưng lại bị em ấy túm lấy, giữ chặt lại.

Em ấy bắt tôi phải nhìn em ấy, khuôn mặt tuấn lãng không biết là vì tức giận hay là vì em ấy cảm thấy mình thật nực cười, lộ ra vẻ lạnh lùng.

"Anh đã từng yêu em chưa, Lưu Vũ?"

Tôi cố bẻ tay em ấy ra, nhưng em ấy nắm quá chặt.

"Yêu hay không yêu có gì quan trọng. Châu Kha Vũ, em quên anh đi, anh không xứng đâu."

"Cũng đừng khóc vì anh, khóc vì một tên cặn bã thì mất mặt lắm."

Tôi mỉm cười đáp lại em ấy.

Thái độ của tôi hoàn toàn khiến em ấy phát điên. Em ấy buông tay tôi ra và nói rằng tôi là kẻ dối trá.

Tôi bỏ chạy, thậm chí còn không thể nói lời tạm biệt với em ấy một cách nghiêm túc.

Tôi cảm thấy tim mình như bị vô số con kiến ​​cắn, rất đau nhưng tôi phải rời đi.

Tôi tàn nhẫn phá hủy huyễn tưởng của em ấy, đồng thời cũng thả mình xuống vực thẳm.

Châu Kha Vũ, không thể để em cảm nhận được rằng anh yêu em chính là điều tiếc nuối nhất của anh.

Nhưng em có cha mẹ yêu thương em, có một tương lai tươi sáng, em không nên bị anh kìm chân lại.

Tôi đã chặn tất cả thông tin liên lạc của Châu Kha Vũ.

Tôi không biết em ấy có từng tìm tôi chưa, từ lúc tôi quyết định rời đi thì tôi đã không còn đường lui nữa rồi.

Tôi nộp đơn từ chức ở công ty, một mình đi du lịch, đi nhiều nơi mà trước đây tôi chưa có cơ hội đi, rồi cuối cùng trở về thành phố A.

Sau đó, tôi nghe tin Châu Kha Vũ đã cùng cha mẹ chuyển đến Mỹ, em ấy có vẻ như đã tìm được một người bạn gái mới, cả gia đình rất hạnh phúc.

Mọi thứ đều như cậu mong muốn, không phải sao?

Nhưng Lưu Vũ, tại sao cậu lại khóc?

Không nên khóc chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net